Nằm Im Đừng Động

Chương 1



“Mạn Mạn, mau ăn đi~”

Giường lớn xinh đẹp, thân hình nữ nhân mềm rũ rượi như bông, nằm im thủy chung không nửa cái phản kháng trước lời nói của hắn.

Nam nhân gương mặt đẹp đẽ kinh người hiện tại tà mị áp chế xuống eo thon của nàng. Ép buộc nàng quay mặt về phía hắn.

“Tại sao em không ăn~ Muốn ta mớm cho em?”

“Đừng chạm vào người tôi!!”

Nữ nhân kia cuối cùng dường như mất kiểm soát giọng nói thét lên cao vút, tựa như dao nhọn hung hăng xé toạc không khí yên bình kia.

“A~ em thật sự muốn ta mớm cho em!”

Không một lời báo trước, hắn đem thức ăn kia ngậm lấy, bàn tay lớn dịu dàng đem quai hàm nàng mạnh mẽ bóp mở, nàng cơ hồ không phản kháng được, bị hắn ngậm lấy môi truyền thức ăn vào miệng, Tiểu Mạn bị sặc một cái ho tới nỗi lồng ngực theo đó phập phồng kịch liệt.

Vừa đợi nàng dứt cơn ho hắn lại tiếp tục hướng nàng đem thức ăn nhồi vào, nàng nghẹn hắn liền đem nước mớm cho nàng, động tác hoàn toàn không nửa điểm dừng lại cho tới khi Mạn Mạn bị nghẹn tới nước mắt chảy dàn dụa.

Đặt nàng nằm ngả vào lồng ngực mình khẽ xoa xoa vùng bụng mềm mại của Mạn Mạn.

“Đều tại em không ngoan mà thôi~” giọng nói hắn du dương tựa như một đoạn nhạc nhẹ nhàng, nhưng mà nàng biết, hắn căn bản là một ác quỷ.

“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi~ chiều ta sẽ lại về đây cùng em”

Nói xong hắn hướng ngực nàng in xuống một nụ hôn, cho tới khi bầu ngực trắng noãn nổi bật đậm một cái ký ấn đỏ mới chịu buông tha thân thể trong lòng.

“Lách cách”

Tiểu Mạn biết hắn hiện tại đã khóa khóa chặt cửa từ bên ngoài. Nàng muốn chạy trốn, căn bản là không thể.

--- --------

Ba tháng trước.

Con đường dẫn tới khu nhà trọ của Sa Tiểu Mạn tối om, đây là khu còn nghèo nàn hơn cả khu bình dân vì vậy đối với việc có một cái bóng đèn đường là không có khả năng.

Mặc dù ngày nào cũng phải đi qua con đường này nhưng trong lòng nàng như cũ không tránh nổi có chút sợ hãi. Tối như vậy, căn bản có kẻ nào xung quanh ẩn nấp nàng cũng không biết.

Bỗng nhiên nàng nghe tiếng bước chân người từ đằng sau dồn dập vọng tới, Tiểu Mạn sợ tới nín thở, mọi ngày đều do Lưu Khiết đưa nàng về, hôm nay cậu có việc bận đành để nàng tự mình đi.

Bất giác bàn chân nhỏ cũng gắt gao đi nhanh hơn, tim đập thình thịch vì sợ hãi.

Đáng tiếc nàng còn chưa đi được mấy bước đã bị một bàn tay to lớn kéo vào trong một cái ngõ nhỏ.

“Ô!!”

“Đừng lộn xộn” Nam nhân hướng tai nàng thầm thì, giọng nói trầm ấm có chút khàn làm Tiểu Mạn đôi chút bình ổn lại. Chắc cũng không phải người xấu đi.

Vừa lúc ấy một đám người gắt gao chạy tới, giọng nói tục tĩu ầm ĩ trong đêm tối, nàng căn bản không biết có bao nhiêu người nữa, nhưng mà từ lời nói của bọn chúng cũng biết người hắn tìm là nam nhân đang áp chế mình.

Nam nhân đứng sau như cũ một tay vòng qua ngực nàng thít chặt, một tay hướng miệng nàng bịt kín.

Ước chừng khi đám người kia chạy qua được một khoảng thời gian mới thả nàng ra. Tiểu Mạn tò mò quay đầu lại, nàng là muốn nhìn hắn một cái, cư nhiên ngoài ý muốn thân thể người đàn ông không báo trước, một cái nặng nề ngã vào trong lòng nàng.

