Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 19: (Ấu thơ) Một chút chuyện xưa



Đại hội Thúy Vi cứ mười năm thì diễn ra một lần nhưng chuyện chuẩn bị thì đã bắt đầu từ mấy năm trước.

Sau khi Ly Tương phá quan ra ngoài, Kiều Trác Việt vui vẻ giao lại hết công việc cho đại sư huynh còn bản thân mình thì lẩn đi mất. Vậy là Tiết Tử Dung lại quay về tháng ngày dán theo sau lưng đại sư huynh.

Mà cũng nhờ đại hội này đệ tử nội môn mới quay về núi, Tiết Tử Dung cũng có dịp gặp mặt hết thảy các sư huynh, sư tỷ của mình. Ai ai cũng biết đại sư huynh đã tìm được phong chủ đời tiếp theo thì đều vui vẻ ra mặt, tặng nó bao nhiêu là vật quý.

Đại sư huynh thấy vậy còn vui hơn cả nó, bảo tiểu sư đệ nhận hết đi, cái nào không thích thì cho mình.

Trong mấy ngày ngắn ngủi nó bị bọn họ lôi ra kiểm tra đủ cả, may mà nó có thể an ổn vượt qua, chỉ là ngày nào trở về viện, nó cũng đã mệt lả, trèo lên giường nằm phơi thây không khác gì Ly Tương bận trăm công nghìn việc.

Cơ mà trông thấy Ly Tương mệt mỏi đến vậy, Tiết Tử Dung bèn cố sức ngồi dậy đấm bóp cho đại sư huynh.

Tuy tiểu sư đệ còn chưa lớn đã biết phụng dưỡng, người làm đại sư huynh là Ly Tương cực kỳ thỏa mãn.

"Cũng chỉ có đệ là thương huynh." Hắn than khổ, "Bọn nhóc kia lớn một chút đều dọn ra ngoài cả, chê ngủ với huynh chật chội. Tam sư tỷ của đệ thì không chê chật chội nhưng lại không ở cùng huynh được. Ài, Tiểu Thập thì thôi đi, tư thế ngủ của đệ ấy xấu quá, đá huynh suốt, thi thoảng vô thức còn biến hình làm huynh hắt hơi mãi. Còn lão Thất, ài, ài, ài, đệ ấy ngủ thì ngoan lắm, chẳng hề thay đổi tư thế nhưng cả người cứng lắm, huynh vô tình để tay qua mà đau điếng."

"Nói ra thì đệ chưa gặp Thất sư huynh nữa." Tiết Tử Dung cẩn thận suy nghĩ rồi nói.

Dù mấy hôm nay nó bị một hàng người rồng rắn kiểm tra chuyện học tập, có người nó còn chưa nhớ mặt nữa là nhưng nó dám chắc không có vị sư huynh thứ bảy kia. Hơn nữa chỗ Thất sư huynh đối diện với với chỗ của đại sư huynh nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng người nào, chỉ có con chó đá mỗi đêm quay về trèo lên bệ đá là không thay đổi.

Ly Tương nghe vậy thì ngạc nhiên: "Đệ nói gì đó, đệ gặp lão Thất rồi."

Tiết Tử Dung càng kinh ngạc.

Trong ấn tượng của nó không hề có người này!

Ly Tương cố gắng suy nghĩ, sau cùng như nghĩ tới điều gì, hắn nói: "Đệ nghĩ kỹ đi..."

Tiết Tử Dung vẫn lắc đầu.

Hai người tiếng được tiếng mất trò chuyện về đại hội. Chuyện họ Tiết hắn vẫn chưa nói với tiểu sư đệ nhà mình, cả chuyện người nhà nó đã không còn hắn cũng chưa từng nhắc đến.

Quả thật không biết nói sao cho phải.

"Tử Dung này, đến lúc đại hội diễn ra đệ theo sát huynh nhé, huynh sẽ giới thiệu các vị tiền bối cho đệ quen mặt."

Cuối cùng hắn chọn lý do sứt sẹo nhất để dặn Tiết Tử Dung đi theo mình.

Liên tiếp mấy ngày sau, khi sự vụ đã hoàn thành, đám sư huynh đệ ở Phù Uyển Cư mới tụ họp với nhau. Mọi người cùng uống rượu cùng chuyện trò rôm rả, kể cho nhau nghe những điều mình trải qua dưới núi.

"Lão Thập nè, sao lần này cha đệ thả người ra vậy?" Đề Sương hỏi. Bây giờ nàng ta đang cài một đóa hoa thật to trên đầu, trong rực rỡ vô cùng, khác xa với lần đầu khi gặp Tiết Tử Dung năm đó.

Nàng là nữ đệ tử duy nhất của Ly Nguyên Thượng.

