Năm Đó, Anh Từng Yêu Em

Chương 13: Cô ấy cầm lấy cái kéo hướng tới em xông lại



Đau!!

Lục Hiểu đau đến nỗi tay không thể quấn chắc vào lan can, cả người ngửa mặt té xuống. Cơ thể đang mang bụng bầu lớn ấy lăn lộn từng cái một trên bậc thang cứng rắn, hai cánh tay của cô theo bản năng liều mạng che chở cái bụng, một đầu thì đã va vào vách tường ở tầng dưới.

Máu đỏ tươi thoáng chốc đã chảy xuống giữa hai chân của Lục Hiểu...

Cơn đau đớn không cách nào nói rõ ấy lan tràn khắp tứ chi xương cốt của cô. Đứa con... Đứa con trong bụng của cô...

"Cứu... Cứu... Hãy cứu lấy đứa con của tôi..."

Lục Hiểu đau đến toàn thân co rúc, cầu cứu kêu to đều không thể to tiếng, Lục Hạ từng bước một đến gần cô, còn chế chưa đủ hung hăng, lại hướng phía bụng của cô đạp thêm cô một cước.

"Đừng, Lục Hạ, cô cầm thú cũng không bằng." Lục Hiểu đau đớn kêu thảm thiết, nhưng Lục Hạ thì lại cười: "Cô càng kêu lớn tiếng hơn nữa, nhìn xem có ai sẽ đến cưu cô không?"

"Lục Hạ, cô sẽ có báo ứng đấy... Cô làm nhiều chuyện ác như vậy, cô nhất định sẽ có báo ứng đấy!"

"Tôi đã làm chuyện ác gì? Đổ oan cho cô đấy tôi xuống hồ nước, đổ oan cho cô đã động tay chân trên xe của tôi, đổ oan cho cô đẩy tôi xuống lầu? Ha ha ha, đúng rồi, cô đã quên chuyện lúc trước còn có cô chịu một viên đạn cho Sở Bắc, nhưng anh ấy vẫn một mực tin tưởng, không nghi ngờ người đã cứu anh ấy là tôi..." Lục Hiểu căm hận trừng mắt nhìn Lục Hạ.

Những chuyện ác mà cô ấy đã làm với cô nhiều vô số kể.

Năm nhất đại học, Tiêu Sở Bắc đã gặp phải một trận bắt cóc tống tiền. Bọn cướp nảy hung tợn đánh Tiêu Sở Bắc đến ngất xỉu, lúc sắp nổ súng, là Lục Hiểu nhào vào người của anh, vì anh đã chịu một viên đạn, cứu được một mạng của anh.

Nhưng lúc cô tỉnh lai, Tiêu Sở Bắc lại canh giữ bên giường của Lục Hạ, nói với cô: "Tiểu Hạ vì anh mà đỡ một viên đạn, anh sẽ chịu trách nhiệm cho cô ấy." Lục Hạ đã nói dối, thừa lúc cô hôn mê bất tỉnh nói với Tiêu Sở Bắc là người cứu anh là cô ấy.

"Lục Hiểu, đời này cô vĩnh viễn đều không thắng được tôi, cô có biết rằng, thật ra tôi không có bị mù, trận tai nạn xe cộ kia, tôi cũng không có bị thương nặng như thế, từ đầu đến cuối đều là tôi mua chuộc viện trưởng cùng tôi liên hợp diễn một tuồng kịch, không thể tưởng được là Sở Bắc lại tin như thật, cứ như vậy khoét đi cặp mắt của cô."

"Lục Hạ, cô cầm thú cũng không bằng!!" Lục Hiểu thật muốn níu chặt lấy mặt mũi của Lục Hạ, hung hãn xé rách cô ấy, nhưng cô co rúc ở trên mặt đất, bụng đâu đến mức không thể nhúc nhích.

"Nhìn xem bộ dạng đáng thương này của cô, cô không làm gì được tôi, tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn cùng cái con nghiệt chủng này đi gặp Diêm Vương đi!" Lục Hạ lại đạp xuống thêm một cước.

Cô ấy hung hãn đạp một cước tiếp một cước nữa, cho đến khi dưới bụng của Lục Hiểu thành một bãi huyết nhục mơ hồ.. Tiêu Sở Bắc, đây chính là bộ mặt thật của người phụ nữ mà anh yêu thương sâu sắc...

Trong tầm mắt không còn nhìn thấy được gì của Lục Hiểu, dường như nhìn thấy Lục Hạ đứng ở đằng kia, bình tĩnh mà lấy ra điện thoại di động, với Tiêu Sở Bắc thông một cước điện thoại Cô ấy giả vờ giả vịt hét thảm lên: "Sở Bắc, cứu em, Lục Hiểu muốn giết chết đứa con của chúng ta... Đau quá...Đứa con của chúng ta sắp mất rồi..." Cước điện thoại của Lục Hạ, đột nhiên đứt đoạn.

Khi Tiêu Sở Bắc xông vào bệnh viện, Lục Hạ vừa mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, bác sĩ nói với anh, Lục Hạ đã bị sảy thai. Lục Hạ khóc nói với anh: "Xin lỗi, Sở Bắc, em không thể bảo vệ được đứa con của chúng ta."

"Đừng khóc, tiểu Hạ, nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lại là Lục Hiểu cô ấy làm ư, đúng không?"

"Xin lỗi, em cũng không nghĩ tới cô ấy lại hận em như vậy, em trùng hợp gặp được cô ầy trên đường, vì thế em lên lầu chào hỏi cô ấy, nhưng sau khi em nói cho cô ấy biết là em đã có thai rồi, cô ấy tựa như điên rồi, cầm lấy cái kéo hướng tới em xông lại, trong lúc em hướng ra ngoài chạy, cô ấy liều chết vướng víu em, cứ như vậy từ trên thang lầu ngã xuống..." Tiêu Sở Bắc hoàn toàn đã tin tưởng vào lời nói của Lục Hạ.

"Người đàn bà chết tiệt, tôi nhất định sẽ không buông tha qua cô ấy."