Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 492: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 34



Edit: Tinh Niệm

Tô Yên cắn cắn môi, ánh mắt nhìn về phía hắn.

"Chàng không vui?"

Vũ Văn Húc quét qua trên mặt nàng.

Dừng trong chốc lát

"Nàng vừa đi tròn bảy ngày, không nói lời nào đã rời đi, hiện giờ lại đột nhiên trở về, nàng cảm thấy ta nên vui vẻ?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Ta, ta đi tìm đồ vật."

Nàng nói đúng lý hợp tình.

"Thứ gì?"

Tô Yên chỉ chỉ đùi phải hắn

"Ta biết có một linh dược, có thể trị liệu độc trong thân thể chàng."

Nói xong, Tô Yên ưỡn ưỡn người, bộ dáng thực kiêu ngạo.

Trái lại Vũ Văn Húc thực bình đạm

"Vậy... Tìm được rồi?"

Giọng nói vang lên, Tô Yên liền héo.

Nàng ấp úng, nhỏ giọng nói

"Kim linh hoa kia còn chưa nở, ta muốn qua một thời gian nữa lại đi xem."

Nàng thật vất vả mới tìm được nơi đó, còn bị phi trùng bám vào kim linh hoa kia cắn một ngụm.

Cắn ở chỗ cổ nàng.

Tuy rằng không cảm thấy đau, nhưng Tiểu Hoa lại muốn nàng chạy nhanh trở về tìm Vũ Văn Húc.

Vốn dĩ, nàng còn muốn ở đàng kia chờ đến khi hoa nở, trực tiếp hái kim linh hoa về cho hắn.

Vừa nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía Vũ Văn Húc.

Phát hiện mắt hắn buông xuống, không hề nhìn nàng.

Hơn nữa không giống trước đây, ôm nàng vào lòng.

Chỉ dựa vào trên đầu giường, tùy ý nàng dán hắn, không tiếp thu cũng không cự tuyệt.

Như vậy... lãnh đạm còn có chút xa cách.

Từ trước đến nay Tô Yên tuy chỉ chú ý ăn ăn uống uống, nhưng cảm giác đối Vũ Văn Húc cũng rất nhạy.

Ngay từ lúc hắn nhìn thấy nàng đã không hề cao hứng.

Tâm tình nàng vốn dĩ đang rạo rực cũng dần dần phai nhạt xuống.

Duỗi tay, lôi kéo tay áo hắn, có chút nghi hoặc

"Chàng làm sao vậy?"

Trong đầu, Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, có thể hắn nhân lúc trong khoảng thời gian này chị không ở đây, bị tiểu động vật đáng yêu lại ăn ít cơm nào đó, hấp dẫn lực chú ý hay không?"

Tô Yên vừa nghe, trong lòng tức khắc nảy lên nguy cơ.

Khiến nàng có chút bất an.

Động vật khác, ăn cơm ít, lớn lên lại đáng yêu?

Nàng ăn cơm nhiều, nguyên thân cũng rất béo, nhìn qua như là một quả cầu.

Nghĩ như vậy, Tô Yên nhìn về phía Vũ Văn Húc,

"Chàng có nhớ ta hay không?"

Nàng hỏi ra tiếng.

Vũ Văn Húc tầm mắt đảo qua vẻ mặt nàng chờ mong.

Không nói chuyện.

Tô Yên giành trước ra tiếng

"Ta, ta rất nhớ chàng, ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ."

Nàng ôm hắn, đầu ghé vào ngực hắn, ánh mắt hi vọng.

Lúc lâu sau, Vũ Văn Húc vươn tay, sờ sờ đầu tóc nàng nhu thuận còn có chút ướt, môi mỏng gợi lên, nhợt nhạt cười.

Chỉ là trong mắt, không hề có ý cười

"Là nhớ ta, hay là nhớ đồ ăn trong phủ?"

Tô Yên vừa nghe, do dự trong chốc lát

"Ta, đều nhớ a."

Ý cười trên khóe môi Vũ Văn Húc lớn hơn nữa, thanh âm ngữ điệu lại là càng nhạt.

"Ân."

Không nhẹ không nặng lên tiếng, không nói chuyện nữa.

Tô Yên nhìn ý cười kia trên mặt hắn, nuốt một chút, chậm rì rì nói

"Chàng cũng không giống như vui vẻ, chàng đang an ủi ta sao? Là không nhớ ta sao?"

Hắn nhìn nàng, môi mỏng lúc đóng lúc mở

"Cái này rất quan trọng sao?"

Tô Yên nghiêm túc gật đầu

"Rất quan trọng."

Hắn nhìn nàng bộ dáng nghiêm túc, cười khẽ lên tiếng.

"Tiểu Quai để ý ta sao?"

"Để ý."

Hắn rũ mắt một cái, nhấc lên mí mắt, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng

"Tiểu Quai nếu để ý ta, thì không thể không nói một tiếng đã rời đi, để ta cho rằng nàng sẽ vĩnh viễn không trở lại.

Sợ là nàng ở bên ngoài dạo qua một vòng, phát hiện thức ăn đều không có tốt như trong vương phủ, nên mới lại lần nữa trở về."

___________

Huhu, ta có một tin buồn cho các nàng.

Từ mai ta phải chạy deadline báo cáo thực tập rùi, nên 1 ngày 4 chương có khi sẽ bị giảm xuống còn 3 hoặc 2.

Còn bạo chương thì chắc vẫn phải từ từ á.:((((((

Nhưng chắc cũng chỉ mất tầm 3-4 hôm thui. Ta sẽ cố gắng làm nhanh để quay trở lại vs tốc độ 4c/ ngày.