Trước kia, khi vừa lên núi, Đề Sương hãy còn là bé con gầy gò ốm yếu. Lúc ấy đỉnh Văn Phong với lượng nữ tu chiếm đa số ngỏ ý muốn thu nhận con bé để tránh rắc rối nhưng nó cứ một mực bám theo Ly Nguyên Thượng và Ly Tương. Lúc ấy nó đâu chừng tám, chín tuổi cũng theo đại sư huynh, Nhị sư huynh lăn lộn, lẫn trong đám nam tu nhìn nó cũng chẳng khác gì bọn họ cả.

Ly Tương không có người thân, hắn lại cảm thấy tiểu sư đệ thật bạo lực nhàm chán vì vậy lén chạy sang đỉnh Văn Phong học người ta mua váy hoa, tết tóc về chăm tiểu sư muội.

Ban đầu Đề Sương cực kỳ bài xích quần áo, tóc nữ bởi vì nó lên núi này cũng vì nó sinh ra là con gái, lại còn sinh trong gia tộc ngự thú có tiếng. Về phương diện này, nữ tu trong gia tộc chiếm số lượng quá ít ỏi, chẳng được ai coi trọng, thậm chí đa số nữ nhi còn không có quyền dẫn linh nếu không phải là người có thiên phú.

Thẩm Đề Sương là một trong số những kẻ không có thiên phú ấy, nó bị gia tộc tước bỏ quyền chạm vào linh khí, đi ngược lại với đất trời.

Hồi ấy, có lần con bé lén trốn vào mật thất, nó tìm thấy những quyển sách cổ xưa về đạo ngự thú. Bé con say mê đọc để rồi nhận ra ngự thú không chỉ yêu thú, hung thú mà còn là những sinh vật nhỏ bé khác, hoàn toàn trái ngược lại những điều mà các bậc cha chú nhồi nhét vào đầu nó và những người khác. Nó bắt đầu phản kháng lại lời dạy về hung thú, yêu thú, hỏi nhiều hơn về những sinh vật nhỏ bé khác.

Nó cảm thấy không nên xem thường bất kỳ sinh vật nào theo lời dạy của tổ tiên. Ngự thú sư dù là nam hay nữ cũng có thể có quyền bước chân vào ba nghìn đại đạo dù có thiên phú hay không bởi dù sao thiên phú cũng là thứ hiếm hoi nhưng rõ ràng ai cũng có thể thuần hóa những sinh vật nhỏ bé, không nhất thiết là phải săn hung thú để so bì cùng kẻ khác mà nên chú tâm vào rèn luyện bản thân mình.

Hơn thế nữa, trong đám trẻ có đứa đã dẫn linh, còn thử thuần hóa thỏ con, côn trùng với nó. Tiếc là người nhà nó giết chết con thỏ của bọn trẻ còn cho rằng nó đang lan truyền nhưng tư tưởng ngu xuẩn và sự mềm yếu vô dụng, làm phí hoài nhân tài trong tộc. Đứa trẻ dẫn linh kia bị đánh thừa sống thiếu chết, về sau chẳng còn dám qua lại với nó nữa.

Mà thật ra là không còn cơ hội.

Thẩm Đề Sương bị đuổi ra ngoài.

Duyên trời run rủi để Ly Nguyên Thượng nhặt được nó bên đường, người xa lạ này vậy mà lại dẫn nó về, nói với cha mẹ mình muốn nhận đứa trẻ này làm đệ tử thứ ba. Lúc ấy chưa thịnh hành việc đưa hậu duệ của mình lên núi rèn luyện, ai ai cũng có thói quen bo bo giữ mình vì sự hưng thịnh gia tộc nhưng Thẩm Đề Sương chỉ là con gái, có nó hay không đối với bọn họ không quan trọng, thậm chí đứa trẻ này còn phản nghịch, yếu đuối với hung thú, yêu thú, giữ lại trong tộc chỉ là giữ lại mồi lửa mà thôi.

Rõ là bọn họ đang tìm cho nó một tương lai tốt đẹp hơn là để nó mang cái tư tưởng sai lầm kia truyền cho các nữ tu, nam tu trong họ.

Đề Sương lên núi thì không còn ai quản. Vậy là nó từ chối theo Văn Phong, bới tóc cao làm con trai, cũng chưa từng ngừng nghỉ tìm tòi về đạo ngự thú.

Núi Thúy Vi lắm kẻ quái thai, từ đám đệ tử tới các lão tiền bối nên không ai thấy nó thích mặc quần áo đệ tử nam hay làm ngự thú sư lại thích thuần hóa sinh vật nhỏ có gì quái dị cả.

