Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 72: Đóng cửa hàng (2)



Thông báo treo đến ngày thứ tám, tám giờ tối hôm đó, shop online yên tĩnh đã lâu đột nhiên náo nhiệt vô cùng —— Một loạt hàng mới lên kệ giá cả thấp đến bất ngờ, khu đấu giá một lần nữa được mở, cơ chế rút thăm trúng thưởng mới... Đúng là một vụ đánh úp chấn động!

Các khách hàng nghe tin sôi trào, fan qua đường từ Weibo kéo sang ngạc nhiên, những khách quen lâu năm cực kỳ kích động, ai ai cũng sôi nổi nắm chặt con chuột trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn hình, vào giây đầu tiên mở bán, điên cuồng click mua mua mua!

Trong phòng khách biệt thự, mọi người trong câu lạc bộ và đám vệ sĩ cũng đỏ mắt chăm chú nhìn máy tính, mười ngón tung bay chốt đơn không ngừng. Bách Nam canh chuẩn thời gian, treo con búp bê đầu tiên lên tab rút thăm trúng thưởng.

Phương Lệ ngẩng đầu nhìn cậu, xuýt xoa than thở, "Lần này anh chơi lớn thật đấy, ba con búp bê kia không phải bảo bối của anh sao, thật sự nỡ tặng đi luôn à?"

"Ừ, sau này anh sẽ làm ra con tốt hơn." Bách Nam mỉm cười đứng dậy đi vào bếp, "Mệt mỏi thì nghỉ một chút, để tôi giúp mọi người chuẩn bị chút đồ ăn."

Bầy vệ sĩ luôn tập trung nhìn màn hình máy tính đồng loạt quay đầu cao giọng, "Cảm ơn cậu Nam, cậu vất vả rồi."

Viên Viên bị tiếng đồng thanh của bọn họ dọa cho cả kinh, vỗ vỗ ngực hoảng hốt nói, "Trời đất mấy người là người máy lập trình đấy à, sao lại có thể ăn ý như vậy... Làm tôi sợ muốn chết, có thể nói nhỏ một chút được không?"

"Không phải người máy." Trưởng nhóm vệ sĩ lắc đầu, nghiêm túc sửa lại, "Cái này gọi là huấn luyện."

Uông Dương đánh cái ngáp, cạn lời, "Có gì khác nhau sao?"

Vệ sĩ thâm trầm liếc cậu ta một cái, gật đầu, "Có."

"......"

Đúng mười hai giờ, con búp bê cuối cùng đã có chủ mới, Bách Nam nhìn hàng hóa vơi dần trong kho, hít sâu, treo bài thông báo chuẩn bị đóng cửa hàng lên vị trí bắt mắt nhất shop online.

Một ngày sau, toàn bộ hàng hóa trong shop dừng bán.

Ba ngày sau, toàn bộ đơn hàng của hoạt động tri ân khách hàng được gửi đi.

Một tuần sau, Bách Nam được Ban Ngọc đồng hành bên cạnh, ấn nút tắt cửa hàng nhỏ đã làm bạn cùng cậu bốn năm trời.

"Nam Nam, official website đang trong giai đoạn chuẩn bị rồi, em..."

"Em biết." Bách Nam ngắt lời hắn, tắt giao diện, nghiêng người ôm hắn thở dài, "Cảm ơn đã ở bên cạnh em."

Ban Ngọc nhẹ nhàng ôm lại cậu, khẽ hôn lên đỉnh đầu.

[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Hành trình mới sắp bắt đầu, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ. 【 hình ảnh 】]

[ Khách A lâu năm: Chủ shop ơi tui yêu cậu quá a a a a, bà chủ shop xin đừng đánh tui, tình iu của tui rất thuần khiết! ]

[ Khách B lâu năm: Chúc mọi điều thuận lợi. ]

[ Khách C lâu năm: Đi công tác mấy ngày nên hôm nay mới nhận được quà tặng tri ân của shop, đồ làm tinh xảo quá. Shop đã đóng cửa rồi nên tôi không thể đánh giá 5 sao được nữa, đành ấn like cho cậu ở đây vậy, cảm ơn nha. ]

[ Khách D lâu năm: Chờ mong người bạn mới đồng hành bốn năm tiếp theo.]