Tiểu Mạn thân thể bé nhỏ, đỡ được người đàn ông kia thì nàng cũng theo đó bị kéo ngã ra đất, bàn tay đỡ thân thể hắn vô tình chạm vào một nơi ươn ướt nhầy nhụa... một thứ chất lỏng đặc sệt dính đầy tay nàng.

Hắn chảy rất nhiều máu....

Gần nửa tiếng đồng hồ chật vật rốt cục Tiểu Mạn cũng đỡ được người đàn ông về phòng mình, bật đèn lên, ánh sáng leo lét coi như miễn cưỡng chiếu sáng được hết căn phòng.

Nàng cẩn thận đặt nam nhân nằm lên giường, thân thể nặng nề nằm xuống, chiếc giường cũ kỹ cũng theo đó kêu lên kẽo kẹt. Tiểu Mạn cười khổ, ai bảo cái người này nặng như vậy đi.

Tiểu Mạn nhanh chóng vén lớp áo người đàn ông lên, trước đó bởi vì hắn mặc áo sơ mi đen nên vết thương kia nàng căn bản cũng không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện hóa ra là hắn trúng đạn, máu như vậy như cũ phun ra thấm đẫm cả chiếc áo.

Trán nàng lấm tấm mồ hôi, rốt cục là người này chọc phải ai mới sinh ra như vậy bị thương nặng.

Tiểu Mạn tay có chút run móc lấy điện thoại trong túi áo ra bấm số xe cứu thương.

“A lô”

Đầu dây phía bên kia vừa có tiếng người nhấc máy, điện thọai của nàng đã bị một bàn tay hất mạnh, chiếc điện thoại bị ném bay vào tường chát một tiếng vỡ tan.

“Cô muốn làm gì”

Nam nhân vừa nãy ngất xỉu hiện tại tỉnh dậy, nàng thấy trong đáy mắt hắn hằn lên đường tơ máu, Tiểu Mạn bị dọa sợ hãi, miệng nhỏ há ra lắp bắp.

“Là... là anh bị thương... gọi xe... cấp cứu”

“Không cần gọi”

Nói rồi nam nhân lạ mặt này khó khăn từ trong túi lấy ra một con dao găm, lưỡi dao vừa nhìn qua đã biết cực kỳ sắc bén.

“Hơ nó qua lửa đi”

Nàng trì độn theo lời hắn đem bếp ga bật lên, đem con dao mấy cái hơ qua lửa nóng.

“Chuẩn bị một chút nước nóng mang ra đây” Tiểu Mạn nhanh chóng đun một bình nước sôi “Không có băng gạc?” Hắn nhướng mày chất vấn.

“Không... không có... “

“Đưa cho tôi áo sạch của cô”

“... được”

Đem hết tất cả những như hắn yêu cầu để trước mặt hắn, nam nhân giọng điệu cực kỳ ra lệnh.

“Cầm lấy dao”

Tiểu Mạn lờ mờ làm theo, hắn là muốn nàng làm gì?

“Gắp viên đạn ra”

Hắn là nói nàng?

“Nhanh lên”

“Đem thịt nơi ấy cắt ra”

“Lau sạch máu đi”

“Viên đạn chếch về phía bên trái một chút”

“Thao tác dứt khoát đi”

“Keng” Viên đạn dường như không trông thấy được rõ màu sắc vốn dĩ ban đầu. Tiếng kim loại khô khốc va chạm với nền đất, từng giọt máu nhỏ ti li bắn tứ phía.

Tiểu Mạn một tay cầm dao, máu từ chuôi dao thấm đỏ một bàn tay nàng, tim nàng đập thình thịch, nước mắt cũng không biết từ bao giờ trào ra... Nàng như vậy vốn dĩ thấy người khác đau thì bản thân cũng thấy đau, bất quá không ngờ có một ngày chính tay mình phải cầm dao rạch vết thương trên cơ thể một người còn sống.

Sa Tiểu Mạn hốt hoảng hướng ánh mắt nhìn về phía nam nhân trên giường, từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn cùng với giọng điệu lạnh lùng cực điểm ra lệnh cho nàng, kể cả lúc nàng đem da thịt hắn cứa ra cũng không một tiếng kêu rên, bất quá chỉ có bàn tay lớn của hắn tóm chặt lấy phần eo mảnh khảnh của nàng từ đầu tới cuối không buông ra, gắt gao tới độ tựa như người chết tóm lấy tấm phao cứu sinh cuối cùng.

Trước khi mất đi tri giác hắn vẫn không quên ra lệnh cho Tiểu Mạn đem vết thương kia cẩn thận băng bó.

-Tử Dục-