Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 35: Người lớn gặp mặt



Bách Nam thấy Ban Ngọc mắt đỏ bừng chạy ra, tưởng ông nội có vấn đề gì, không đợi hắn mở miệng đã vội vàng hỏi, "Ông nội làm sao? Có phải khó chịu chỗ nào không?"

"Hả? Ông nội không, không sao hết." Ban Ngọc đáp khô khốc, thấy Bách Nam vẫn không tin, muốn chạy vào phòng xem thử, tức khắc càng ấm ức hơn, duỗi nhẹ tay kéo áo cậu lại, thấp giọng hỏi, "Nam Nam, em... em thích trẻ con à?"

"Ủa? Trẻ con? Thích chứ." Bách Nam quay đầu nghi hoặc nhìn, mỉm cười, vươn tay xoa xoa mặt hắn, mềm giọng, "Em thích nhất là mấy đứa nhỏ xinh đẹp có mắt hoa đào, được rồi, để em đưa anh cả đi gặp ông, anh chờ ở đây nhé, một lát nữa em ra chơi với anh." Nói xong cậu buông tay, gật đầu với Bách Đông đang đứng bên cạnh, đi về hướng phòng ngủ.

Đầu tiên Ban Ngọc sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Bách Nam hết nửa ngày, cuối cùng suy sụp cúi đầu, hốc mắt đỏ hơn nữa —— Quả nhiên Nam Nam ghét mình không sinh được con...

Hắn uể oải xoay người, không để ý đến đám vệ sĩ, vùi người vào ghế sô pha, cúi đầu phát ngốc.

Làm sao bây giờ, Nam Nam ghét mình rồi...

Bách Đông thu hồi ánh mắt nhìn Ban Ngọc, tới gần Bách Nam nhíu mày hỏi, "Kia là cậu Ban? Ngày thường các em ở chung với nhau cũng như vậy?"

"Ừm." Bách Nam gật đầu, dừng trước cửa phòng, xoay người nghiêm túc nhìn anh ta, "Anh cả, ông vừa mới tỉnh, tinh thần lúc xấu lúc tốt, anh... đừng nói gì làm ông kích động, được không?"

Bách Đông thoát ra khỏi luồng suy nghĩ "Sao cậu hai nhà họ Ban lại có đức hạnh như vậy", nhìn cậu một cái thật sâu, nghiêm túc nói, "Anh có chừng mực."

"Cảm ơn anh." Bách Nam mỉm cười, vươn tay đẩy cửa ra, "Vào đi thôi, ông nội nhìn thấy anh chắc chắn sẽ rất vui."

Bách Đông nhìn gương mặt tươi cười ôn hòa của cậu, ánh mắt ấm áp, nghiêng đầu, lén thở dài trong lòng —— Một người tốt như vậy, vì sao cả ba mẹ lẫn hai em luôn muốn... hầy.

Khúc Văn Hân đưa quà tặng cho các vệ sĩ ra đón, nhìn vào trong nhà, nghi hoặc hỏi, "Cậu hai đâu? Nam Nam đâu?"

"Cậu hai đang ngồi trong phòng khách, mợ chủ và cậu cả nhà họ Bách đang ở trong phòng ngủ chính."

"Cậu cả nhà họ Bách?" Bà nhíu mày, dừng chân lại cẩn thận hỏi, "Vì sao cậu ta lại đến đây? Không phải người nhà đó đã đi hết rồi sao?"

Vệ sĩ vội dừng theo, đứng sau bà một bước, cung kính đáp, "Hồi nãy cậu ta cũng không ở đây, chỉ mới đến từ mười phút trước."

"Mười phút trước? Thế không phải ông nội Bách vừa tỉnh là cậu ta có mặt rồi sao?"