......

[ Fan A: Một nửa bản thiết kế trên ảnh là gì thế nhỉ? A a a a, tôi thề là tôi thấy hình cánh bướm! Hóng hình full! ]

[ Fan B: Đi tuần trăng mật về rồi à? ]

[ Fan C: Hóng hình khoe ân ái, xin đấy! Hóng hình tác phẩm mới nữa, xin cậu đấy! ]

[ Anti fan đã dùng acc thật: Đồ dối trá, ai thèm ủng hộ cậu, mặt mũi lớn lắm đấy! Đóng có cái shop online mà cũng phải chạy lên Weibo ra dẻ, không phải đã leo được lên giường kim chủ Ban Ngọc rồi sao, có gì đáng khoe khoang! Còn nữa, người làm búp bê đẹp hơn cậu nhiều lắm, nhất là mấy người ở Nhật với châu Âu ý, bớt đắc ý đi. ]

[ Fan trung thành: Á à, lại chạy đi nghịch ngợm rồi, ha ha. ]

[ Fan D: Tui chỉ ở đây coi mấy người tú ân ái thôi, không nói gì... ]

Bách Nam giật giật khóe miệng, tắt trang web đi, nghiêng đầu cười trêu Ban Ngọc, "Kim chủ của em ơi, chúng ta đi tắm rồi đi ngủ đi."

Ban Ngọc chờ đã lâu bất mãn nhào qua chặn cậu lại hôn hôn gặm gặm, nhỏ giọng, "Không cần, bây giờ đi ngủ thì sớm quá..."

Nửa tiếng sau, một bình luận vừa xuất hiện đã chìm nghỉm dưới vô số bình luận nhiệt tình khác.

[ Dung Tây: Chủ shop, tôi chỉ ra ngoài bận công việc một chút nên không update thôi, mới mấy tháng không gặp mà cậu đã kết hôn rồi... Shop online cũng đóng cửa... Chủ shop, cậu còn nhớ người đặt hàng cậu làm búp bê ⅓ hồi đó không... ]

Tuần trăng mật qua đi, lượng công việc của hai chồng chồng đột ngột tăng lên theo cấp số nhân. Ban Ngọc bận rộn chuẩn bị khai trương phòng làm việc và hội đấu giá quý mới của Cổ Vận, Bách Nam bận rộn hợp tác với Lưu thị kiêm chế tác búp bê đại ngôn mới, hai người mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, thời gian ở cạnh nhau ít đến đáng thương khiến Ban Ngọc buồn bực bất mãn sắp điên.

Giữa tháng tám, Bách Nam hoàn thành bước đầu công việc hợp tác với Lưu thị nên được rảnh rỗi hơn một chút. Ban Ngọc nắm chắc thời cơ quấn lấy Ban Giác úp mở xin hai ngày nghỉ phép, có điều cái giá phải trả là hắn phải ôm luôn công việc chuẩn bị của hội đấu giá quý tiếp theo.

Bách Nam giật nhẹ mái tóc đã dài ra không ít của hắn, cười nói, "Chỉ vì hai ngày nghỉ mà đồng ý bán mình rồi, lần này anh lỗ quá."

"Không lỗ." Ban Ngọc nằm ăn vạ trên người cậu hôn hôn cọ cọ, hàm hồ nói, "Hội đấu giá mùa đông của Cổ Vận diễn ra gần cuối năm nên quy mô sẽ nhỏ hơn một chút, bận mười ngày nửa tháng là xong rồi, hơn nữa đó cũng là thời gian làm quyết toán cuối năm, ở lại công ty mới càng nhiều việc hơn."

"Đúng là thông minh không ai bằng." Bách Nam buồn cười búng trán hắn, sau đó ôm mặt đẩy ra, lắc đầu nói, "Hôm nay không được."

"Vì sao?" Ban Ngọc trừng mắt, mặt mũi nghẹn đến đỏ bừng ôm cậu không chịu buông, cũng không định từ bỏ ý định, "Ngày mai chúng ta được nghỉ, em có thể ngủ nhiều thêm một lúc... Hơn nữa anh còn mát xa cho em mà."

