Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 58: Biệt thự số 11



Sau khi Ban Giác hỏi rõ tình huống thì lập tức xin số điện thoại của giáo sư Phan.

"Công việc hợp tác cụ thể anh sẽ phái người đi bàn bạc với thầy em, em chỉ cần nung thành phẩm ra là được. Đúng rồi, anh cả em hôm nay sẽ khởi hành, chuyến bay giữa trưa."

Bách Nam choáng váng, "Anh em đi rồi? Không phải ảnh nói mấy ngày nữa mới... Khoan đã, anh, sao anh lại là người cho em biết chuyện này?"

Ban Giác nhìn đồng hồ, giải thích, "Anh và anh ta có vài vấn đề làm ăn cần thương lượng, nói chuyện xong anh thuận đường cho tài xế đưa người ra sân bay luôn. Chiều nay anh còn có việc, đi trước, em và Tiểu Ngọc bàn với nhau xem tuần trăng mật muốn đi đâu, để anh gọi người sắp xếp lịch."

"Chuyện làm ăn? Hai anh nói cái ——"

Ban Giác xoay người xuống lầu, không quay đầu vẫy vẫy tay về phía cậu, vội vã rời đi.

Chạy nhanh thế...

Bách Nam đen mặt, vẫn bối rối vì chuyện Bách Đông trở về quá chóng vánh, thở dài, cầm di động trả lời điện thoại với giáo sư Phan.

Giáo sư cực kỳ tốt tính tha thứ cho hành động cúp máy đột ngột của cậu, sau khi biết cậu sắp tự mở phòng làm việc còn cẩn thận dò hỏi công tác chuẩn bị và có yêu cầu trợ giúp gì không.

"Thầy già rồi, vẫn là mấy đứa tuổi trẻ có năng lực, tự gây dựng sự nghiệp cũng tốt, cũng tốt." Thầy giáo nhỏ giọng cảm thán, sau đó quan tâm hỏi, "Thế bản thiết kế tửu cụ kia em có bán được không? Liệu có ảnh hưởng gì đến phòng làm việc không?"

"Không đâu ạ." Bách Nam xoay người dựa lên lan can, sờ lên con cua móc trên điện thoại, "Bản thiết kế em vẫn bán, nhưng người bàn bạc hợp tác không phải em, mà là đối tác của em. Em vốn không hiểu mấy về thủ tục pháp lý, công việc đối ngoại đàm phán chỉ có thể giao cho người đó."

Giáo sư Phan lo lắng nhíu mày, "Đối tác? Đối tác của em có đáng tin cậy không? Nên cẩn thận nhé."

"Đáng tin ạ." Bách Nam nhìn sang cửa phòng ngủ đóng chặt, mỉm cười, "Đối tác này là anh trai của chồng em, phòng làm việc của em có thể mở cửa nhanh như vậy ít nhiều cũng do anh ấy hỗ trợ."

"Vậy à..." Giáo sư Phan gật đầu, do dự nửa ngày mới hỏi, "Bách Nam, hiện giờ em... thầy đang muốn hỏi là sau khi kết hôn em sống có tốt không? Còn nữa, không thể tham dự hôn lễ của em, thầy xin lỗi."

Bách Nam ngẩn người, sau đó đứng thẳng dậy nghiêm túc trả lời, "Thầy ơi, thầy không cần xin lỗi em đâu ạ, người nên xin lỗi là em mới đúng. Thầy vẫn luôn lo cho em như vậy, em thì luôn phụ lại kỳ vọng của thầy... Xin lỗi, còn nữa, cảm ơn thầy vì đã luôn lo lắng ủng hộ em."

"Thằng nhóc này sao lại thật thà thế hả, chỉ là ít việc nhỏ thôi, cảm ơn cái gì..."

"Thầy, phải cảm ơn thầy chứ." Bách Nam nhẹ giọng cắt ngang, "Cảm ơn những năm gần đây luôn quan tâm đến em... Cả chuyện bản thiết kế tửu cụ lần này nữa, cảm ơn thầy ạ."