"Đừng nghĩ nhiều thế." Ban Lãng vỗ nhẹ bà, xua tay ra hiệu cho vệ sĩ đi ra, tự đưa bà vào trong, vừa đi vừa nói, "Anh đã hỏi thăm về cậu cả này rồi, nhân phẩm năng lực đều tốt, mạnh hơn lão cha mình nhiều, hơn nữa Bách Nam đã chịu dẫn cậu ta vào thăm ông nội tức là phải có lòng tin tưởng, em yên tâm đi."

Sắc mặt Khúc Văn Hân đẹp lên một chút, gật đầu, đè xuống mấy nội dung bổ não âm mưu đấu đá gia tộc, điều chỉnh lại vẻ mặt, đi thẳng vào trong.

Ban Ngọc được vệ sĩ nhắc nhở, ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ mình đang đi tới, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, xoay mặt không nói lời nào.

"Có chuyện gì thế?" Khúc Văn Hân hơi buồn cười tới gần, chọc chọc trán hắn, "Lâu rồi không được thấy dáng vẻ ấm ức này của con, làm sao, bị bắt nạt à?"

"Mẹ." Ban Ngọc cầm tay bà, ánh mắt dừng trên đôi mắt hoa đào cực kỳ giống mình, ngập ngừng một chút rồi nói một câu kinh người, "Mẹ sinh thêm cho con một đứa em trai...Không không không, mẹ sinh thêm cho con một đứa em gái đi, ngoại hình phải giống mẹ mới được, ba với anh hai thì thôi khỏi, xấu lắm."

"Hả?" Khúc Văn Hân sửng sốt.

Ban Lãng đen mặt, giơ tay gõ đầu hắn, "Nói bậy cái gì đấy!" Nói xong lại không nhịn được lén nhìn vòng eo mông được bảo dưỡng rất khá của bà xã mình, trong mắt hiện lên suy nghĩ đen tối —— Có đứa con gái giống bà xã gì đó ông ta từng mơ tới rồi, đáng tiếc trời không chiều lòng người, cuối cùng lại sinh ra một thằng nhóc giống y hệt mẹ.

Ông ta vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út, trầm tư... Bây giờ con trai lớn đã có thể tự mình gánh vác công việc, con trai nhỏ cũng có đối tượng, nếu thêm một đứa con gái nữa...

"Mẹ..." Ban Ngọc lắc lư tay Khúc Văn Hân, bắt đầu làm nũng cực kỳ không biết xấu hổ.

"Văn Hân, em xem..." Ban Lãng ôm lấy vai bả, giọng nói chứa đầy chờ mong.

Khúc Văn Hân đen mặt, giơ tay gõ cho mỗi người một cú, nghiến răng nghiến lợi nói, "Bớt bớt lại cho tôi! Không biết nhìn hoàn cảnh gì hết, nếu lời này bị người ngoài nghe được, người mất mặt chính là tôi có biết không hả!" Nói xong bà gạt phắt tay Ban Lãng ra, trừng mắt, "Con nó hồ đồ thì thôi, anh cũng muốn ngốc theo nó à? Muốn tôi sinh thêm đứa nữa? Không có cửa đâu!"

"Haizz..." Hai cha con héo rũ, cúi đầu không nói nữa.

Sau khi được nhìn thấy Bách Đông, quả nhiên Bách Thụ Nhân vô cùng vui vẻ, kéo tay cháu trai hỏi thăm tình hình trong nhà, biết anh ta đã tiếp quan hơn nửa sản nghiệp gia đình thì càng vui vẻ đến mức không khép miệng lại được.

"Làm tốt lắm, tốt lắm, đúng là có thiên phú hơn thằng cha không sáng suốt kia của con." Bách Thụ Nhân liên tục gật đầu, vỗ vỗ tay Bách Đông, vui vẻ nói, "Năm nay con cũng hai mươi bảy rồi đúng không, có đối tượng chưa? Kết hôn chưa? Con cái gì chưa?"

Bách Đông dở khóc dở cười lắc đầu, "Không có, con làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện đó."