Bách Nam xoa vuốt mặt hắn, kiên quyết lắc đầu, "Ngày mai có buổi lễ cắt băng, cho nên không được."

Ban Ngọc choáng váng, "Cắt băng gì cơ? Mấy hôm nay không phải em không cần làm gì sao?"

Bách Nam cũng có chút bất đắc dĩ, đành giải thích, "Sáng nay em nhận được thiệp mời của Lưu thị, ngày mai có lễ khai trương cửa hàng mới đồng thời mở bán dòng rượu cao cấp, bộ tửu cụ của em cũng sẽ chính thức được sử dụng. Thân làm người thiết kế tửu cụ và đối tượng hợp tác lâu dài với Lưu thị, em không thể không đi."

Lý do quá đứng đắn... không có cách nào phản đối.

"Vì sao lại là ngày mai..." Ban Ngọc suy sụp mặt mày, ghé lên người cậu ngửi hương sữa tắm nhàn nhạt, bực bội nôn nóng không áp xuống được, bất mãn nói, "Vậy làm sao bây giờ, anh đã... thế này rồi."

"......"

"Nam Nam..." Ban Ngọc thở gấp nhào lên gặm cổ cậu.

"Đừng cắn." Bách Nam ngăn hắn lại, đau lòng thỏa hiệp, "Em có thể dùng cách khác giúp anh... Không được để lại dấu trên cổ em, nếu không em đá anh đi tắm nước lạnh."

Ban Ngọc lập tức ngửa đầu, hai mắt sáng rực nhìn cậu thề thốt, "Không cắn không cắn, Nam Nam, em định giúp anh thế nào?"

Bách Nam trừng hắn một cái, buồn cười xoa xoa vành tai, thở dài đè người lên giường. Bạn‎ có‎ biết‎ t𝑟ang‎ t𝑟u𝑦ện‎ ||‎ T𝑟ù‎ mT𝑟u𝑦ện.𝙑n‎ ||

Lưu thị khai trương cửa hàng không được tính là chuyện gì quá đặc biệt, nhưng nếu có kịch bản marketing lại thêm sự kiện ra mắt loại rượu mới thì quy mô sự kiện phải nhân lên mấy lần. Giới kinh doanh ăn uống ở thành phố B ai ai cũng biết loại rượu mới này của Lưu thị sẽ góp phần kéo một trận sốt nhỏ cho toàn bộ ngành sản xuất rượu địa phương, là chuyện rất tốt.

Nhờ tất cả những điều trên, lễ khai trương này có đại diện doanh nghiệp cùng ngành đến dự, đại diện các ngành khác tìm kiếm hợp tác đến dự, truyền thông đến dự, người muốn kéo quan hệ với Lưu thị cũng đến dự, đương nhiên tất cả bọn họ đều muốn nhân buổi lễ khai trương náo nhiệt này tìm kiếm nhân mạch cho riêng mình, thế là những người có thể đến toàn bộ đều đến.

Tám giờ sáng, Bách Nam được Ban Ngọc hộ tống đi đến cửa hàng sắp khai trương của Lưu thị.

Các phóng viên đứng chờ trông thấy một chiếc siêu xe tạo hình không mấy nổi bật đỗ lại, vội vàng hưng phấn nhấc ống kính lên tận lực nhắm.

"Ồ ồ, con xe này chắc cũng phải mấy ngàn vạn, xem ra là ông chủ lớn rồi, có lẽ là nhà họ Vương ở thành tây?"

"Nhìn cậu chắc là mới vào nghề đúng không, đến chuyện Vương thị và Lưu thị là đối thủ một mất một còn cũng không biết, tôi đoán là nhà họ Thành ở thành bắc, cậu ba nhà đó thích chơi siêu xe. Đừng thấy con xe này không nổi bật mà lầm, là bản giới hạn đấy biết không? Tôi thấy cũng chỉ có thiếu gia nhà đó mới vung tiền đi mua thôi."