Giáo sư Phan kéo điện thoại ra xa, xoa xoa lên mắt, điều chỉnh xong cảm xúc mới kề lại điện thoại vào tai, nỗ lực bình tĩnh nói, "Thầy biết em là đứa bé ngoan... Thôi đừng nói chuyện này nữa, nhanh hoàn thành bộ tửu cụ hàng mẫu, trường học vào kỳ nghỉ hè rồi, bao giờ tới trường nhớ phải gọi điện cho thầy trước, đỡ phải đi một chuyến về tay không."

Bách Nam nghe được giọng thầy hơi khác liền thức thời không nhắc lại đề tài vừa rồi nữa, ngoan ngoãn đáp, "Dạ, em sẽ nhanh chóng hoàn thành sản phẩm."

Lúc Ban Ngọc ngủ trưa tỉnh lại, hiếm có dịp thấy Bách Nam đang ngồi ngẩn người.

Hắn nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đi đến bên cạnh sô pha, cúi người ghé sát mặt vào mặt Bách Nam hôn cậu một cái, nghi hoặc hỏi, "Nam Nam, em đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại ngồi ngốc ở đây."

Bách Nam hoàn hồn, vươn tay vuốt lên mặt hắn, cười hỏi, "Ngủ đẫy mắt rồi? Tay còn nhức mỏi không?"

"Không nhức nữa." Ban Ngọc ngồi xuống ghế kéo người ngồi vào lòng mình, cọ cọ lên người cậu, thích ý nói, "Nam Nam, mở mắt dậy đã được nhìn thấy em rồi, tốt quá."

Bách Nam bật cười, vò vò tóc hắn, "Chiều này anh hai có ghé về nhà một lát, dặn chúng ta sớm quyết định địa điểm đi tuần trăng mật, anh có chỗ nào muốn đi không?"

"Không biết." Ban Ngọc lắc đầu siết chặt tay hơn, nhắm mắt lại nói, "Đi đâu cũng được, chỉ cần ở bên cạnh em thôi."

Bách Nam vuốt tóc cho hắn, gương mặt đầy dịu dàng.

Bốn giờ chiều Khúc Văn Hân đã về nhà, đi cùng còn có một đống lớn quà tặng đủ màu sắc hình dáng chủng loại.

"Mẹ, cái đống như đống núi này là..."

"Là quà cưới khách mời tặng các con, đây chỉ là số quà lẻ." Khúc Văn Hân cười tủm tỉm nhét một cuốn sổ dày vào tay Ban Ngọc, tiếp tục nói, "Mẹ phải vào bếp bàn bữa tối với thím Ngô, công việc kiểm kê quà tặng giao lại cho hai đứa. Trước bữa tối vui lòng hoàn thành, mẹ rất tin tưởng hai con, cố lên."

Ban Ngọc: "......"

Bách Nam buồn cười kéo đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn, rút cuốn sổ ra lật lật, cảm thán, "Nhiều quá... Tiểu Ngọc, chúng ta vất vả rồi đấy."

Ban Ngọc nhìn núi quà tặng khủng bố kia, mặt mày suy sụp.

Chủng loại quà tặng rất phong phú từ đồ ăn quần áo đến đồ dùng hàng ngày... bày lộn xộn đầy đất, Bách Nam nhìn đến choáng váng, cảm thấy được mở rộng tầm mắt không ít. Ngọc thạch chế phẩm, trang sức đá quý, dược liệu lâu năm... còn cả bất động sản, xe, tiền mặt, hai ba bức danh hoạ, đồ cổ, còn mấy cái thùng lớn chứa đầy đá... Khoan đã, thùng đựng đá?

Cậu lật danh mục quà tặng, lại mở thùng ra nhìn kỹ, nghi hoặc, "Tiểu Ngọc, đây là gì? Đá thật à?"

Ban Ngọc ghé lại gần nhìn qua, bĩu môi, "Là phỉ thúy nguyên thạch, người này quá gian xảo, dám tặng cả thứ này, xóa tên xóa tên đi, đáng ghét."

"Mấy thứ đó là Lưu Dũng tặng." Bách Nam lật sổ ra đưa cho hắn xem, chu đáo chỉ vào cái tên Lưu Dũng viết rất to, hỏi, "Nguyên thạch này xử lý thế nào? Mang đi cắt hay giữ lại."

