Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1926: Xin chào, học bá! 10



Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Một giờ trôi qua.

Tiểu Hồng chỉ làm được ba câu hỏi điền vào chỗ trống.

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn con rắn ngu ngốc này

"Khó như vậy?"

Tiểu Hồng

"Ô ô ô ô, ta không biết làm!"

Tô Cổ vừa nghe nó nức nở liền cau mày, duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng

"Ta hỏi ngươi, ngươi là rắn, học theo con chó giả vờ đáng thương cái gì?"

Tiểu Hồng cắn một ngụm kẹo que, giọng trẻ con non nớt phản bác

"Nhưng khi con chó kia khó chịu, Yên Yên sẽ ôm nó!"

Tô Cổ cau mày

"Thế ý ngươi là, muốn ta ôm ngươi một cái?"

Nói rồi càng dùng thêm sức nhéo mặt nó.

Tiểu Hồng

"Ta, ta không biết làm bài."

Có lẽ là do bài toán này đã được Tiểu Hồng "giải" quá lâu.

Tô Cổ không còn kiên nhẫn nữa.

Hắn rút cây bút trong tay Tiểu Hồng, điền đáp án vào bài kiểm tra.

Tiếp đó, thô bạo bỏ bài kiểm tra vào cặp sách.

"Ngủ."

Nói xong, giật cây kẹo que mà Tiểu Hồng cắn còn thừa một nửa nhét vào miệng mình.

Tiểu Hồng muốn cướp trở về.

Nhưng rút ra thì chỉ còn lại cái que.

Sau khi thầm oán trách một hồi, Tiểu Hồng lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Tô Yên mở to mắt, nhìn con chó nhỏ đang ngủ say sưa ở bên cạnh.

Cô đã nuôi nó được một tuần.

Vốn dĩ nó có một cái tổ ở trên sô pha, nhưng mỗi tối Tô Yên ngủ, lúc nào nó cũng có thể bò lên trên giường, ngủ ở trong lòng ngực cô.

Nuôi một cún con không phải chuyện rắc rối gì.

Nhưng thật ra có một chút kinh ngạc.

Tô Yên mở to mắt, nhìn trên dưới hết lần này tới lần khác để xác nhận.

Cô mở miệng

"Tiểu Hoa"

"A, em đây."

"Tốc độ phát triển của loài chó đều nhanh như vậy sao?"

Cô không có kinh nghiệm nuôi chó, thế cho nên cũng không rõ ràng.

Nhưng mà, con chó này của cô có phải lớn quá nhanh rồi không?

Vốn dĩ nó chỉ là một chú chó con, to bằng bàn tay mà thôi.

Mới một tuần trôi qua, thế nhưng đã to bằng cái gối đầu.

Cái loại dài bằng cánh tay của phụ nữ ấy.

Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sinh trưởng này.

Tại sao một chú chó con trông mềm mại đáng yêu như vậy mà giờ trông có chút hung ác?

Đây là giống chó gì?

Tô Yên hỏi Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng là cái hệ thống chưa bao giờ nuôi chó.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, để Tiểu Hoa tra cho chị."

Lúc này, chó nhỏ đang ngủ say liền mở mắt.

Đôi mắt Ba Tư màu lam nhìn Tô Yên.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Yên cũng không có cảm giác tình thương của mẹ tràn trề như trước đây.

Chỉ cảm thấy con chó này trông dữ tợn hơn so với lúc nó đang ngủ.

Còn không bằng nó nhắm mắt lại.

Chó nhỏ

"Ô ô ~~"

Rên rỉ mấy tiếng liền rúc vào lòng ngực Tô Yên.

Bây giờ nó đã lớn hơn một chút, vừa mới rúc đầu vào liền đẩy cô đến nghiêng ngả.

Nhưng Tô Yên vẫn duỗi tay ôm lấy nó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (_) ]

Ôm trong chốc lát, mới buông tay ra, nói

"Rời giường thôi."

Chó nhỏ hành động vô cùng nhanh nhẹn, hai móng vuốt liền bấu chặt trên vai Tô Yên.

Có vẻ nó vẫn cảm thấy mình là chú chó nhỏ của một tuần trước, Tô Yên đi đâu cũng ôm nó vào lòng.

Miệng vết thương trên bụng nó cũng đã khỏi hẳn, thậm chí còn không nhìn thấy sẹo.

Tốc độ bình phục như này Tô Yên cũng chưa bao giờ gặp qua.

Cô ôm nó đi đến phòng tắm, đặt ở trên bồn.

Ừm.

Rất tốt.

Trên bàn rửa mặt có thêm một khối to màu trắng, chó nhỏ vừa nhấc đầu, hoàn toàn chắn hết tầm nhìn của cô.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

"A? Ký chủ, con chó này có điểm kỳ quái."

"Làm sao vậy?"

"Từ trước đến nay chưa từng nghe thấy nó sủa?"

Mỗi ngày chỉ biết giả vờ đáng thương rồi làm nũng.

Nhưng mà, những lời này Tiểu Hoa không dám nói ra ngoài.