"Tôi lại thấy không giống lắm, thiếu gia nhà họ Thành phung phí tiền bạc nhưng cha cậu ta thì không... Úi khoan! Chậc chậc, còn có vệ sĩ đi theo nữa, chẳng lẽ là cậu ấm nào con nhà quan?"

"Quan nhị đại không dám làm lố vậy đâu, cùng lắm là phú nhị đại thôi."

"Vậy anh kể thử xem cậu ấm nhà ai chơi nổi được như vậy, hơn nữa người đã sở hữu siêu xe khủng lại đi ham vui tham gia lễ khai trương cửa hàng nho nhỏ tầm này sao? Đùa nhau chắc? Tôi đoán là đại gia hàng thật rồi, có khi còn là loại nhà giàu mới nổi ấy!"

"Tôi vẫn nghĩ là quan nhị đại..."

"Ồn ào gì lắm thế! Đến gần nhìn không phải sẽ biết ngay à, toàn nói nhảm!"

Mọi người sửng sốt, nghĩ lại mới thấy đúng là có lý bèn ra sức chen hàng lên, không tranh cãi vô nghĩa nữa.

Bách Nam ngồi trong xe nhìn cảnh tượng khoa trương bên ngoài, giật giật khóe miệng cạn lời, "Có chuyện gì thế nhỉ, vị khách vừa nãy xuống xe đám phóng viên cũng không kích động đến mức đó."

Ban Ngọc nhíu mày, "Nam Nam, sau khi xuống xe em đừng để ý đến bọn họ, chúng ta cắt băng xong sẽ đi ngay, mấy hoạt động sau đó không cần tham gia."

"Không được." Bách Nam lắc đầu.

Gương mặt căng chặt của Ban Ngọc tức thì sụp xuống.

"Hoạt động quan trọng nhất hôm nay chính là phẩm rượu, em không thể không cho người ta thể diện, phẩm rượu xong chúng ta lại đi."

Tâm trạng Ban Ngọc lập tức sáng bừng trở lại.

Vệ sĩ ra trước ngăn cản cánh truyền thông lùi ra, sau đó một người tiến lên cúi người mở cửa xe thấp giọng nói, "Cậu hai, cậu Nam, đã ngăn phóng viên lại rồi, mời xuống xe."

Hai người vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, đi ra khỏi xe.

Truyền thông vây xem sửng sốt, người phụ trách của Lưu thị đứng chờ ngoài cửa cũng sửng sốt theo.

"Hai người này là ai thế? Chẳng lẽ Lưu thị mời cả minh tinh làm đại ngôn?"

"Minh tinh? Người mới ra mắt à? Trông hơi là lạ..."

"Không phải đâu, minh tinh nào mới vào nghề mà đi được con xe khủng kia? Còn thuê cả vệ sĩ hộ tống? Chắc đúng là cậu ấm nhà quan nào rồi..."

"Từ từ đã, cậu mặc âu phục màu xám kia trông hơi quen quen, là ai nhỉ... Tự nhiên không nhớ ra..."

"Đờ mờ, cái cậu mặc đường trang màu thiên thanh tôi mới gặp ở hội thảo doanh nghiệp cao cấp thường niên hồi tuần trước, cũng chỉ xuất hiện một lát thôi, là, là, là......"

Các phóng viên tò mò quay đầu thúc giục, "Đang lúc quan trọng còn nói lắp, nói nhanh lên xem nào! Người kia rốt cuộc là ai?"

"Là cậu hai nhà họ Ban!" Người nọ cuối cùng đã nói được hết câu, nhanh chóng giới thiệu tiếp, "Đồ đệ của nghệ nhân Cát Hỉ, ông chủ tương lai của Cố Vận, chính là Ban Ngọc gần đây gây chấn kinh không biết bao nhiêu người! Vì sao cậu ta lại xuất hiện tại một lễ khai trương quy mô nhỏ cỡ này? Quá không khoa học! Tổng biên tập nhà tụi tôi vẫn luôn muốn moi tin tức hai anh em nhà đó, nhưng nhờ cậy đủ loại quan hệ vẫn không sờ đến được, hôm nay thế nào lại..."

