Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 29: Trốn thoát



Vào lúc bọn họ đi gần đến cửa hông hẻo lánh của khu du lịch, một đoạn thông báo bằng loa phóng thanh thình lình vang lên phá vỡ sự yên lặng.

"Phùng Thiếu Hiên, mày là đồ khốn kiếp cặn bã chó má, tao nói cho mà biết, tao báo cảnh sát rồi đấy, bọn họ tới ngay bây giờ! Có ngon thì mày trốn ở chỗ này cả đời đừng ra! Còn nữa, không được đụng vào đàn anh, nếu không tao thiế——"

Thông báo bị dừng đột ngột, Bách Nam ngẩn người, trong mắt hiện lên ý cười, nghiêng đầu nhìn Phùng Thiếu Hiên, bình tĩnh hỏi, "Cảnh sát sắp tới rồi, cậu chuẩn bị làm gì tiếp theo?"

Tâm trạng tốt của Phùng Thiếu Hiên bị đoạn thông báo này huỷ hoại không còn gì, đen mặt im lặng nửa ngày mới nghiến chặt răng, ra chỉ thị, "Trói nó lại, đưa lên xe!"

Tên cầm đầu hơi do dự, "Nhưng mà cảnh sát..."

"Cảnh sát cái rắm gì!" Phùng Thiếu Hiên nổi giận, hung hăng đạp vào thân cây ven đường, trừng mắt nhìn Bách Nam, "Tôi nói này, cậu trốn không thoát đâu, hôm nay tôi nhất định phải chịch cậu cho bằng được!"

...Bệnh nặng quá rồi, Bách Nam đánh giá Phùng Thiếu Hiên trong đầu. Dọc đường đi cậu chứng kiếm cảm xúc của đối phương biến hoá nhanh không khác gì tàu lượn siêu tốc, loại người này, nếu không phải đần độn thì là tâm lý có vấn đề.

Biết không thể nói đạo lý với mấy đứa mắc bệnh xà tinh, Bách Nam dứt khoát im lặng, tuỳ ý cho Phùng Thiếu Hiên nổi điên nổi khùng, trong lòng âm thầm nghĩ cách thoát thân.

Cửa hông đã ở trước mặt, cảnh sát không biết bao giờ mới tới, đám giang hồ và Phùng Thiếu Hiên hình như không mấy tin tưởng nhau... Chắc cậu có thể lợi dụng được sơ hở này? Nếu tìm được cớ để bọn du côn bỏ việc không làm nữa, một tên Phùng Thiếu Hiên yếu nhớt cậu vẫn có thể đối phó được.

"Còn đứng đấy làm gì, đi mau đi mau!" Phùng Thiếu Hiên vươn tay đẩy mạnh cậu một cái, quát lên.

Bách Nam lảo đảo hai bước giữ vững thân thể, nhìn tên du côn cầm đầu đang cau mày, dịu giọng khuyên nhủ, "Cảnh sát sắp tới rồi, mấy người chắc ai cũng từng có tiền án tiền sự không sạch sẽ đúng không, khu ngắm cảnh này rất lớn, bây giờ nếu các người lén trốn đi, cảnh sát chưa chắc đã tìm thấy đâu."

Phùng Thiếu Hiên cả giận, nhào qua muốn ngăn cậu, "Nói nhảm cái gì! Cảnh sát ở đâu ra, bớt lừa bịp đi! Câm miệng!"

Bách Nam nghiêng người né tránh công kích của gã, tiếp tục nói, "Bây giờ mà không chạy thì không kịp nữa đâu, có nghe tiếng còi xe cảnh sát không."

Đám giang hồ nhíu mày, xôn xao nhìn quanh đầy cảnh giác.

"Còi cảnh sát? Còi cảnh sát ở đâu? Sao tôi không nghe thấy gì cả?" Phùng Thiếu Hiên lập tức hỏi lại, vô thức lùi ra sau hai bước, mặt đầy căng thẳng.

