Năm Đó, Anh Từng Yêu Em

Chương 25: Cô ấy rốt cuộc cũng không thể sống trở lại



Sau một tuần lễ, Nam Nam hoàn toàn khôi phục.

Buổi chiều, Tiêu Sở Bắc ôm đứa bé nhìn Lục Hiểu, dưới ánh mặt trời, trên di ảnh cô ấy vẫn cười ngọt ngào đến vậy.

" Xin lỗi, anh không thể trông nom tốt Nam Nam, nhưng anh cam đoan sẽ không còn lần tiếp theo. "

Dì Thủy đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sở Bắc đối với mộ bia của Lục Hiểu lầm bầm lầu bầu rồi.

" Tiêu Sở Bắc, ngươi không phải rất hận Hiểu Hiểu đấy sao? " Bà đi đến phía sau của người ấy.

Cái tay Tiêu Sở Bắc ôm Nam Nam xiết chặt, anh sợ Nam Nam nghe được cha của cô chính là hung thủ giết chết mẹ của cô.

" Cô ấy làm sai quá nhiều sự việc, cô ấy vốn có thể tiếp tục sống để hoàn lại. "

" Hiểu Hiểu đã làm sai những gì? " Tiêu Sở Bắc tưởng dì Thủy nghe xong lời anh nói sẽ nhất định rất kích động, nhưng bà chỉ rất bình tĩnh hỏi ngược lại anh: " Hiểu Hiểu đều đã làm sai điều gì? "

" Cô ấy sai vì đã hùng hổ hăm dọa tiểu Hạ, không để lại đường lui, tôi đã cho cô ấy cơ hội, nhưng mà cô ấy chưa bao giờ tỉnh ngộ. "

" Cho nên cô ấy sai vì đã đưa Lục Hạ đẩy xuống hồ nước, sai vì động tay chân trên xe của Lục Hạ hại cô ấy bị tai nạn xe cộ, sai vì Lục Hạ vừa thức tỉnh đã bị cô ấy đẩy xuống lầu, sai vì cô ấy vác cái bụng bầu tám tháng lớn còn là một kẻ đui lại cầm dao uy hiếp tính mạng của Lục Hạ? " Giọng điệu của dì Thủy càng là bình tĩnh, Tiêu Sở Bắc nghe càng là hoảng sợ.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng cô ấy vác cái bụng bầu tám tháng lớn còn là một kẻ đui còn vác thêm cái bụng bầu tám tháng lớn, có thể sờ đến cái kéo trong phòng bếp, còn có thể không bị Lục Hạ phát hiện, cô ấy còn cầm lấy nó uy hiếp tính mạng của cô ấy, thậm chí còn ép cô kia đến bên ngoài gian phòng, một đường dây dưa đến đầu bậc thang, đẩy cô kia xuống, hại cô kia mất đi đứa con, "Hiểu Hiểu nhà tôi có phải là quả tài giỏi rồi sao? "

Lời nói của Dì Thủy, một cậu bừng tỉnh người trong mộng.

Tiêu Sở Bắc chưa bao giờ hoài nghi tới lời nói của Lục Hạ, cô ấy nói Lục Hiểu cầm cái kéo uy hiếp cô ấy, còn đưa cô ấy đẩy xuống lầu, anh đã tin rồi.

Nhưng suy nghĩ kỹ.

Lục Hiểu vác cái bụng bầu tám tháng lớn, bình thường người phụ nữ có thai đi đường đều hành động bất tiện, huống chi cô ấy còn là một kẻ đui?

Cô ấy làm thế nào lấy được cái kéo, lại làm thế nào có thể đưa Lục Hạ cho dồn đến bên vừa đúng bên cạnh thang lầu ở ngoài gian phòng?!

Dù cho cô ấy thật sự có thể làm được, Lục Hạ thấy được, muốn chạy trốn lấy mạng, căn bản không cần cùng cô ấy dây dưa cùng một chỗ...

Nghĩ thông suốt cái này, Cả người Tiêu Sở Bắc lại toát ra mồ hôi lạnh.

Giọng nói của dì Thủy vừa đúng lúc lọt vào tai của anh: " Ngươi toàn nói Hiểu Hiểu nói dối, cô ấy phạm phải một sai lầm lớn ngập trời, rồi lại còn luôn miệng ngụy biện, nhưng mà... ngươi chưa từng nghĩ tới vợ của ngươi Lục Hạ cũng biết nói dối sao? "

" Không, Lục Hạ không có nói dối với tôi. " Tiêu Sở Bắc theo thói quen lập tức phủ nhận.

Giống như là bản năng đang kháng cự nếu như Lục Hạ đã thật sự nói dối, như vậy mọi thứ mà bà ấy nói sẽ trở thành oan uổng cho Lục Hiểu.

Vậy sẽ trở thành từ đầu tới đuôi, anh đều đã hiểu lầm Lục Hiểu, Lục Hiểu mới chính là người đáng thương nhất.

Cô ấy không có cái gì sai, lại bị chính tay anh khoét đi đôi mắt, anh còn giúp lấy hung thủ nối giáo cho giặc đưa cô ấy từ trên thang lầu đẩy xuống, cuối cùng lại đưa cô ấy ném vào lửa cháy hừng hực, sống sờ sờ bị đốt cháy đến chết.