"Sao lại không có thời gian nghĩ, việc làm ăn không thể quan trọng bằng người nhà, con quá cầu toàn, cái gì cũng muốn." Bách Thụ Nhân lắc đầu ra vẻ không tán đồng, trách cứ, "Lập gia đình sớm một chút mới là việc đúng đắn, ông còn chờ ôm chắt nội đấy nhé."

"Con nhớ rồi." Bách Đông thuận theo, đứng dậy giúp ông nội dịch chăn.

Sau khi hàn huyên thêm mấy câu linh tinh nữa, Bách Thụ Nhân nhìn đồng hồ, sờ bụng nhìn Bách Nam đang ngồi im lặng một bên, cảm khái, "Đã lâu không được ăn đồ Nam Nam nấu, ông hơi nhớ."

Bách Nam nghiêng đầu nhìn Bách Đông, mỉm cười với ông lão, đứng dậy nói, "Để con đi hỏi bác sĩ, nếu ông có thể ăn uống, con sẽ nấu cho ông chút cháo mang vào đây."

"Được được, con mau đi hỏi đi." Bách Thụ Nhân không ngừng gật đầu, thúc giục cậu đi ra.

"Ông đừng gấp, để con đi ngay." Cậu mỉm cười trấn an ông nội, nhìn Bách Đông một cái, đứng dậy rời đi.

Sau khi Bách Nam đi khuất, ý cười trên mặt Bách Thụ Nhân biến mất, sầm sì nhìn Bách Đông, rút một tập báo từ dưới gối đầu ném ra, lạnh giọng hỏi, "Tiểu Đông, giải thích cho ông xem, đây là cái gì? Còn nữa, trong hai tháng ông hôn mê, các người đã làm gì Nam Nam?"

Bách Đông bị thái độ biến hoá của ông làm cho kinh ngạc, cúi đầu nhìn qua tờ báo, hơi hé miệng, lắc đầu thở dài, "Ông, chuyện này nói ra dài lắm."

"Vậy thì nói ngắn gọn thôi! Nam Nam quay lại nhanh lắm."

"......"

Bách Nam vừa ra khỏi phòng đã bị Khúc Văn Hân đứng canh trước cửa bắt được, cậu để yên cho bà kéo tay, nghi hoặc hỏi, "Bác gái, bác đến lúc nào thế ạ?"

"Vừa tới không bao lâu." Khúc Văn Hân kéo cậu vào phòng khách, ấn ngồi xuống bên cạnh Ban Ngọc, nghiêm túc hỏi, "Nam Nam, con có muốn sinh ra đứa con của chính mình không?"

"Cái gì?" Bách Nam mờ mịt nhìn bà, lắc đầu, "Không có, vì sao bác lại hỏi như thế?" Sau khi quyết định ở bên Tiểu Ngọc, cậu đã không còn suy nghĩ đến chuyện con cái nữa.

"Thật sự không muốn?" Khúc Văn Hân xác nhận.

"Thật ạ." Bách Nam gật đầu, nghiêm túc trả lời.

Ban Ngọc đang chìm trong khủng hoảng vì bị thất sủng nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, nghiêng người nhào qua bắt lấy tay cậu, vui vẻ hỏi, "Nam Nam, cho nên em không có ghét bỏ anh đúng không?"

Bách Nam cảm thấy đầu óc mình chưa load kịp, hỏi ngược lại, "Vì sao em phải ghét bỏ anh?"

Ban Ngọc cúi đầu, hơi ấm ức, "Bởi vì anh không biết sinh con..."

"......"

"Bởi vì em sẽ thích đứa nhỏ hơn thích anh, nên..." Hắn cắn môi, đột nhiên vươn cánh tay ôm cậu vào lòng, rầu rĩ nói, "Nam Nam, em chỉ thích anh nhất được không? Anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Bách Nam ôm lại hắn, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Khúc Văn Hân, trấn an, "Tiểu Ngọc, anh làm sao vậy? Em vốn thích nhất..." Nói được một nửa cậu mới phản ứng được, yên lặng suy nghĩ một chút, chần chừ hỏi, "Tiểu Ngọc, hồi nãy anh và ông nội... nói chuyện gì thế?"

