Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 40: (Phồn hoa) Rời khỏi Nam Hoa



"Đệ có muốn ở lại đây thêm một ngày nữa không?" Ly Tương vẫn còn áy náy, hắn dò hỏi tiểu sư đệ mình. Nếu thật sự phải ở lại Nam Hoa một ngày hắn cũng không ý kiến gì.

Nhưng Tiết Tử Dung vẫn từ chối: "Không cần đâu sư huynh, chúng ta vẫn nên lên đường thì hơn."

Nói rồi y xoay người bước khỏi chỗ đang đứng rồi hòa vào dòng người tấp nập.

Ly Tương cũng vội đuổi theo.

Chốc sau, bia đá có hai chữ Nam Hoa treo trên cổng thành đã ở lại sau lưng hai người bọn họ. Tiết Tử Dung không chút rề rà, y nhắm thắng lên con đường hướng về phía đồng hoang mà đi, chẳng buồn ngắm nhìn cảnh vật quanh mình nữa.

Mãi một lúc lâu sau, Tiết Tử Dung nghe tiếng Ly Tương gọi mới giật mình, y hốt hoảng nhìn xung quanh, tưởng như tiếng kêu ấy vang đến từ nơi xa xôi. Nỗi sợ như thể lại lần nữa mất đi người thân không rõ lý do ùa đến, không dưng đâm vào lòng y.

Ban nãy Ly Tương chỉ đi sau lưng sư đệ mình một chút, đang đi thì nhận được thư truyền tin của Kiều Trác Việt bèn dừng lại xem, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy sư đệ mình đã đi cách xa một đoạn, hắn vội vã đuổi theo.

Tiết Tử Dung ngoảnh lại, thấy Ly Tương chạy đến gần thì có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi sư huynh, đệ đi đường tập trung quá."

Ly Tương cũng không tỏ thái độ gì, hắn đưa cánh chim xếp bằng giấy lên rồi nói: "Lão Nhị đã đến chỗ Bát sư huynh của đệ rồi. Có thể an tâm."

Tiết Tử Dung nhìn con chim được gấp bằng giấy, nét gấp có chút cẩu thả như thể người gấp chẳng có chút kiên nhẫn nào. Con chim giấy đó đang bay lơ lửng trên tay đại sư huynh mình, phun ra mấy làn khói tụ thành dòng chữ. May mà hai người đều không hiện thân nên cảnh tượng này không ai trông thấy để trố mắt nhìn.

Ly Tương vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của Kiều Trác Việt: Nét gấp cẩu thả nhưng ưu điểm là vì chủ nhân của con chim gấp bằng giấy tu vi cao nên tin truyền đi thật nhanh, bọn họ còn chưa rời Cô Châu đã nhận được tin báo.

Sau khi Tiết Tử Dung xem xong, Ly Tương vận chút linh lực lên lòng bàn tay, con chim giấy đột ngột đông cứng lại rồi biến thành tro bụi rơi cả vào lòng bàn tay hắn.

Một cơn gió nhẹ lướt qua cuốn bay hết thảy, cả hai lại tiếp tục lên đường.

Lúc này Tiết Tử Dung mới điều chỉnh lại tốc độ của mình, quãng đường còn lại y từ từ đi cùng Ly Tương đến nơi đáp linh thuyền, dù rằng y vẫn như cũ, chẳng nói năng gì.

Đến nơi thì đã qua giờ Ngọ.

Ly Tương dặn sư đệ mình đứng dưới tán cây chờ hắn đi hỏi thăm nhưng người vừa quay đi Tiết Tử Dung đã bước theo, không biết là vì không nghe thấy lời hắn dặn hay là không nghe lời hắn dặn nữa.

Ly Tương: "..."

Chỗ bán phiếu linh thuyền cũng chia ra khu của phàm nhân và tu sĩ, lần trước khi Ly Tương đi hỏi mua phiếu, vì tranh thủ thời gian nên hắn chọn chuyến khởi hành sớm nhất dù điều kiện có chút kém. Bây giờ hắn lại thận trọng hỏi từng chuyến, thời gian xuất phát.

Lần này Ly Tương cảm thấy tương đối may mắn, chuyến xuất phát đi Yêu Châu gần nhất, giờ Mùi hai khắc sẽ khởi hành, hơn nữa tầng dành cho tu sĩ cũng vẫn còn tương đối trống. Dù sao Cô Châu cũng không phải là nơi tập trung quá nhiều tu sĩ.

Con tim Ly Tương nói hắn nên mua một gian phòng, ban đêm trời tối đỡ phải làm trò mất mặt trên linh thuyền, nhưng nhìn vẻ lơ đễnh của Tiết Tử Dung, hắn vẫn quyết định chọn hai gian.