"Cậu không nghe thấy à?" Bách Nam chớp chớp mắt, mỉm cười, bình thản nói "Có phải cậu thường xuyên ù tai không? Nếu hay bị ù tai, dưới tình huống khẩn cấp thính lực sẽ giảm sút, xem ra bệnh của cậu nghiêm trọng lắm rồi, tiếng còi rõ ràng như vậy còn không nghe thấy,"

"Ù tai? Thính lực giảm sút?" Phùng Thiếu Hiên nhìn Bách Nam, cúi đầu xoa xoa lỗ tai mình, lại nhìn sang bọn du côn muốn xác nhận, "Có nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát nào không?"

Tên cầm đầu bị nụ cười tự nhiên trấn định của Bách Nam hù dọa, nghe vậy hơi do dự trả lời, "Hình như... đúng là có? Gần đây tôi thường xuyên bị ù tai..."

Phùng Thiếu Hiên trợn to mắt.

Bách Nam buông tay, xoay người, dẫn đầu đi ra cửa, "Mấy người cừ từ từ ù tai đi, cảnh sát ở ngay ngoài cổng rồi, tôi đi tìm bọn họ, ai muốn chạy thì chạy nhanh lên, nếu không sẽ phải ngồi tù đấy."

Đám giang hồ nhìn nhau đưa mắt ra hiệu, ăn ý xoay người chạy về hướng khác, không thèm nhìn Phùng Thiếu Hiên lấy một cái. Người xưa nói giết lầm còn hơn bỏ sót, bọn họ làm nghề này đương nhiên càng cẩn thận càng sống lâu, kiếm tiền là chuyện nhỏ, giữ mạng mới là chuyện lớn.

Hơn nữa chủ thuê lần này quá biến thái, kỳ thật bọn họ rất ghét bỏ đấy có được không.

"Này! Đừng chạy, quay lại đây! Đồ hèn! Có muốn kiếm tiền nữa không hả!" Phùng Thiếu Hiên thả cái tay đang xoa lỗ tay ra, rống to về phía hướng bọn người kia chạy.

Mưu kế đã thành công, Bách Nam dừng bước, xoay người nói với Phùng Thiếu Hiên, "Đừng gọi nữa, bọn chúng không quay lại đâu. Bây giờ ở đây chỉ còn hai người chúng ta, cậu không còn gì muốn nói sao?"

"Nói cái rắm gì!" Phùng Thiếu Hiên xoay người nhìn cậu, đầu tiên là hoài nghi, sau đó nổi giận, "Vừa rồi cậu bịp bọn tôi đúng không? Còi cảnh sát cái đ** gì, tất cả đều là nói bừa! Thường ngày tôi rất ít khi ù tai, thính lực rất tốt!"

Tự nhiên Bách Nam có chút buồn cười, giải thích chu đáo, "Ừ, chuyện người thường xuyên ù tai trong tình huống căng thẳng dễ bị mất thính lực, đúng là tôi nói bừa đấy."

Phùng Thiếu Hiên bị cậu chọc giận đến thở hồng hộc, trừng mắt không nói nên lời —— Trước đây vì sao lại không phát hiện ra, Bách Nam này rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt khoác tấm da lương thiện!

Trận bắt cóc không hiểu vì sao lại tiến triển đến bước này, đã không còn lời nào để nói nữa, dù sao cũng nhìn nhau không thuận mắt, đấm thôi!

Bách Nam bình tĩnh nhìn Phùng Thiếu Hiên lao về phía mình như chó dại, lưu loát vươn tay cản được nắm đấm của gã, sau đó nhấc chân gạt đầu gối, vòng ra sau ấn người xuống đất, động tác dứt khoát liền mạch không chỗ thừa. Tốt quá, thân thủ luyện được từ mấy trận đánh nhau với đám côn đồ thời trung học vẫn còn sót lại ít nhiều, đủ sức đối phó với Phùng Thiếu Hiên.

"Buông tôi ra!" Phùng Thiếu Hiên chật vật giãy giụa, mặt nghẹn đỏ bừng.

"Có ngu mới thả cậu, thật thà một chút, đừng nhúc nhích." Bách Nam vỗ vỗ đầu gã, lấy điện thoại gã ra, kéo đến số của Bách Tây, ấn gọi.