Ban Ngọc chôn mặt vào hõm cổ cậu, cọ cọ, không nói lời nào.

"..." Hay lắm, xem ra là nói đến mấy đề tài không tốt đẹp gì rồi.

Nửa tiếng sau, Bách Nam bưng một chén cháo nhỏ vào phòng ngủ chính.

Bách Thụ Nhân đang trao đổi chuyện làm ăn cùng Bách Đông, thấy cậu bưng cháo vào thì vui vẻ lên, "Nấu cái gì ngon thế? Mau mang đến đây."

"Là cháo rau xanh, bác sĩ nói hiện giờ ông chỉ có thể ăn món này." Cậu đặt chén lên bàn nhỏ, dọn lên giường, hơi ngượng ngùng mím môi, nói, "Ông ơi, ba mẹ Tiểu Ngọc đến rồi, bọn họ muốn gặp ông."

Bách Thụ Nhân sửng sốt, sau đó cười càng vui vẻ, "Thông gia tới rồi? Tốt lắm tốt lắm, để ông rời giường đi gặp mặt..."

Xưng hô thông gia này làm Bách Nam có chút xấu hổ, cậu đè cái tay muốn xốc chăn lên của ông lão, nói, "Bây giờ ông xuống giường không tiện, ăn cháo trước đã, ăn xong con sẽ mời bọn họ vào phòng."

Bách Thụ Nhân lập tức bưng chén lên, ăn sạch bằng tốc độ nhanh nhất.

Bách Nam: "..." May mà vừa nãy đã để nguội bớt rồi mới mang lên.

Lần đầu gặp mặt của thông gia hai nhà rất hài hoà thuận lợi, Bách Đông ngồi bên cạnh ông lão nghe ông và cha Ban nói chuyện với nhau, nhìn lên Bách Nam và Ban Ngọc đan mười ngón tay đứng chung một chỗ, cúi đầu, im lặng tắt nguồn chiếc điện thoại đang rung không ngừng nghỉ —— Anh ta là anh trai Bách Nam, những trường hợp thế này không nên vắng mặt mới phải.

Tất cả mọi người ăn ý không nhắc tới đám người Bách Hướng Quân, Bách Nam nhìn ông nội cười hiền từ và anh trai vẻ mặt nghiêm túc, ghé sát vào Ban Ngọc, thấp giọng nói, "Tiểu Ngọc, người lớn gặp mặt là không còn cơ hội hối hận rồi nhé."

Ban Ngọc nắm chặt tay cậu, nghiêm túc gật đầu, "Ừm."

Tiễn ba người nhà họ Ban đi, Bách Nam và Bách Đông trở lại phòng ngủ cho ông lão nằm xuống nghỉ ngơi.

"Nam Nam." Bách Thụ Nhân giữ chặt tay Bách Nam đang giúp ông dém chăn, nỗ lực giữ mình tỉnh táo, "Nhà họ Ban đều là người tốt, cuộc sống sau này của con vui vẻ là ông yên tâm rồi."

Bách Nam nắm lại tay ông, nhẹ giọng dỗ dành, "Ông, con sống rất tốt mà, ông đừng lo lắng, mau ngủ đi."

"Được được." Ông lão buông tay ra, nhắm mắt lại, "Nam Nam, ông muốn gặp bọn Hướng Quân..."

Bách Nam đặt tay ông nội vào trong chăn, im lặng một lúc lâu, gật đầu, "Vâng, ngày mai con sẽ mời họ đến đây."

Bách Đông đứng sau lưng cậu, nhìn ông lão dần ngủ say, nhớ lại cuộc đối thoại buổi chiều hôm đó, ánh mắt trở nên phức tạp.