Tiểu sư đệ của hắn cần một không gian yên tĩnh để ổn định lại bản thân mình. Ly Tương hiểu điều này.

Có lẽ Tiết Tử Dung từng tận mắt nhìn thấy sống và chết, nhưng lão phu nhân ấy và tiểu sư đệ y thì khác. Huyết thống hẳn nhiên là một thứ rất kỳ diệu, nó làm người ta đau nỗi đau gặp lại, đau nỗi đau chia ly. Tận mắt nhìn thân nhân mình đi thật xa, với ai mà nói thì cũng là sự đả kích to lớn. Vừa gặp lại người thân đã phải chia xa, Tiết Tử Dung có trầm ổn ra sao thì cũng chỉ là đứa trẻ, hắn cũng không nên bắt sư đệ mình phân tâm, vừa đau khổ lại vừa phải chăm sóc cho vị sư huynh lắm tật vặt vãnh này...

Cả quá trình xếp hàng lên linh thuyền sau đó, Tiết Tử Dung cũng chẳng nói lời nào, mặc cho đại sư huynh mình lôi kéo, tận đến khi bị Ly Tương đẩy vào một gian phòng, y vẫn lặng im không nói gì.

Tầng dành cho tu sĩ có kết cấu khá giống với tầng của phàm nhân, vẫn là hành lang ở giữa hai dãy phòng. Chỉ là phòng của tu sĩ tương đối rộng rãi, tránh cho linh lực xung khắc lỡ gặp phải nhau gây ra xung động trên thuyền.

Trong phòng bày trí vẫn không quá cầu kỳ, bên ghế dựa sát vách còn có cửa sổ mở. Lúc này linh thuyền còn chưa khởi hành, cảnh vật bên ngoài hãy còn tĩnh lặng, mây trắng lượn lờ trôi, xa xa thấp thoáng tán cây chọc trời.

Tiết Tử Dung ngồi xuống ghế dựa nơi cửa sổ, y cứ nhìn khung cảnh bên ngoài, cũng không biết lòng đã nghĩ đến đâu.

Mãi tới khi linh thuyền bay đến độ cao ổn định, bắt đầu lao vun vút vào màn mây y vẫn ngẩn ngơ nhìn qua khung cửa sổ ấy, cảnh sắc bên ngoài thay đổi cả, từ thấp thoáng tán cây đến chỉ còn mây trời lướt qua y cũng không dời tầm mắt.

Đến khi chút ánh sáng từ bên ngoài soi vào trong phòng tắt đi, ánh sáng trên linh thuyền tự thắp lên, Tiết Tử Dung mới rời khỏi ghế dựa bên khung cửa sổ.

Y nhìn quanh quất gian phòng, nghĩ ngợi một chốc mới thở dài rồi đẩy cửa phòng mình, đi ra ngoài.

Tầng dành cho tu sĩ tương đối thoải mái khi nhìn bằng góc độ tu sĩ nên vừa vào phòng, Ly Tương đã giăng kết giới theo thói quen ngay, vừa tránh cho xung đột linh lực vừa giúp hắn chắn tạp âm, tiếng cười nói bên ngoài hành lang, sau đó hắn ném mình xuống giường, trơ mắt nhìn lên trần nhà phía trên.

"Rốt cuộc mình tự ý đưa đệ ấy đến Cô Châu là đúng hay sai?" Vừa nằm xuống Ly Tương đã bắt đầu nghĩ thầm.

Hình ảnh lão phu nhân trút hơi thở sau cùng lại hiện về.

Không phải hắn chưa từng chứng kiến cái chết, nhưng kể từ sau khi Trúc Cơ, hắn nhìn thế gian này bằng ánh mắt khác, lại cảm thấy thêm phần kính nể cái chết.

Không phải sợ hãi, là kính nể.

Còn Tiết Tử Dung, bắt đệ ấy tận mắt nhìn người thân vừa gặp lại đã ra đi sau bao năm cách biệt có phải là quá tàn nhẫn hay không?

Chính hắn cũng không ngờ được chuyện sẽ xảy ra thế này.

"Nếu đệ ấy cứ như bao năm qua, quên mất phàm thế còn có người thân, chuyên tâm tu hành thì sao?" Hắn nghĩ, "Nhưng đệ ấy cũng có quyền biết người thân có nhớ đến mình hay không."

Bao nhiêu năm qua, Tiết Tử Dung không nhắc đến người thân không có nghĩa là vị sư đệ này chưa từng trông mong có một ngày sẽ có người thân đến đón mình.