"A lô?" Điện thoại bắt máy, vẫn là giọng nữ cố tình bị đè thấp, "Phùng Thiếu Hiên, rốt cuộc anh đã làm xong chưa vậy, ảnh đâu! Đừng nói với tôi chuyện nhỏ như thế cũng không làm xong chứ! Còn nữa, hồi nãy vì sao còn gọi điện cho tôi trước mặt Bách Nam, không phải đã thỏa thuận giữ bí mật rồi sao!"

"Không phải Phùng Thiếu Hiên, là tôi." Bách Nam rũ mắt, nói nhàn nhạt, "Bách Tây, tiếc quá, kế hoạch của cô và Phùng Thiếu Hiên thất bại rồi."

Sau mấy giây yên tĩnh, Bách Tây bắt đầu giả ngu, "Anh có ý gì? Tôi không hiểu gì hết."

"Cô không cần hiểu, chỉ cần biết kết quả là được. Chuyện hôm nay tôi sẽ đi báo cảnh sát, cô mười chín tuổi rồi, nên có trách nhiệm của người trưởng thành đi." Cậu nói xong, thẳng tay cúp máy.

Phùng Thiếu Hiên không giãy giụa nữa, thả lỏng thân thể nằm bẹp dưới đất, cười nhẹ ra tiếng, "Trưởng thành hay lắm, Bách Nam, tôi nhận ra mình càng ngày càng thích cậu rồi, làm sao bây giờ?"

"Tùy duyên đi." Bách Nam trả lời có lệ một câu, lấy điện thoại của mình ra gọi cho Bách Đông.

Bách Đông nghe hết chuyện, khiếp sợ đến không nói nên lời, sau một lúc lâu trầm mặc, anh ta gian nan hỏi, "Những chuyện em kể đều là thật?"

"Thật đấy ạ."

"Vậy em quyết định thế nào?"

"Báo cảnh sát, nếu Bách Tây thật sự là đồng phạm, em sẽ không bao che." Bách Nam thản nhiên nói.

Bách Đông nhíu mày, "Nhưng em ấy là con gái, tuổi lại còn nhỏ..."

"Anh cả!" Bách Nam lạnh giọng ngắt lời, "Cô ta đã mười chín tuổi rồi! Nếu hôm nay người bị hại không phải em, hay nên nói là, nếu hôm nay em bị hãm hại thành công... Anh định xử lý thế nào?"

Lại thêm một khoảng yên lặng kéo dài nữa, Bách Đông thở dài, mệt mỏi trả lời, "Anh hiểu rồi, lần này là anh nghĩ sai, Tiểu Nam, hoá ra anh cũng không khác gì ba mẹ... Xin lỗi em."

"Không, anh rất tốt." Bách Nam lắc đầu, ôn hòa nói, "Anh đi xử lý chuyện của Bách Tây đi." Tim ai cũng làm từ máu thịt, sẽ luôn luôn có sự thiên vị, chuyện này cậu hiểu rõ từ lâu, anh cả còn đối xử tử tế với cậu như vậy đã tốt lắm rồi. Sau khi cúp điện thoại, cậu nhìn Phùng Thiếu Hiên đang quỳ rạp dưới đất, nhướn mày, "Không cười nữa à?"

"Bởi vì không buồn cười." Phùng Thiếu Hiên vặn vặn cổ, hơi giãy giụa một chút, "Tư thế này rất khó chịu, cậu cho tôi nằm nghiêng lại được không?"

Bách Nam buông đối phương ra, ngồi qua một bên, "Tùy ý, bây giờ cậu bỏ chạy cũng được."

Phùng Thiếu Hiên lật người, nheo mắt nhìn cậu, "Cậu tha cho tôi thật?"

"Không phải." Bách Nam gọi điện thoại cho Tiểu Ngọc, "Bởi vì thân thể cậu quá hư nhược, đánh không lại tôi."