Phóng viên lâu năm rất biết chớp thời cơ kinh ngạc, "Đkm! Hôm nay hời rồi, thế mà lại là cậu hai nhà họ Ban! Mau mau mau, chụp thêm mấy tấm đi, sẽ thành tin trang nhất đấy!"

Phóng viên mới chưa rõ tình hình lắm, "Cậu hai nhà họ Ban là ai vậy? Này, chúng ta tới đây vì lễ khai trương của Lưu thị mà, chê quy mô nhà người ta nhỏ hình như hơi thất lễ rồi..."

"Cậu thì biết cái rắm gì!" Phóng viên lớn tuổi hận rèn sắt không thành thép vỗ cậu ta một cái, thúc giục, "Còn không mau chụp, coi chừng về đến nhà sếp lại cho một trận!"

Bách Nam xoa tay Ban Ngọc trấn an, thì thầm, "Tiểu Ngọc, bình tĩnh, đừng nóng giận."

"Anh không giận." Hắn trưng vẻ mặt không biểu cảm nửa che cho Bách Nam, ngăn cách cậu với ánh đèn flash chớp tắt không ngừng xung quanh, nhìn người phụ trách lễ tân Lưu thị đứng đón trước cửa, bất mãn nói, "Anh còn định đứng đó bao lâu nữa, đây là đạo đãi khách của Lưu thị đấy à?"

"Cậu, cậu Ban?" Cuối cùng người phụ trách đã hoàn hồn, vội vã kích động xông lên, không ngừng nói, "Là tôi thất lễ, xin lỗi xin lỗi, mời cậu hai vào trong, tôi lập tức đi báo với chủ tịch... Chúng tôi không ngờ lại có vinh hạnh này, tôi..."

"Hôm nay tôi chỉ hộ tống bạn đời tới đây thôi." Ban Ngọc ngắt lời anh ta, nhàn nhạt liếc mắt nghiêng người để anh ta nhìn thấy Bách Nam, "Khi nào thì bắt đầu cắt băng? Hai chúng tôi rất bận, buổi chiều còn có việc."

"Bạn, bạn đời?" Người phụ trách choáng váng nhìn Bách Nam, lại nhìn sang Ban Ngọc, cuối cùng cúi đầu thấy bàn tay hai người đang nắm chặt rũ xuống, lắp bắp, "Xin, xin lỗi, tôi không chú ý, còn tưởng rằng cậu đây là trợ lý của cậu... Không không không, tôi bất cẩn rồi, hoan nghênh cậu, ừm..."

"Tôi họ Bách." Bách Nam vỗ vỗ Ban Ngọc trấn an, mỉm cười chìa thiệp mời ra, lịch sự nói, "Chúc mừng các vị khai trương."

"Cảm ơn cảm ơn, hoan nghênh cậu Bách đã đến." Người phụ trách lau mồ hôi lạnh trên trán, nhận thiệp mời mở ra xem, sau đó lại choáng váng, "Cậu là nhà thiết kế bộ tửu cụ cho dòng rượu mới?"

Ban Ngọc nghe vậy, bất mãn trong lòng lập tức bùng nổ, nhíu mày nói, "Làm người phụ trách lễ tân mà anh không tìm hiểu trước thân phận của khách mời đến đây hôm nay sao?"

"Không không không, bởi vì người phụ trách làm việc với nhà thiết kế từ đầu là giám đốc Lưu quản lý của tôi, cho nên..." Người phụ trách nhìn Ban Ngọc, lại nhìn Bách Nam, giơ tay lau mồ hôi lạnh, sợ hãi nói, "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, do tôi quá kích động, mời hai cậu vào trong, mời vào trong."

"Làm phiền anh." Bách Nam mỉm cười ôn hoà, giật nhẹ tay áo Ban Ngọc, đi tuột ra sau một bước thấp giọng nói, "Đừng nóng giận, anh xem người ta tiếp khách bận đến mức quần áo ướt sũng mồ hôi rồi, sắc mặt tốt một chút nào."

Ban Ngọc bất mãn, "Lưu thị tiếp khách quá không chuyên nghiệp, nhân viên của Cổ Vận chưa bao giờ để tình hình rối loạn như vậy cả, rốt cuộc bọn họ training kiểu gì thế."

