Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 495: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 38



Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc nhìn má nàng phiếm hồng, bộ dáng không dám nhìn mình.

Khóe môi câu ý cười

"Còn biết thẹn thùng?"

Hắn cúi người, thò lại gần.

Nhìn hắn mặt mày mỉm cười, bộ dáng thâm tình nhìn nàng.

Nửa ngày sau, ghé vào trên má nàng hôn một cái

"Không rời giường, gà quay sẽ nguội đó."

Giọng nói vang lên, hắn vừa mới dịch thân mình đi.

Tô Yên lập tức ngồi dậy.

Hắn thực mau duỗi tay, lôi kéo chăn bên cạnh bao nàng đến kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu.

Tô Yên đôi mắt lấp lánh nhìn gà quay phía sau Vũ Văn Húc.

Ưm, đói a.

Hắn duỗi tay, lấy chén cháo bên cạnh.

Múc một muỗng đút đến bên môi nàng.

Tô Yên yên lặng há mồm, ăn vào.

Nhưng là ánh mắt còn nhìn chằm chằm gà quay kia.

Chờ đến khi hắn đút xong một chén cháo.

Tô Yên vội vàng lôi kéo tay áo hắn, mở miệng

"Gà quay, gà quay."

Mắt trông mong, thanh âm có chút khàn khàn, nghe thực mềm mại.

Hắn câu môi cười nhạt.

Cuối cùng vẫn bưng đĩa gà quay tới.

Tô Yên ngoan ngoãn há mồm, chờ được đút.

Kỳ thật, tự nàng cũng có thể ăn.

Nhưng, giống như đã thành thói quen.

Chỉ cần ở trước mặt hắn, thì không muốn tự mình ăn nữa.

Giống như được hắn đút so với tự ăn càng ngon hơn a.

Chờ ăn no, Tô Yên lại ngã vào trên giường ngủ một giấc.

Sinh hoạt của nàng nhìn thì không có gì biến hóa.

Nhưng dường như lại thay đổi rất nhiều.

Nàng thích cùng Vũ Văn Húc ngốc cùng nhau.

Hắn đi thư phòng, nàng cũng sẽ đi theo.

Hắn xem tấu chương, chính mình sẽ ngồi trên ghế phù dung ăn trái cây.

Ngẫu nhiên cũng sẽ cho hắn hai trái.

Ăn cơm, ngủ, cùng hắn ở bên nhau.

Một ngày qua một ngày.

Có một hôm, Vũ Văn Húc hình như phải xử lý một chút việc.

Ngay buổi sáng đã ra cửa.

Nàng ngồi ở dưới gốc cây hợp hoan, nằm ở đó nhìn từng đóa hoa bay xuống.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ ngốc bạch ngọt nhà mình bị người ăn sạch sẽ, bộ dáng dường như còn thật cao hứng.

Lần đầu tiên, Tiểu Hoa sinh ra nghi hoặc với phương pháp giảng dạy của mình.

Kết quả là, do dự thật lâu, nó vẫn không yên tâm, hỏi ra

"Ký chủ, chị thích Vương gia sao?"

"Thích a."

Tô Yên trả lời thực tự nhiên.

Tiểu Hoa nghe cái đáp án này, không ôm hy vọng gì, lại hỏi tiếp

"Ký chủ biết thích là có ý gì không?"

Tô Yên nghi hoặc

"Em muốn nói với ta cái gì?"

"Ách.... ký chủ, chị cùng Vương gia sau khi như vậy như vậy, thì, thì sẽ có bảo bảo, về sau bất luận thế nào cũng không thể cùng những người khác làm những chuyện như thế...."

Tiểu Hoa hỗn loạn giải thích, đến nó cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.

Mà Tô Yên lại an tĩnh.

Thật lâu sau, Tô Yên duỗi tay bắt được một đóa hoa hợp hoan bay xuống dưới.

"Ta biết đó là có ý tứ gì."

Thanh âm mềm mại vang lên.

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ân? Ký chủ biết??"

Bên trong ký ức truyền thừa của nàng có.

"Phụ thân cùng mẫu thân ở bên nhau, rồi có ta. Ta thích Vũ Văn Húc, muốn ở bên hắn, mãi mãi ở bên hắn, muốn cùng hắn sinh bảo bảo. Hắn khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở, hắn vui vẻ, ta cũng sẽ thực vui vẻ. Chính là như vậy a."

Nàng lưu loát giải thích.

Làm Tiểu Hoa lập tức nâng cao nhận thức đối với ký chủ nhà mình.

Ân, ký chủ chính là ký chủ, dù cho không có ký ức, vẫn thực lợi hại.

Kết quả là, Tiểu Hoa yên tâm.

Nếu như ký chủ vẫn luôn không khôi phục ký ức, hẳn là, cũng sẽ không bị người lừa đâu?

Mà ngay lúc này, Vệ Uyển đi tới, nói

"Cô nương, Lương Nguyệt công chúa phái người tới, nói muốn mời ngài cùng dùng cơm trưa."