Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 469: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 10



Edit: Tinh Niệm

Hắn cúi người, bế viên thịt nhỏ kia lên.

Vốn dĩ, hắn xác thật là muốn giết nó.

Nhưng mà hiện giờ, lại sửa lại ý tưởng.

Thấy nó khóc, bộ dáng thực ủy khuất, hắn duỗi tay lau đi nước mắt kia.

Thở dài

"Đừng khóc, bổn vương sẽ không vứt bỏ ngươi."

Khi nói chuyện, không tự giác phát ra một tia thân mật cùng nhu hòa.

Tô Yên lắc mông đưa lưng về phía hắn, tiếp tục khóc.

"Ô ô ô ô ~~~~"

Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu nó, muốn vuốt phẳng tiếng khóc kia.

Kết quả, tay vừa chạm vào phía sau lưng nó,

"Ô!!!"

Thanh âm lập tức đề cao một ít.

Toàn bộ thân thể đều rụt lại.

Vũ Văn Húc sửng sốt.

Cúi đầu nhìn về phía trên tay chính mình, dính một chút vết máu.

Phát hiện phía sau lưng nó đã bị thương.

"Tuyên thái y."

Hắn nhíu mi một chút, thanh âm không tự giác lạnh xuống.

Những thị vệ đó vừa nghe, còn tưởng rằng Vương gia bị thương, vội vàng đồng ý, chạy vội ra bên ngoài.

Tô Yên dùng cặp mắt ướt dầm dề nhìn Vũ Văn Húc, giống như là đang lên án hắn.

Vũ Văn Húc bao quanh toàn bộ bế nó lên.

"Vết thương này sao lại bị?"

Hắn khẩu khí nghe thực ôn nhu, sau lưng lại mang theo một tia sắc bén.

Tuy rằng, là hắn hạ mệnh lệnh bắt giữ nó.

Nhưng mà nhìn thấy nó bị thương, bày ra bộ dáng ủy khuất, trong lòng lại là không muốn.

Tô Yên dừng trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía con thỏ dính máu trên mặt đất kia.

"Ô ô ô ô ô....."

Nó gặp được thứ có răng cưa sắt, đồ vật kia rất lợi hại, thiếu chút nữa liền kẹp tới nó rồi.

Còn may nó phản ứng mau.

Vũ Văn Húc tuy nghe không rõ nó đang nói cái gì, nhưng mà xem ánh mắt cùng động tác nó, cũng có thể đoán ra một vài điều.

Trầm ngâm trong chốc lát

"Bởi vì con thỏ này?"

Tô Yên gật gật đầu.

Đôi mắt còn dính nước.

Hắn duỗi tay, thay nó lau đi.

ôm nó cẩn thận ở trong tay.

Sau đó ý bảo hạ nhân phía sau

"Trở về."

Xe lăn chậm rãi hướng về thư phòng.

Chưa đến chốc lát, thái y đã tới.

Khi nghe được Vương gia tuyên triệu đã vội vã đi tới, sợ trì hoãn sẽ rớt đầu.

Rốt cuộc vị Vương gia này có tiếng là tâm tình bất định.

Vừa tới nơi, cho rằng phải xem bệnh cho Vương gia.

Chỗ nào biết lại là xem một đạo vết thương rất nhỏ cho một con vật tròn tròn như thịt viên.

Như thế cũng thôi đi, hắn muốn nhìn một chút miệng vết thương, thoáng đụng tới viên thịt nhỏ kia, nó thế nhưng còn không vui, duỗi tay đã muốn bắt hắn.

Vương gia chẳng những không giúp đỡ khuyên bảo con vật kia, ngược lại ánh mắt còn nhìn về phía hắn, bộ dáng lạnh buốt, nếu không biết, còn tưởng là hắn làm chuyện gì thương thiên hại lí.

Cũng may, nơm nớp lo sợ rốt cuộc xem xong miệng vết thương này.

"Vương gia, là vết thương nhỏ. Tiêu độc một chút, băng bó miệng vết thương, quá mấy ngày sẽ tốt thôi."

Hắn để lại dược.

Bởi vì không thế tận tay xem qua, nhìn nó nhỏ như vậy, liền lựa chọn thuốc trị thương ôn hòa nhất.

Vũ Văn Húc cầm lấy bình dược kia, nhìn trong chốc lát

"Thưởng"

Thái y vội vàng quỳ xuống tạ ơn

"Tạ vương gia."

Sau đó, thái y đi rồi.

Tô Yên lắc mông, động đậy thân thể, nó ở trên đùi Vũ Văn Húc, đưa lưng về phía hắn.

Nó vẫn là thực thương tâm, cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Nghĩ tới đây, lại cảm thấy thực ủy khuất, vươn tay thịt muốn lau lau nước mắt.

Ách...không có nước mắt.

Vũ Văn Húc nhìn bộ dáng nó lúc này, lại khó có được kiên nhẫn.

Chỉ bằng việc nó kéo con thỏ kia trở về cho hắn, chỉ là bởi vì giữa trưa hắn thuận miệng nói một câu sẽ bị đói.

Ân, cái vật nhỏ này, cũng không tệ lắm.