Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1962: Xin chào, học bá! 47



Edit & Beta: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tần Huyên Nhu cúi đầu, tới gần Tô Yên

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, ngay bây giờ."

Nói xong, Tần Huyên Nhu đứng lên đi ra ngoài.

Tần Huyên Nhu chưa từng gặp qua Cổ Quyết.

Đột nhiên nhìn thấy hắn liền trố mắt đứng đó.

Nhìn một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt đi ra ngoài.

Cổ Quyết đi về chỗ ngồi, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Tô Yên đứng lên đi ra ngoài.

Cổ Quyết lại cứng đờ người lần nữa.

Đôi mắt nhanh chóng hiện lên sự hoảng loạn.

Hắn ngồi xuống, tay nắm chặt.

Rũ mắt, che khuất cảm xúc không ngừng quay cuồng trong mắt.

Tô Cổ ngồi sau nhìn một màn này.

Chậc.

Cãi nhau??

Cãi nhau thật tốt.

Mỗi ngày nhìn thấy hắn ta dán Yên Yên, giống y như cao dính da chó, thật không vừa mắt.

Tô Yên đi lên sân thượng.

Cô mở miệng

"Sắp vào học."

Tần Huyên Nhu đứng ở ban công, lau nước mắt ở khóe mắt.

Quay đầu lại, đối diện với Tô Yên.

Không còn bộ dạng nước mắt lưng tròng như mọi ngày.

"Tôi biết, các người là phú nhị đại, xem thường đám người bình dân nghèo khổ như chúng tôi."

Tô Yên chờ cô ta nói cho hết lời.

Tần Huyên Nhu chắp tay sau người

"Tôi biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì. Còn không phải là nghĩ tôi tâm cơ, tôi trà xanh, hoặc là, tôi là kỹ nữ."

Vừa nói, vừa bĩu bĩu môi, có chút châm chọc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cũng không biết cô ta cười nhạo Tô Yên, hay là cười nhạo chính mình.

Sau đó, biểu tình trên mặt Tần Huyên Nhu biến hóa, cô ta gắt gao nhìn Tô Yên, mang theo cảm xúc không cam lòng

"Gia cảnh của tôi không tốt, tôi muốn trèo lên cao, không muốn tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ, có gì sai sao? Tôi thích Bạch Hoành Vũ, tôi muốn có được hắn, có gì sai sao? Cô có tiền, lớn lên lại đẹp, cô đầu thai vào chỗ tốt. Trời sinh ra đã không phải chịu khổ như tôi, cô sẽ không hiểu được. Thật là làm người ta đố kỵ."

Càng nói, giọng của Tần Huyên Nhu càng nhẹ, nhưng lại là nghiến răng mà nói.

Tô Yên lãnh đạm nhìn cô ta

"Tình cảm của tôi không nhiều, cho nên không thể lý giải được cô."

Tần Huyên Nhu dùng khuôn mặt trào phúng nhìn Tô Yên.

"A, thật đúng là đúng tình hợp lý nha."

Tô Yên cảm giác được di động rung một chút, là Tô Cổ nhắn tin tới.

Cô cúi đầu nhìn.

Chờ xem xong, cô ngẩng đầu lên, ngữ điệu Tô Yên nhanh hơn một chút.

"Sở dĩ cô bị người khác nói là trà xanh, là tâm cơ, là bởi vì cô còn chưa đủ tâm cơ. Lòng dạ không đủ, thực lực không đủ, dã tâm quá lớn, hành động bại lộ, đương nhiên phải gánh vác hậu quả."

Muốn đi lối tắt, lại không muốn thừa nhận bởi vì lối tắt này mà thất bại dẫn đến thống khổ.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tần Huyên Nhu lãnh đạm 'a' một tiếng

"Cô đương nhiên có thể tỏ vẻ mình hợp tình hợp lý như vậy."

Tô Yên nghe những lời này, mí mắt giật giật

"Nếu cô đánh bại tôi, đương nhiên cô cũng có thể nói như vậy. Nhưng cô không làm được."

Cho nên cô mới phải đứng ở đây nghe tôi nói.

Tô Yên nhìn bộ dáng không cam lòng của Tần Huyên Nhu, kỳ thật Tô Yên không thể hiểu nổi cô ta không cam lòng chuyện gì.

Xưng hô của thế giới này đối với người thất bại và ngươi thành công là không giống nhau.

Thất bại, đương nhiên là trà xanh tâm cơ, lòng dạ thâm độc.

Nếu thành công, đó là có trí tuệ, có mắt nhìn.

Cô ta muốn đánh bại Tô Yên, nhưng cô ta thua.

Thua thì phải gánh vác hậu quả.

Không muốn bị thóa mạ, vậy thì thành thành thật thật cần cù chăm chỉ, từng bước một tiến lên là tốt rồi.

Muốn thành công bao nhiêu, liền phải ăn bấy nhiêu khổ cực.

Tô Yên lại nói

"Nếu cô ghen ghét nhà tôi có tiền, vậy thì nên trách cứ cha mẹ cô, hoặc là trách cứ ông trời. Hoặc là, do chính cô không biết cố gắng."