Sau khi biết phụ thân mình chẳng còn, Tiết Tử Dung lại nghĩ đến người thân khác không mang họ Tiết, những người ấy sẽ đến gặp Tiết Tử Dung, nói cho đệ ấy nghe đệ ấy vẫn còn người thân, để rồi sau đó có rời khỏi Thúy Vi hay không đệ ấy cũng chưa biết nhưng chắc chắn sẽ không phải buồn bã vào dịp năm mới khi nhìn đệ tử ngoại môn về nhà.

Nhưng rốt cuộc mười năm qua, Tiết Tử Dung từ một đứa trẻ được Ly Tương bồng bế cho đến lúc trở thành thiếu niên vẫn chẳng có ai đến gặp y.

À, trừ Tiết Văn Kỳ muốn làm thịt y vào năm y lên tám.

Người thân... Ha.

"Rốt cuộc mình có nên làm thế hay không?"

Ly Tương nặng nề khép đôi mắt mình lại trong nỗi suy tư ấy.

Không biết qua bao lâu sau, có tiếng mở cửa đi vào.

Kết giới Ly Tương giăng ra có thể ngăn chặn những thứ khác ở bên ngoài, kể cả tu sĩ, nếu tu vi người muốn vào cao hơn hắn cũng sẽ đánh động đến chủ nhân kết giới. Có thể nhẹ nhàng đi vào mà không bị linh lực của hắn "làm khó" cũng chỉ có mấy đứa sư đệ của hắn mà thôi.

Ly Tương không mở mắt, hắn nằm yên trên giường lắng nghe tiếng bước chân ngày một gần.

Gian phòng sáng sủa nên người đi vào phòng hắn cứ thế đến thẳng bên giường chẳng chút khó khăn.

Tiếng bước chân dừng lại, kế đó hắn cảm giác được có tấm chăn ấm áp phủ lên người mình, trên tấm chăn còn vương mùi thuốc thoang thoảng.

Ly Tương nhắm mắt hưởng thụ việc tiểu sư đệ "phụng dưỡng" mình.

Trong gian phòng có sẵn chăn, nếu ngại thì ở tầng này có thể thoải mái dùng linh lực, bấm quyết thanh lọc là dùng được, nhưng tấm chăn đang phủ lên Ly Tương lại là đồ mang theo từ đỉnh Túc Phong.

Mấy năm Tô Mộc bế quan, phương thuốc dành cho đại sư huynh mình cũng ít nhiều thay đổi, Tiết Tử Dung còn cẩn thận xông vào chăn gối cho sư huynh mình dễ ngủ. Có đi xa y cũng mang theo cho đại sư huynh mình dùng nên lúc nào quanh người Ly Tương cũng có mùi thuốc, còn nồng hơn lúc Tiết Tử Dung vừa lên núi.

Chừng như thấy Ly Tương nghỉ ngơi rồi nên y cũng không làm phiền sư huynh mình mà ngồi xuống sàn. Tiết Tử Dung ngồi đó vân vê góc chăn rồi nhìn ra phía xa xôi ngoài cửa sổ.

Ly Tương cảm thấy lúc này mình không nên "tỉnh dậy", hắn cứ nằm đó nhắm nghiền mắt.

Qua hồi lâu sau, Tiết Tử Dung bỗng thầm thì. Cũng không biết y sợ Ly Tương nghe được sẽ tỉnh dậy hay y vốn không để ý đến người nằm đấy nên cứ nói khe khẽ như không cần lời hồi đáp.

"Thật ra lúc bà đưa cho đệ con thỏ vải, đệ thấy móng tay bà xám xịt," y nói đến đây lại nghĩ đến đó, cố ép mình nhớ rõ từng chi tiết, "mắt bà cũng đục ngầu. Huynh biết lúc đó đệ đã nghĩ gì không?"

Không ai đáp lời Tiết Tử Dung cả nhưng y cũng chẳng phiền lòng, tiếp tục như ban nãy, tự nói với mình: "Đệ muốn đưa linh dược, rót linh khí vào cơ thể bà để bà tiếp tục sống… Đệ, đệ chỉ vừa gặp bà chưa đến nửa canh giờ."

Giọng nói của Tiết Tử Dung lan ra trong căn phòng rồi tan dần bên cạnh kết giới. Đúng ngay lúc này, Ly Tương mở mắt ra, hắn không nhìn sư đệ mình mà vẫn tiếp tục nhìn trần nhà.

"Đệ cũng biết là không thể mà. Thọ mệnh đã cạn, rót linh lực, nhét linh dược chỉ là cách trói buộc hồn phách với thân thể, chỉ càng làm người "sống" đau khổ. Tử Dung, tu hành là đi ngược với lẽ trời, chúng ta không thể được nước lấn tới, đi ngược hết lần này đến lần khác."