Điện thoại bắt máy rất nhanh, sắc mặt Bách Nam nháy mắt dịu lại, kiên nhẫn trấn an cậu Ban nôn nóng ấu trĩ táo bạo ở đầu bên kia.

Phùng Thiếu Hiên nằm dưới đất, nhìn mặt mày dịu dàng tràn đầy ý cười, nghe tiếng nói mềm nhẹ ôn hoà của cậu, ngón tay giật giật, nhắm mắt lại. Gió trên núi Bách Hoa mang theo hương cỏ cây tươi mát, gã đang chật vật nằm bẹp trên đất, đột nhiên lại cảm thấy an tâm.

Mày xong đời rồi, Phùng thiếu gia, gã tự nói với chính mình.

Sau khi nhận được điện thoại báo bình an của Bách Nam, biểu cảm đáng sợ của Ban Ngọc cuối cùng đã dịu xuống một chút. Trần Trạch liếc trộm hắn từ kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm nâng địa vị của bà chủ tương lai lên cao một bậc.

Ở cổng khu du lịch, Từ Triệu nôn nóng xoay vòng vòng bên cạnh thầy phụ trách sinh hoạt, không ngừng giải thích, "Lão sư, nhất định là đàn anh bị Phùng Thiếu Hiên bắt đi rồi, vì sao thầy không tin em!"

Thầy phụ trách sinh hoạt đau đầu xoa xoa trán, lặp lại lần thứ bao nhiêu không rõ, "Từ Triệu, suy đoán của em quá không đáng tin, cái gì mà thuê giang hồ rồi bắt nhốt phòng tối, căn bản không thể có chuyện đó! Phùng Thiếu Hiên không côn đồ đến mức bắt cóc bạn học cùng trường đâu!"

Lâu Hà cũng quanh quẩn bên cạnh, ngữ khí nôn nóng hơn cả Từ Triệu, "Thầy, những chuyện chúng em nói đều là thật! Em tận mắt nhìn thấy mà, thầy mau đi cứu anh ấy đi!"

Thầy giáo bất đắc dĩ thở dài, trấn an, "Quản lý khu du lịch đã phái nhân viên và đội tuần tra đi tìm người rồi, các em đừng nóng vội."

"Câm hết lại cho tôi, ngại chưa đủ mất mặt à?" Thầy phụ trách chuyên ngành rống to, chờ cho tất cả mọi người im hết mới sầm mặt quở mắng, "Từ Triệu, chuyện em tự ý mở loa thông báo về đến trường tôi sẽ tính sổ, chờ thêm mười phút nữa, nếu vẫn không liên lạc được với Phùng Thiếu Hiên và Bách Nam, chúng ta sẽ vào trong tìm bọn họ! Sau này ghi toàn bộ tội trạng hai người vào học bạ! Bắt cóc với chả giang hồ, cái cớ rách nát thế mà cũng dám dùng!"

"Thầy bớt giận đi, đừng tranh cãi nữa, có lẽ bọn họ bị chuyện gì vướng chân thì sao?" Thầy sinh hoạt trấn an khuyên nhủ, lo lắng trong lòng chỉ tăng chứ không giảm. Những lời Từ triệu và Lâu Hà nói ông ta đã tin được phân nửa, nhưng tình huống hôm nay không hề dễ xử lý! Đúng là Bách Nam rất ưu tú học rất giỏi, nhưng người cậu trêu vào lại là cháu nội cưng của giám đốc trường! Khu ngắm cảnh lớn như vậy, bây giờ bọn họ vào tìm thì làm được gì? Cho dù có tìm được, thời gian trôi qua lâu như vậy, chỉ sợ Bách Nam kia đã...

"ĐM, kia là gì thế? Sao có nhiều xe hơi như vậy! Cái đi đầu hình như là Bentley, có đại gia nào tới đây à?" Từ Triệu tinh mắt phát hiện ra đoàn xe đang tiến lại gần, kinh ngạc.

Mọi người nghe vậy cũng quay đầu, đồng loạt kinh ngạc.

Chẳng lẽ có lãnh đạo nào đi thị sát? Cả một dàn xe khí thế như kia... Có cần rầm rộ đến thế không...