"Tiểu Ngọc..."

"Sao hả? Nam Nam, có phải em nghĩ lại rồi không? Vậy chúng ta đi thôi, đi hẹn hò!"

"Không phải." Bách Nam lắc đầu, bất đắc dĩ liếc hắn một cái, thở dài, "Em chỉ mới nhận ra gần đây anh càng ngày càng hung dữ, nhẫn nại cũng kém đi nhiều... Gần đây phải tham gia nhiều hội thảo doanh nghiệp lắm à?"

"......"

Ở ngoài cửa, các vị phóng viên sôi nổi hưng phấn móc điện thoại ra ríu rít báo tin vui cho các sếp nhà mình.

Hai phút sau, bọn họ đau khổ buông điện thoại, liếc nhau, cầm camera lên bắt đầu xoá ảnh.

"Ban thị quá trâu bò, ảnh chụp cũng không cho đăng, tốc độ phản ứng cỡ này có phải hơi nhanh rồi không..."

"Tôi chưa từng thấy chủ biên nhà tôi kích động như vậy, hầy... Tiếc quá, chiếm được góc chụp đẹp như vậy mà."

"Ủa cuối cùng cái cậu đi bên cạnh cậu Ban là ai thế, thái độ hai người rất thân mật... Tôi nghe nói cậu Ban kết hôn rồi, đối tượng là đàn ông, có khi nào..."

"Hả? Cậu Ban kết hôn rồi?"

"Xuỳ, nhà họ Ban bảo mật thông tin cho người đó ghê lắm, sao có thể là cậu kia được, anh suy nghĩ nhiều quá. Hầy, có ai nghe được bọn họ nói gì không? Vệ sĩ vây kín quá, tôi không nghe thấy gì cả."

"Tôi cũng không nghe được, quá ồn ào."

"Tôi cũng vậy."

Phóng viên trẻ trầm tư suy nghĩ hồi lâu đột nhiên trợn mắt kinh hô, "Tôi nhớ ra rồi! Cậu thanh niên mặc âu phục màu xám kia là... Bách Nam! Bách Nam đấy! Người nổi bật nhất trong triển lãm tốt nghiệp đại học B, bạn đời của cậu Ban Ngọc! Tôi nhìn thấy ảnh cậu ta trên Weibo bà Ban rồi, đúng là gương mặt kia không sai được!"

Các phóng viên nghe vậy kinh hãi sôi nổi quay đầu nhìn, ai cũng tỏ vẻ không thể tin được, "Người kia thật sự là chồng cậu Ban? Khoan đã, Weibo bà Ban? Weibo? Weibo nào?"

"Thì là Weibo mà ngày thường ai cũng lướt đấy..." Phóng viên trẻ bị bọn họ nhìn chằm chằm đến lùi ra sau, yếu ớt giải thích, "Đừng nói tất cả các vị ở đây không ai chơi Weibo đấy chứ... Phu nhân nhà họ Ban đã đăng ảnh người nhà nhiều lần lên Weibo cá nhân, thái độ với cư dân mạng còn rất thân thiện dễ nói chuyện nữa..."

"Không phải bà chủ nhà đó thích chơi WeChat sao?"

"Trước kia đúng là thích, có điều từ sau khi Bách Nam mở account cho phòng làm việc Nam Gia Hữu Ngọc trên Weibo, tình hình đã thay đổi rồi..."

"Khoan đã, phòng làm việc Nam Gia Hữu Ngọc lại là cái gì nữa?"

Phóng viên nhỏ nhìn bọn họ, nói lí nhí, "Thì chính là phòng làm việc Bách Nam chuẩn bị khai trương đó... Các vị có thể cập nhật tình hình một chút được không, sao cái gì cũng không biết cả thế... Lại còn toàn các phóng viên giới thương nghiệp lâu năm nữa chứ, có xấu hổ không hả."

"......" Này! Kỳ thị hội trung niên người già không chơi internet vui lắm hả? Đã nói đúng còn nói to cẩn thận bọn này đấm cho đấy.