Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2077: Tiểu Quai, ta đau ~ 37



Edit: hhhhhh

Beta: Ngân Minn

Nam Nhiễm vừa nói xong, lại một đợt lực lượng cường đại khác tỏa ra từ núi hoang kia.

Lần này, mặt đất rung chuyển càng nghiêm trọng hơn.

Lực lượng màu đen nồng đậm kia thì không ảnh hưởng gì tới Nam Nhiễm.

Nhưng, với Tô Yên thì lại khác.

Tô Yên kêu lên một tiếng, lại nôn ra máu.

Nàng hiện tại là nhân loại, lại còn bị thương.

Làm sao có thể chịu đựng nổi lực lượng cường đại như vậy?

Nam Nhiễm đỡ cánh tay nàng.

"Đi thôi, đi thôi, nam nhân của cô không chết được đâu."

Nói xong, liền dìu Tô Yên rời đi.

.........

Trong một tòa thiên điện tại Thâm Uyên Ma Vực.

Bên ngoài thời tiết trong lành sáng sủa, nắng nhẹ.

Nam Nhiễm mặc một thân hồng y, duỗi eo, tìm một chiếc ghế kê dưới bóng cây ở cửa rồi ngồi xuống.

Đã bốn ngày kể từ khi Quân Vực đăng cơ.

Mà Tô Yên, cũng tại đây bế quan tu luyện trong phòng bốn ngày.

Nam Nhiễm cúi thấp đầu, mơ màng sắp ngủ.

Cho đến khi An Đồng mặc một thân hắc y đi tới.

Khi thấy Nam Nhiễm ngồi ở cửa, khuôn mặt vô cảm của hắn liền giật giật, sau đó, cúi đầu thật sâu

"Nam Nhiễm cô nương."

Nam Nhiễm nâng mí mắt.

Sau đó giơ trái cây trong tay lên

"Cái này, thêm hai cân nữa."

Vừa nói vừa cắn một miếng trái cây.

An Đồng gật đầu

"Được."

Nói xong, do dự mở miệng

"Không biết thương thế của Tô Yên cô nương..."

Nam Nhiễm

"Nhanh."

Nam Nhiễm vừa mới nói xong, liền cảm nhận được một lực lượng từ trong phòng truyền ra.

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn vào trong một cái.

Liền thấy Tô Yên đang ngồi đả tọa đã mở mắt.

Mà những vết bỏng, vết thương trên người nàng đều đang khép lại.

Nam Nhiễm giật giật mày

"Tỉnh rồi?"

Cô vừa dứt lời, An Đồng đã lặn mất tăm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên đi tới, nhìn tay mình.

"Cơ bản đã lành."

Lần này lành nhanh hơn nhiều so với dự kiến.

Nghĩ tới nghĩ lui, chợt nghĩ tới chén thuốc bổ đã uống trước đó.

Hai người mới nói chuyện trong chốc lát, liền có một hơi thở cường đại truyền đến.

Nam Nhiễm cắn trái cây trong tay.

Trong nháy mắt, một nam nhân xuất hiện trong tầm nhìn.

Người này không phải Quân Vực thì là ai?

Quân Vực ôm lấy Tô Yên, lúc hắn tới gần Tô Yên đã thu liễm sạch sẽ hơi thở trên người.

Hắn rũ mắt, nốt ruồi son ở khóe mắt lay động.

"Miệng vết thương đã khép lại rồi?"

Tô Yên thấy hắn rất để ý, bèn gật đầu

"Ừm ~"

Nghe thấy cô đáp, Quân Vực liền ôm chặt Tô Yên hơn một chút.

Nam Nhiễm ngồi ở cửa đứng dậy.

Cô đang định hỏi Tô Yên khi nào trở lại Cửu Trọng Thiên, cuộc sống nhàm chán như vậy, không bằng đi xem cảnh tượng đại sát tứ phương.

Chỉ là hiện giờ, chậc chậc chậc.

Nam nhân, quả thật là một chướng ngại trên con đường bá chủ mà.

Nam Nhiễm ăn trái cây, nói một câu

"Đi đây."

Nói xong, liền trở về địa lao của Minh Giới.

Thà trở về địa lao ngốc còn hơn phải nhìn hai người này ôm ôm ấp ấp.

Quân Vực nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới.

Xác nhận nàng không có vấn đề gì.

Hôn lên má nàng.

Ngày đó, hắn phải kế thừa lực lượng hỗn độn từ núi hoang, sau khi khôi phục ý thức liền trở về tìm nàng.

Kết quả lại nhìn thấy Tiểu Quai bị thương đến nỗi khó có thể giữ được mạng sống.

Đặc biệt là lúc hắn càng bước tới gần, sắc mặt Tiểu Quai càng tái nhợt.

Khiến hắn phải đứng ở cửa, không dám nhúc nhích.