"Lưu Dũng tặng?" Ban Ngọc trừng mắt lấy sổ nhìn kỹ, nổi giận, "Gian thương! Đại gian thương! Đồ xảo quyệt, gói lại trả về, hừ! Anh không cần đá cục đâu, kêu anh ta đưa ngọc thành phẩm đây!"

Bách Nam bật cười, đi qua vỗ vai hắn dỗ dành, "Rồi rồi, đừng giận mà, em chưa thấy người ta cắt đá bao giờ, giữ lại thứ này, tìm thời gian rảnh cắt cho em xem, được không?"

Ban Ngọc bối rối, "Anh có thể mua nguyên thạch cho em cắt chơi mà, chúng ta không cần..."

"Tiểu Ngọc..." Bách Nam giữ chặt tay hắn, nhéo nhéo, "Giữ lại nhé?"

"...Ừ được rồi, giữ thì giữ." Ban Ngọc nhanh chóng thỏa hiệp.

Bách Nam mỉm cười, ghé lại gần hôn hắn, "Tiểu Ngọc anh thật tốt."

"Hừ... Biết anh thương em là được."

Ban Lãng kéo Ban Giác lùi ra sau, che mặt, "Tự nhiên ba thấy ê răng quá."

"Răng cỏ không tốt thì nên đi khám nha sĩ." Ban Giác lạnh lùng liếc ông ta, kéo lỏng cà vạt, nhíu mày nói, "Chúng ta còn phải đứng đây bao lâu nữa, con mệt lắm, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi."

"Gấp cái gì, chờ chúng nó dính nhau xong đã." Ban Lãng vỗ anh ta một cái, đột nhiên hạ giọng, "Con xem trong nhà này, ba với mẹ là một đôi, Tiểu Ngọc Bách Nam là một đôi, chỉ có con vẫn... chậc chậc."

Ban Giác đen mặt bước nhanh vào phòng khách, cao giọng, "Tiểu Ngọc, ba nói muốn huỷ tuần trăng mật của mày và Bách Nam, cửa hàng cũ sắp trùng tu cần mày đi hỗ trợ kìa."

Ban Ngọc kinh hãi, sau đó bạo nộ, "Không, ba không thể làm vậy được! Những người khác đâu? Em phải đi nói chuyện!"

Khúc Văn Hân bưng đĩa trái cây đi ra nghe vậy cũng kinh ngạc, nhíu mày hỏi, "Ba con thật sự nói thế à? Có phải già lẩm cẩm rồi không, trùng tu cửa hàng làm gì cần Tiểu Ngọc trông coi. Tuần trăng mật chỉ có một lần trong đời, nói hủy là hủy sao, không được, mẹ phải gọi điện hỏi xem."

Ban Lãng đứng trên hành lang nối huyền quan và phòng khách yên lặng móc di động ra tắt máy, sau đó lùi ra sau, lại lùi ra sau, nước mắt lưng tròng —— Đồ con trai bất hiếu...

Trước khi đi ngủ, Bách Nam đột nhiên nhớ ra bao lì xì vợ chồng thầy Tô Tuyết Đào đưa cho —— nếu không phải chiều nay được nhờ kiểm kê quà tặng, cậu thật sự đã quên béng món quà này. Bách Nam lấy phong bao ra khỏi tủ đầu giường, móc từ bên trong một chiếc chìa khóa và một tờ giấy nhỏ, nghi hoặc nói, "Kỳ ghê, vì sao em lại có cảm giác chiếc chìa khóa này quen mắt thế nhỉ..."

Ban Ngọc đặt sách xuống, thò đầu qua nhìn nhìn, "Là cùng một loại với chìa khóa cửa chính nhà mình, em nhìn hoa văn này đi. Nam Nam, cái này em lấy ở đâu?"

Bách Nam ngẩn người, vội mở tờ giấy viết địa chỉ ra nhìn kỹ, "Số 11 khu A Phúc Thọ Viên..."

"Số 11 Phúc Thọ Viên? Khu A? Không phải là cách vách nhà mình rồi sao?"

"Hả?"

"Biệt thự nhà chúng ta là số 9, số 10 ở đối diện, số 11 không phải sát bên cạnh à."

"......"

