Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2093: Phiên Ngoại 3 (Tô Yên, Quân Vực)



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nàng ta vừa nói dứt lời thì đã bị người ta bóp cổ.

"Khụ khụ khụ, chàng ······"

Quân Vực nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt.

Nốt ruồi son nơi khoé mắt lay động

"Ngươi gọi bản tôn là gì?"

Trưởng Công chúa bị bóp cổ tới mức mặt xanh lét.

Không thể hít thở nổi, chứ nói gì tới việc trả lời hắn.

Giây tiếp theo.

Nàng ta che cổ, ngã sõng soài xuống mặt đất.

Cả người run cầm cập, sợ hãi nhìn Quân Vực.

Dung mạo tuấn mỹ như thế này, liếc mắt một cái liền khiến ả bị thu hút, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng... thế nhưng lại là một người ngoan độc đến như thế.

Quân Vực rũ mắt, nhìn máu dính trên tay.

An Túc lập tức lấy khăn tay lau tay cho hắn.

Quân Vực chậm rãi nói

"Ta không cho phép, thì đừng có mở miệng. Chướng mắt!"

Nói xong, hắn ném chiếc khăn tay dính máu lên người Trưởng Công chúa.

Bước từng bước đi ra ngoài.

"An Túc!"

"Tôn chủ."

"Nếu Trưởng Công chúa thích Cửu Trọng Thiên như vậy, vậy thì nhốt Trưởng Công chúa vào trong nhà lao tự sinh tự diệt đi!"

"Tuân lệnh!"

Trưởng Công chúa nghe xong, cơ mặt giật giật, thân thể vặn vẹo.

Không, không đúng.

Ả là Trưởng Công chúa Minh giới.

Không ai có thể động tới ả!!

Nhưng ả chưa kịp làm gì thì đã không thể nói ra được nữa.

Máu chảy dọc theo cần cổ ả, chỉ có thể phát ra được thanh âm ú ớ.

Càng kêu, máu càng chảy.

.......

Tô Yên đi tới cung điện của Phi Sắc

Nàng chưa bao giờ tới nơi này, thế nên không hề biết, trong viện của hắn cũng có một cây hợp hoan.

Phi Sắc mặc bạch y, đứng trên bậc thang.

Đôi mắt vàng óng ôn nhu nhìn Tô Yên, ôn hoà cười

"Tiểu Yên."

Hắn cũng không vì thân phận của Tô Yên thay đổi mà thay đổi xưng hô.

Hắn giống như anh trai nhà bên vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên cũng không so đo.

Nàng chỉ nhìn hắn, lên tiếng

"Có một số việc ta muốn hỏi ngươi."

Phi Sắc cười, gật đầu.

Phẩy tay một cái, một bộ bàn ghế xuất hiện dưới bóng cây hợp hoan.

"Ngồi xuống rồi nói."

Tô Yên hơi dừng lại.

Kỳ thật nàng muốn hỏi xong rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ngồi xuống.

Phi Sắc cười nói

"Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thấy nàng nhờ vả người khác. Lần này mở miệng, chắc hẳn là gặp phải việc khó. Nàng muốn hỏi điều gì?"

Tô Yên nói ngắn gọn.

"Quân Vực giống như tức giận, nhưng ta không biết hắn tức giận cái gì. Ngươi có biết không?"

Phi Sắc sửng sốt.

Tô Yên nhìn vẻ mặt của hắn liền biết đáp án

"Ngươi không biết?"

Trên mặt Phi Sắc lại xuất hiện một nụ cười nhạt

"Tính tình hắn không tốt như vậy, nàng cũng nguyện ý chịu đựng sao?"

Tô Yên yên lặng nhìn hắn, không nói chuyện.

Phi Sắc nhấp một ngụm trà nóng.

Ngón tay giật giật.

Giây tiếp theo, Tô Yên liền bị một mảnh hoa hồng vây quanh.

Toàn bộ hoa hồng trong viện đều nở rộ.

Chỗ hai người bọn họ ngồi vừa đúng giữa vườn hoa.

Phi Sắc chậm rãi lên tiếng

"Ta hiểu nàng."

Tô Yên không nói gì.

Phi Sắc tiện đà nói tiếp

"Nàng không thích ầm ĩ, không thích tâm tư phức tạp, không thích những người âm mưu quỷ kế ngươi lừa ta gạt. Nàng không thích uống rượu, không thích ngày mưa, cũng không thích nói chuyện."

Tô Yên nhìn hắn, nghi hoặc

"Ngươi muốn nói gì?"

Phi Sắc giơ tay chỉ vào một mảnh sân tràn ngập hoa hồng.

Có thể cảm nhận được hương khí len lỏi trong không khí, mang theo sức sống mãnh liệt.

"Ta nghĩ, hai người chúng ta chỉ thích hợp ở nơi an tĩnh như thế này, không tranh không giành với thế gian. Đối với những người có tính cách xuất sắc, có lẽ lúc đầu sẽ có chút thích thú. Nhưng rồi sẽ có những lúc phiền chán."