Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 440: Tô tiểu gia là nữ sinh 46



Edit: Tinh Niệm

Quân Vực chậm chạp không nói chuyện.

Giữa hai người cứ lặng im như vậy.

Cho đến khi Tần Tình Nguyệt đi tới, đánh vỡ yên tĩnh

"Thiếu gia, có thể dùng cơm trưa."

Tần Tình Nguyệt bộ dáng xinh đẹp, trên mặt mang theo tươi cười.

Hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "cảnh đẹp ý vui" để hình dung.

Tô Yên quay đầu nhìn cô. Sau đó gật đầu

"Được, vậy qua đó đi."

Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lớn hơn nữa,

"Thiếu gia, mời"

Cô cúi đầu, chờ ở một bên. Thanh âm nói chuyện mang theo một loại vui sướng.

Tô Yên quay đầu lại, nhìn Quân Vực

"Anh..."

Cô vừa định nói, muốn cùng cô đi ăn cơm hay không.

Chỉ là lời nói còn chưa nói ra, đã thấy Quân Vực nheo mắt lại, đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.

Hắn chẳng cần nói gì, cô cũng có thể nhìn ra, trong mắt kia, mang theo sát ý cuồn cuộn.

Tô Yên trầm mặc.

Quân Vực cũng buông hạ mí mắt, che khuất cảm xúc, môi mỏng như cũ mím lại.

Cả nửa ngày, Tô Yên nghiêm túc nói

"Anh muốn giết cô ấy, có muốn nói lý do với em?."

Quân Vực bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Yên, đôi mắt đen như mực cảm xúc cuồn cuộn.

"Không có lý do gì, thì không được động đến?"

Khi hắn nói chuyện, đầu nghiêng nghiêng, thanh âm vô hại như vậy.

Nhưng mà con ngươi đen nhánh lại lần nữa đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.

Thật lợi hại a.

Mới qua mấy ngày, thế nhưng khiến Tiểu Quai để ý như vậy.

Nhớ trước đây, hắn ngày ngày quấn lấy, không biết triền bao lâu mới có ngày hôm nay.

Tô Yên cũng nhẹ miết môi, mày thoáng nhăn lại.

"Anh làm sao vậy?"

Từ lúc mới bắt đầu đã không thể hiểu được, hiện tại tức giận cũng rất kỳ quái.

Còn muốn giết người hôm qua cô mới vừa cứu.

Đối với Tần Tình Nguyệt, đại khái là có chút đặc thù.

Có lẽ là do hoàn cảnh có chút tương tự, khiến Tô Yên đối Tần Tình Nguyệt hơi khác với người khác.

Nếu Quân Vực nhất quyết muốn giết cô ấy, thì hẳn là phải cho cô cái lý do.

Quân Vực thấy bộ dáng của cô, cả nửa ngày, mặt mày thấp hèn

"Tiểu Quai hiện tại là phiền chán ta?"

Tô Yên

"..... không có"

Khi cô nói, mày đang nhăn lại cũng giãn ra.

Đại khái là không muốn hắn hiểu lầm.

Hai người lại lần nữa trầm mặc.

Tô Yên hỏi ra miệng

"Đi ăn cơm không?"

"Không muốn"

Mỗ nam nhân nào đó lòng dạ hẹp hòi, tiếp tục càn quấy.

Tô Yên gật đầu

"Được"

Đồng ý một tiếng, cô xoay người liền đi.

Đã không muốn ăn, vậy không ăn.

Nhưng mà cô đói.

Chỉ là... mới vừa đi được nửa bước, cổ tay đã bị người túm chặt.

Lập tức bị lôi trở lại chỗ cũ.

Chỉ nghe Quân Vực kêu lên một tiếng.

Tô Yên quay đầu nhìn.

Người nào đó cúi đầu không nói một lời, đôi môi tái nhợt, lông mi run rẩy, thân thể quơ quơ, một bộ dáng thực ốm yếu.

Nhưng mà tay hắn nắm Tô Yên, sức lực lớn kinh người.

Tô Yên nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.

Rốt cuộc vẫn là tiến lên, duỗi tay xoa vị trí ngực hắn.

Hôm nay vừa tới, hắn nói ngực đau.

Có phải vừa mới quá dùng sức nên liên lụy đến chỗ đau hay không?

Quân Vực lông mi run rẩy, thanh âm khàn khàn vang lên

"Đã cảm thấy ta phiền, cần gì phải làm bộ quan tâm ta."

Tô Yên "....."

Quả thực chính là càn quấy.

Tựa hồ mỗi một lần đối mặt với Quân Vực, lý trí cô luôn bị đánh rớt.

Thế cho nên lười nói cái gì với hắn.

Thấy hắn còn có sức lực lật ngược phải trái như vậy, chắc là cũng không có đại sự gì.

Trở tay cầm tay hắn, ngừng động tác trên tay.

Xoay người lôi kéo hắn đi vào trong phòng

"Đi ăn cơm."

Cô nói ba chữ.

Quân Vực lúc nãy ở chỗ đó không nhúc nhích, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời.

_____________

Ngủ ngon nhaa các tềnh yiuuuuu <3!

晚安!