"Nam Nam, em làm sao thế? Đây cũng là nhà em mua?"

"Không phải." Bách Nam nhớ lại những lời bà Tô nói ngày đó, cúi đầu quý trọng vuốt ve chiếc chìa khóa, thấp giọng nói, "Nhà là sư phụ tặng cho em... Em không nghĩ ông ấy lại tặng nhà ở khu này."

Ban Ngọc trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu, cọ cọ mặt, "Nam Nam, mọi người đều đối tốt với em quá."

"Ừm." Bách Nam dựa lên người hắn, gật đầu.

"Cho nên em phải thật vui vẻ, ngày mai chúng ta qua đó nhìn xem?"

"Được."

Ban Ngọc ném sách lên tủ đầu giường, xoay người ôm cậu, hôn chụt lên mặt, "Nam Nam..."

"Sao thế?" Bách Nam nhét chìa khóa và tờ giấy xuống dưới gối đầu, ôm lại hắn.

"Nam Nam..." Hắn cẩn thận hôn lên môi cậu, vươn tay sờ soạng thắt lưng, tiến đến bên tai cậu thì thầm, "Có thể không?"

"......"

"Nam Nam, anh nóng quá."

Bách Nam thở dài sờ sờ tóc hắn, bất đắc dĩ nói, "Động tác nhẹ thôi, chỉ được làm một lần."

"Được!" Hai mắt Ban Ngọc sáng rực, ôm chặt cậu hôn hôn gặm gặm, đỏ mặt hưng phấn nói, "Anh sẽ cẩn thận!"

"Ừ."

"Nam Nam em tốt nhất!"

"Ưm...... A, chậm thôi......"

Sau bữa sáng ngày tiếp theo, Bách Nam và Ban Ngọc cùng nhau đi sang biệt thự cách vách.

Biệt thự rất lớn, trang hoàng vô cùng lộng lẫy hoa lệ, Bách Nam vươn tay sờ lên bình hoa trên đầu tủ, cảm khái, "Sư phụ có tâm quá."

Ban Ngọc đứng bên cạnh cậu nhìn một vòng phòng khách bài trí sạch sẽ ấm áp, không nói lời nào.

"Tiểu Ngọc, anh làm sao thế?" Bách Nam nghi hoặc chọc chọc hắn.

"Nam Nam." Ban Ngọc nắm tay cậu, nhíu mày suy nghĩ rồi đưa kiến nghị, "Chúng ta dọn phòng làm việc đến đây thì thế nào? Không phải kiểu phòng làm việc có cửa hàng mặt tiền dùng để đối ngoại, là xưởng cá nhân ấy."

"Hả?"

"Em xem, chỗ này gần nhà, dọn đến đây rồi chúng ta có thể cùng nhau làm việc." Ban Ngọc nỗ lực thuyết phục cậu, "Chung cư của em hơi xa, đặt phòng làm việc ở đó anh không yên tâm."

Bách Nam chớp chớp mắt.

"Hoặc là tụi mình mua thêm một căn nữa? Căn nhà này cứ để dành, dù sao cũng là tâm ý của sư phụ em, không thể bỏ phí." Ban Ngọc bối rối, "Có điều mấy căn nhà gần đây đều có người ở cả rồi, ở khu khác lại hơi xa..."

"Được."

Suy nghĩ của Ban Ngọc bị cắt ngang, ngơ ngác hỏi lại, "Cái gì được?"

"Dọn phòng làm việc về đây." Bách Nam mỉm cười nắm tay hắn, hôn lên mặt khích lệ, "Tiểu Ngọc, anh thật thông minh, em chưa từng nghĩ ra ý tưởng này luôn."

Ban Ngọc há hốc miệng, vành tai chậm rãi đỏ lên, quay đầu hừ hừ, "Rõ ràng do em ngốc... ngốc muốn chết."

Bách Nam giơ tay xoa tai hắn, mỉm cười không nói gì.

"Không được làm nũng!" Ban Ngọc kéo tay cậu, thò đầu lại gần hôn xuống, hàm hồ nói, "Cũng không cho dụ dỗ anh..."

Bách Nam khẽ bật cười, nhắm mắt lại ngoan ngoãn tận hưởng nụ hôn của hắn.