Nhưng Ly Tương biết nó thích váy hoa khi thấy nó luôn nhìn theo những sư muội khác, biết nó thích tết tóc vào những ngày hội trên núi này. Biết nó cũng sẽ thẹn thùng khi gặp nam tu đỉnh khác.

Vì vậy hắn đã nói: "Muốn chống đối người nhà muội ấy à, vậy thì thích làm gì thì làm chứ không phải làm điều ngay cả mình cũng không thích."

Bây giờ đưa mắt nhìn hết các đỉnh, có nữ tu nào điệu đà hơn Thẩm Đề Sương không?

Không có.

Vậy có ngự thú sư nào bất kể nam nữ giỏi hơn nàng ta hay không?

Đáp án vẫn là không.

Về sau khi người họ Thẩm lên núi đón người, lúc đó nàng ấy đang đưa đầu cho đại sư huynh mình nghịch mái tóc, chỉ đáp gọn lỏn một câu: "Không về nha."

Giọng điệu vừa nhão vừa chua.

Lúc bình thường nói chuyện với người trong Phù Uyển Cư nàng ta mới không giở chất giọng nhão nhoét kia ra.

Thập sư đệ nghe sư tỷ mình hỏi thế thì nói: "Cha đệ đến sau chứ có phải không tới đâu." Hắn vừa đáp vừa kể khổ, "Mấy năm nay mới có dịp ra ngoài, đừng nhắc nữa, đệ sắp bị chuyện quản lý ép khô rồi, khó lắm mới có dịp trốn ra."

Tiết Tử Dung ngồi chung với Tô Mộc và Thôi Bạch Hạc là hai người nó quen nhất, chốc chốc nghe bọn họ nói về người này, lát sau lại nghe chuyện xưa của người kia.

Hóa ra sau lưng ai cũng có một câu chuyện.

"Vậy còn đại sư huynh? Chuyện của huynh ấy là gì?"

"Bọn huynh lên núi sau cả. Chuyện của đại sư huynh không ai biết đâu." Tô Mộc nói.

"Uầy, Thập Nhất, sang đây uống chén rượu nào." Thập sư huynh kêu Tiết Tử Dung ra.

Thằng bé ngoẹo đầu nhìn ly rượu thì thấy Đại sư huynh xua tay: "Nó bao nhiêu tuổi mà đệ kêu nó uống rượu?"

"Uống đi, sau này huynh tặng đệ thanh kiếm số hai Đại Địa này." Thập sư huynh vẫn la ó.

Có ai đó hỏi: "Thanh số một đâu?"

"Số một tặng đại sư huynh nha."

Kiều Trác Việt nhịn hết nổi, hắn hỏi: "Vậy còn Nhị sư huynh của đệ?"

Ly Tương vội kêu: "Tử Dung không được uống rượu! Đệ yên tâm, về sau huynh vẫn dẫn đệ đi lấy thanh số hai đó." Nói xong hắn quay sang dỗ Kiều Trác Việt: "Thanh số một thì đưa cho đệ."

Trong tiếng ồn ào đó, Tiết Tử Dung dần dần nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

***

Khách khứa bắt đầu lên núi, bọn họ phải phân chia nơi dành cho khách nghỉ chân. Công việc sắp xếp này cũng không dễ dàng chút nào, vừa phải tra xem ai với ai có xích mích để bố trí bọn họ xa nhau vừa phải xem ai với ai tu đạo tương phản để bọn họ không ở gần nhau tránh va chạm linh lực.

Công việc này cũng đòi hỏi sức lực rất nhiều đấy chứ.

Người nhà họ Tiết báo ba ngày sau mới đến nên Ly Tương vẫn sắp xếp cho Tiết Tử Dung đón khách khứa, dẫn người như thường. Ban đầu nó suy nghĩ một chốc rồi nói: "Đệ không nhớ được có những ai lên núi nhưng đệ lại không chắc ai là ai, sợ là đưa đến sai nơi sẽ gây phiền hà."

Ly Tương nghĩ cũng đúng vì vậy hắn nói: "Để huynh kêu lão Thất đi với đệ."

Thế mà hôm nay nó đứng chờ ở bia giới quy núi Thúy Vi thì không thấy ai cả, chỉ có con chó đá ngồi đó ngửa đầu nhìn lên trời.

Tiết Tử Dung thấy vậy thì đi đến bên cạnh con chó đá, nó ngồi xổm xuống rồi cũng ngửa đầu lên nhìn trời với chó đá.

Nhìn một lúc thì đau mắt quá, nó cúi đầu rồi đưa tay ra xoa đầu chó đá: "Thất sư huynh không tới nên mày tới thay hả? Thế lát nữa tao biết làm sao? Về tao phải nói đại sư huynh mới được. Haiz…"

"Nói cái gì đó?"