Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 3-2: Mẹ đừng lo, cứ để con! (2)



Edit and Beta by Thiên Bách Nguyệt

(Cần tìm editor & beta-or)

- -------💝--------

"Ba con năm đó đạt được tư cách, lấy được một quả trứng rồi mới có con, còn những cái khác ở đâu, con cũng không biết, mấy tin tức này đều là bảo mật, cho nên con không cách nào biết được, có điều con biết là mấy năm nay những quả khác cũng lần lượt được sử dụng."

Hai chữ 'sử dụng' cuối cùng, anh nói có chút do dự.

Rốt cuộc thì vấn đề này cũng liên quan đến luân lý*, vả lại việc này quả thật là khó mà tưởng tượng được.

(*luân lý: Hệ thống đạo đức của xã hội loài người. Môn dạy về đạo đức trong trường học.)

"À à à, ra là vậy......" Cố Nguyên cố dùng đại não của mình vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác như cũ mà nỗ lực tiêu hóa sự thật này, đứa con trai này 23 tuổi, có lẽ là con trai thứ hai của cô? Vậy cô có thể còn 4 đứa con tiện nghi như vậy nữa...

Nghĩ đến cảnh tượng năm tên con trai cùng gọi cô là mẹ mà xém nữa cô bị sặc chết bởi nước bọt của mình.

Quý Kỳ Sâm vội rót một ly nước trái cây, săn sóc mà đưa cho Cố Nguyên.

Cố Nguyên nhanh chóng cầm lấy, uống vào mấy ngụm áp cơn sặc xuống.

Quý Kỳ Sâm trầm mặc chờ cô bình tĩnh trở lại.

Một lát sau, Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Đúng rồi, con, con trước kia từng gặp qua ta phải không?"

(Bả hơi chấp nhận sự thật r nên Thiên để xưng hô 'Ta-con')

Cô thật sự không cách nào giải thích được, đến chính cô còn không được tự nhiên, mà đứa con trai này lại gọi cô là mẹ trông không hề áp lực tâm lý tí nào?

Quý Kỳ Sâm: "Lúc còn nhỏ con đã biết mình không giống các bạn nhỏ khác, mà là được xuất hiện trên thế gian này nhờ một kỹ thuật khoa học đặc thù, ba con cũng hay mang con qua thăm ngài nên từ nhỏ con đã biết đến sự tồn tại của ngài."

Cố Nguyên nghe xong lời này, bừng tỉnh, nếu từ nhỏ trong lòng đã luôn định cô là mẹ ruột, thì nhìn nhiều năm như vậy, hẳn cũng thành thói quen?

Quý Kỳ Sâm: "Ngài còn có gì muốn hỏi không?"

Muốn hỏi nhiều lắm.

Có điều đối mặt với người con lớn như này, Cố Nguyên có chút không quá buông thả, ngượng ngùng đem vấn đề mình thắc mắc ném qua một bên, đành phải chọn một ít điều không quá mẫn cảm hỏi trước: "Năm nay con đã tốt nghiệp đại học phải không?"

Quý Kỳ Sâm: "Thưa mẹ, cảm ơn ngài đã truyền cho con gen thiên tài, từ nhỏ chỉ số thông minh của con đã xuất chúng, 13 tuổi đã du học và tốt nghiệp đại học danh giá Thường Thanh Đằng, 17 tuổi đã thực tập ở công ty của nhà, giờ đã 6 năm trôi qua, con đã tiếp quản sự nghiệp của ba."

(Thiên: Cũng không phải phóng đại quá đâu mọi người, ngoài đời có thật đó và họ được gọi là thần đồng)

Trước mặt con trai siêu tiện nghi, Cố Nguyên làm bộ rất bình tĩnh: "À à à, như vậy ư."

Nhưng nội tâm cô sắp nổ tung rồi, đúng chuẩn cái lý lịch trâu bò ép người quá đáng.

Cô khóc ròng, thiên tài gen quái gì chứ?! Tại sao trên người cô chẳng thấy móng gì? Từ nhỏ đến lớn, trừ cái mác xinh đẹp cô không có xíu nào gọi là sở trường đặc biệt, học tập cũng không tốt!!

Quý Kỳ Sâm ngước nhìn về phía Cố Nguyên: "Ngày hôm qua cũng là nhờ con vừa lúc phái người đi xem tình huống của ngài mới biết được ngài đã tỉnh, lại cấn một cái hội nghị quan trọng, vốn dĩ hôm nay định bay qua xem ngài lại không ngờ bác sĩ Trần nói với con ngài đã đi rồi, nên con liền dứt khoát trực tiếp tới đây tìm ngài."

Hắn nhìn Cố Nguyên đã uống xong ly nước trái cây, chu đáo đưa cho Cố Nguyên giấy ăn được in hoa tinh xảo, nhàn nhạt nói: "Mẹ à, khi nãy con qua tìm ngài đã có người bắt nạt ngài à?"

Cố Nguyên cẩn thận lau chùi khóe miệng, nhìn xem vẻ mặt của con trai chu đáo đầy khí phách lại có tiền, trong lòng ít nhiều cũng có chút hổ thẹn, thân là mẹ già lại để con trai nhìn phải cái tình huống kia mất mặt lắm đó.

Cô có chút ấp úng: "Cũng không hẳn là khi dễ ta, chính là chiếm mất căn hộ của ta... Còn đuổi ta ra ngoài."

Quý Kỳ Sâm nhìn, hình như Người có chút chột dạ, chột dạ rủ mắt suy nghĩ.