Không!

Tiêu Sở Bắc càng nghĩ thân thể lại càng lạnh, anh không thể chấp nhận mình chính là cái hung thủ hại chết Hiểu Hiểu kia!

" Tôi đều nhìn thấy, tôi tận mắt nhìn thấy ở trong trường, là Lục Hiểu đem tiểu Hạ đẩy xuống hồ nước, sau khi Lục Hạ xảy ra tai nạn xe cộ, tôi cũng từng chính mắt xác nhận qua cái camera giám sát, cô ấy đã động tay chân ở trong xe, tại bệnh viện, tôi cũng là chính mắt thấy cô ấy đem tiểu Hạ đẩy xuống thang lâu. " Chỉ có trả lời như vậy, sự bối rối trong lòng của Tiêu Sở Bắc mới có thể bình phục một ít.

Dì Thủy lại vẫn còn bình tĩnh như thế, " Ngươi xác định đúng là chính mắt nhìn thấy sao? Hiểu Hiểu đã nói qua với tôi, lúc ở trong trường, là Lục Hạ lừa cô ấy đi qua đó đấy, cô kia cố ý nắm lấy tay của Lục Hiểu dây dưa không rõ với cô ấy, còn uy hiếp cô ấy nhường ngươi cho cô kia, bằng không thì liền nhảy xuống hồ nước tìm chết, Hiểu Hiểu không đáp ứng, Lục Hạ liền thật sự nhảy xuống, Hiểu Hiểu là lập tức muốn nhảy xuống cứu cô kia, nhưng mà lúc đó người lại vừa đúng lúc đi qua chỗ đó, tận mắt nhìn thấy cô kia buông tay của Hiểu Hiểu ra, đợi người cứu Lục Hạ lên, cô kia liền ủy khuất mà vùi vào lồng của người thút thít nỉ non, oan uổng là Hiểu Hiểu đẩy cô kia xuống dưới đấy. "

Nói dối... không thể nào...

Tiêu Sở Bắc không tin sự thật chân tướng là như thế này, nếu như là như vậy, Hiểu Hiểu lúc trước vì cái gì không giải thích rõ ràng với anh?

" Còn việc mà Hiểu Hiểu động tay chân trong xe của Lục Hạ, cũng là bị Lục Hạ lừa qua đó đấy, cô kia còn nói động cơ xe của mình có vấn đề nhờ Lục Hiểu Hiểu giúp cô kiểm tra xem, Lục Hạ đã tính toán kỹ cái kia góc độ đó vừa dễ dàng cho máy camera giám sát quay được hình ảnh Hiểu Hiểu mở ra mui xe ở phía trước, nên biết rằng, tai nạn xe cộ xảy ra lúc ấy, Hiểu Hiểu mới là người ngồi ở trên ghế lái xe, nếu như Hiểu Hiểu thật sự đã động tay chân với xe, chẳng lẽ cô ấy không sợ xảy ra tại nạn xe cộ, người chết đầu tiên là chính bản thân cô ấy sao? Mà Lục Hạ đâu? Bị thương nặng tới như vậy, vẫn còn có sức lực nắm lấy tay của ngươi nói cho ngươi biết "

Là Hiểu Hiểu, là Hiểu Hiểu đã động tay chân trong xe của em "Đúng vậy, lúc Lục Hạ xảy ra tai nạn xe cộ được một câu như thế với anh, vì vậy anh mới có thể đi điều xem cái máy camera giám sát, chứng kiến Lục Hiểu mở ra mui xe ở phía trước của xe Lục Hạ, liền một mực chắc chắn là cô ấy động tay chân. Cái Chính mắt mà người cho rằng rốt cuộc có bao nhiêu thật sự là sự thật, ngươi có từng suy nghĩ kỹ không? Nếu như ngay từ đầu nói dối chính là Lục Hạ, có một ngày người phát hiện thì ra Hiểu Hiểu ' Xin lỗi ' cô ấy về mỗi một sự việc thật ra đều là từng một lời nói dối mà cô ấy tỉ mỉ bố trí, ngươi phải làm sao? " Tiêu Sở Bắc bị dì Thủy chất vấn đến xém chút nữa đứng không vững.

Tại sao tim của anh đập đến bất an như vậy?

Nó đang hoảng hốt, nó đang sợ hãi. " Dạ Thủy tôi biết rõ bà không thích tiểu Hạ, nhưng mà bà cũng không thể tin vào lời nói của một bên của Hiểu Hiểu. "

Hắn nỗ lực phủ nhận, dì Thủy nở nụ cười, cười đến trong mắt chứa đầy nước mắt: " Nếu như tôi nói những thứ này đều là vì vụ oan Lục Hạ, như vậy xin hỏi người, tôi làm như vậy còn có ý nghĩa gì? Cải người thật sự chịu oan khuất đã chết rồi, cô ấy đang ở đó, người nhìn không thấy sao? "

Hốc mắt của Tiêu Sở Bắc trong nháy mắt đỏ bừng.

Đúng vậy.

Dì Thủy không cần phải nói dối đổ oan cho Lục Hạ, bởi vì Hiểu Hiểu đã chết rồi, rút cuộc cũng không thể sống trở lại rồi...