Lập tức trầm mắt, lên tiếng nhàn nhạt hỏi: "Nơi hiện tại bọn họ đang ở là phòng của mẹ?"

Việc này nói ra thì rất dài...

Cố Nguyên liếc nhìn thằng con toàn thân khí thế bá tổng một cái, thở dài, nhỏ giọng nói: "Việc này phải kể từ hơn hai mươi năm trước......"

Nói rồi Cố Nguyên kể luôn một lèo ân oán tình thù của mình cùng em kế, nào là đoạt lấy tiền chữa trị của cô, ép cô không thể không tham gia thử nghiệm cơ cấu thí nghiệm trị liệu miễn phí, rơi vào đường cùng, nghèo muốn chết, vậy mà một giấc ngủ dậy đến phòng ở cũng bị cướp lấy còn bị chiếm cả bông tai bằng ngọc mẹ để lại cho cô.

Vốn dĩ Cố Nguyên cảm thấy nói những việc này có chút mất mặt, rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ là mẹ con lần đầu gặp mặt trong đời, cô cũng mong để lại ấn tượng tốt trong lòng con trai, nhưng hiện tại lại không thể không cùng con trai nói những quá khứ huy hoàng này.

Có điều nói một hồi, làm Cố Nguyên nhớ tới mấy việc khi xưa, càng nói càng tức, đến mức cô nắm chặt cả tay lại, gương mặt ửng hồng, nghiến răng nói: "Cô ta đem mọi vật của ta đều đoạt đi, căn nhà hay cả bông tai ngọc của ta! Mấy thứ đó đều của bà ngoại và mẹ để lại cho ta!"

Quý Kỳ Sâm nhìn cô gái đang tức giận trước mặt.

Anh nhớ tới lần đầu tiên thấy Người, lúc đó anh mới ba tuổi, nhìn các bạn nhỏ khác ai nấy đều có mẹ, anh cũng muốn có mẹ như họ, anh không thích những a di kia của ba.

Khi ấy ba mang anh đi máy bay tới viện nghiên cứu kia, gặp được 'mẹ' đang nằm trong lồng kính pha lê.

Hồi đó anh còn rất nhỏ, cực kỳ thích người mẹ này, anh nỗ lực học thật tốt, muốn mình thật ưu tú để mỗi cuối tuần đều được ba mang đi thăm 'mẹ', mỗi năm anh đều ước với bánh sinh nhật, hy vọng mẹ anh sẽ mau tỉnh lại cùng anh ăn sinh nhật.

Hai mươi năm trôi đi, anh đã trưởng thành, không còn thích bánh sinh nhật cũng chẳng thích tiệc sinh nhật nữa, Người lại tỉnh.

Tỉnh lại, Người vẫn là bộ dáng trẻ trung ấy, mang theo một dung nhan bất lão, ngồi trước mặt anh, đầy sức sống, hỉ nộ sinh động, tức giận nắm chặt tay lên án những người xấu đó bắt nạt Người.

Anh trưởng thành, tâm tính Người lại vẫn mãi dừng ở tuổi 18, nhìn qua như một đứa nhỏ.

Quý Kỳ Sâm trầm giọng nói: "Mẹ không cần lo lắng, nếu căn hộ này là di sản bà ngoại ngài để lại thì đó là di vật rất quan trọng, con sẽ nghĩ cách dùng thủ đoạn hợp pháp lấy lại căn hộ này."

Một bụng tức giận buồn bực của Cố Nguyên nhất thời ngưng lại, cô kinh ngạc nhìn Quý Kỳ Sâm, không dám tin nói: "Thật ư? Con có thể nghĩ cách giành lại nó?"

Chỉ dùng tư duy 25 năm trước của cô suy nghĩ đã biết, việc này không dễ như vậy, cảnh đời khác xưa, giờ cô hai bàn tay trắng, biết đi đâu tìm chứng cứ?

Nhưng Quý Kỳ Sâm gật đầu, khẳng định nói: "Đương nhiên."

Câu trả lời xác nhận khẳng định như vậy, làm Cố Nguyên tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nếu con trai đã nói như thế, vậy hẳn là không thành vấn đề?

Nghĩ đến nhà ở cùng bông tai ngọc có thể lấy về, Cố Nguyên vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, bất quá nhớ tới trước mặt là con trai mình, bản thân lại là mẹ già, cô không thể không trang nghiêm như vậy, cô vội vàng nỗ lực đè xuống vui sướng trong lòng, cảm kích vô cùng nói: "Cảm ơn con, Kỳ ——"

Ối, con trai tên gì nhỉ?

Quý Kỳ Sâm: "Con họ Quý, gọi Kỳ Sâm."

Lúc này Cố Nguyên rất ngượng ngùng, cô xoay chuyển tròng mắt, cười hì hì một cái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn con, Kỳ Sâm."

Có đứa con trai thật tốt nha, đặc biệt là một đứa chu đáo có tiền lại một thân đầy khí thế bá tổng thế này.

Y hệt bộ dạng không gì không làm được!

===============

(Thiên thực sự xin lỗi mấy nàng nha 😓😖, chương này Thiên edit xong lâu rồi mà Thiên để chế độ bản thảo quên đăng! (Nay lên ktra lại mới thấy:<) Thực sự xin lỗi nhiều vì đã để mấy nàng chờ lâu😳)

P/s: Thiên bận học thi (cuối cấp mà) nên ra chương lâuuuu lắm nha! Nhưng mấy nàng cứ yên tâm, không drop! Cảm ơn mấy nàng đã đọc và ủng hộ Thiên:3

_27/10/2020