Nắm Lấy Vì Sao Ôm Em Vào Lòng

Chương 23: Cây vạn tuế nở hoa



Sáng hôm sau đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên "Này nàng tiên xinh đẹp dễ thương, này nàng tiên xinh đẹp dễ thương, đã đến nàng thức dậy, tiểu tiên nữ xinh đẹp mau thức dậy nào..."

Nhạc chuông báo thức vang lên không ngừng phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng.

Thẩm Tinh có giờ giấc sinh hoạt rất cố định, bình thường cô sẽ dậy từ bảy giờ ba mươi nhưng có lẽ tối qua ngủ muộn, tới bây giờ cô vẫn chưa buồn mở mắt ra.

Giấc mộng đẹp bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Thẩm Tinh nhíu mày, cô với tay tắt chuông sau đó lại kéo chăn qua đầu tiếp tục đánh cờ với chu công.

Chưa được mười phút tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Thẩm Tinh bất mãn mặc kệ sự đời không để ý đến nó nhưng có lẽ muốn thử sự kiên nhẫn của cô. Chiếc điện thoại vẫn tiếp tục rung chuông, hết cách Thẩm Tinh đành lê cái thân xác tồi nghe điện thoại.

"Alo".

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quản lý của cô Trình Lâm:" Alo đại tiểu thư à cuối cùng em cũng nghe máy rồi"

"Trình ca anh có nghe qua chưa phá hủy giấc ngủ của người khác là bị trời phạt đó".

Trình Lâm bên kia đang gấp đến độ muốn dậm chân. Cái cô nàng không tim không phổi này, anh ta vì cô mà không ăn không ngủ, huyết áp sắp tăng xông tới nơi rồi vậy mà cô vẫn thoải mái ngủ được là như thế nào vậy.

" Thẩm Tinh, anh nói em có nghe rõ không đấy".

Thẩm Tinh dù đang ngủ nhưng vẫn trả lời:" Có"

" Được rồi vậy em nghe cho kĩ buổi biểu diễn của em ở Pari vào cuối tháng tám tới có khả năng bị hủy đấy".

Thẩm Tinh nghe được nhưng nó vào tai này lại ra tai kia cô thuận miệng trả lời:" Vậy sao hủy cũng tốt. Không còn việc gì nữa em đi ngủ tiếp đây".

Nói xong cô không đợi anh phản ứng đã trực tiếp cúp điện thoại ngủ tiếp.

Trình Lâm nhìn màn hình đen kịt thì muốn chửi đổng lên, thật không hiểu đời trước anh đã làm gì mà kiếp này lại gặp phải tiểu tổ tông đáng sợ này.

Bên này Thẩm Tinh mới vừa chợp mắt chưa được mấy phút, tiếng chuông lại vang lên, Thẩm Tinh thật sự nổi đóa, cô mơ mơ màng màng nhìn tên người gọi đến sau đó vừa lại nhắm mắt lại chửi thề một câu, lẩm bà lẩm bẩm rồi bắt máy.

"Cô có chuyện gì"

Đầu dây bên kia vọng ra một giọng nữ:" Thẩm đại tiểu thư lâu rồi không gặp".

Thẩm Tinh bực mình cô ghét nhất khi ngủ mà bị làm phiền, hôm nay năm lần bảy lượt bị quấy rối, cô cũng chẳng còn kiên nhẫn nổi nữa:" Có gì thì nói không có thì biến đi".

Giọng nói đúng là không nể mặt ai, nhưng đầu dây bên kia cũng không giận mà lại phát ra tiếng cười nhẹ:" Nghe nói cô sắp tham gia buổi hòa nhạc sắp tới ở Pháp đúng không ".

Thẩm Tinh chẳng buồn mở mắt "Liên quan gì tới cô"

"Tất nhiên là không liên quan tới tôi nhưng tôi lại muốn gọi điện nói cho cô một chút tin tức đấy. Nghe nói dượng tôi đã liên hệ với bên tổ chức muốn để Thẩm Giai thay thế cô tham gia biểu diễn. Như vậy khả năng cô bị đá ra xác xuất rất cao đấy."

Nghe tới đây Thẩm Tinh bỗng tỉnh hẳn ra, trong đôi mắt mơ hồ còn có hàn băng lạnh thấu xương bắn ra.

" Vậy thì làm phiền Mạnh tiểu thư đã cất công thông báo rồi".

Bên kia Mạnh Phương Ngọc cảm thấy giọng điệu của Thẩm Tinh thay đổi, tâm trạng cô ta bỗng dưng tốt hẳn. Bao nhiêu năm nay cô ta coi Thẩm Tinh là đối thủ của mình luôn âm thầm cạnh tranh, lần này lại có được cơ hội đả kích Thẩm Tinh cho nên mới có cuộc gọi này.

"Nhưng mà tôi cũng muốn nhờ cô chuyển cho cô ta một câu đấy". Thẩm Tinh lạnh lùng nói

Mạnh Phương Ngọc ngạc nhiên:" Câu gì"

"Muốn thay thế tôi phải xem cô ta có bản lĩnh đó hay không đã". Nói xong Thẩm Tinh cúp điện thoại.

Cơn buồn ngủ của cô đã bay sạch, Thẩm Tinh lạnh lùng muốn lên mạng tìm thông tin. Vẫn chưa thấy thông báo mới được đưa ra cô mới cảm thấy tốt hơn một chút. Hừ vẫn chưa biết kết quả thế nào mà đã vội nhận định như vậy, bọn họ coi cô là quả hồng mềm dễ bóp nặn sao.

Đúng lúc này cửa được đẩy ra, Mặc Quân Đình bước vào liền bắt gặp ánh mắt của cô, sự lạnh lùng trong đó còn ẩn dấu một tia tức giận và chán ghét.

"Sao vậy".

Thẩm Tinh thấy anh bước vào thì bất ngờ, cô nhanh chóng thu hồi biểu cảm trong mắt lắc đầu:" Không có gì, chỉ là bị làm phiền khi mới ngủ dậy nên có chút bực mình thôi"

"Đúng rồi anh không đi làm sao" Thẩm Tinh ngạc nhiên.

Mặc Quân Đình lắc đầu:" Hôm nay đi muộn hơn một chút, phải rồi cô mau thay đồ đi rồi xuống ăn sáng".

Ăn sáng hỏng rồi, bấy giờ Thẩm Tinh mới giật mình, cô bỗng nhớ ra mình không phải đang ở Mặc viên mà là ở nhà chính của anh, ở đây còn có các trưởng bối mà cô còn dậy muộn như vậy.

"Sao anh không gọi tôi sớm một chút " Thẩm Tinh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy vào nhà sinh.

Mặc Quân Đình nói nhìn hành động của cô cười nói: "Không cần vội đâu, cô cứ từ từ "

Thẩm Tinh vừa cầm bàn chải nói:" Mặc Quân Đình con gái cần thời gian dưỡng da trang điểm anh có hiểu không."

Mặc Quân Đình nhìn khuôn mặt thanh lệ vô song trước mặt lại nhớ đến vẻ lộng lẫy của cô khi trang điểm lên. Anh muốn nói cô không cần phải vậy nhưng hiển nhiên cô tuyệt đối sẽ không nghe theo nên đành thôi.

Thẩm Tinh nhanh chóng dưỡng da sau đó trang điểm, còn Mặc Quân Đình thì lặng lẽ ngồi chờ bên ngoài.

Sau khi chải chuốt một lượt, Thẩm Tinh mới hài lòng cô hỏi anh:" Chúng ta tới nhà chính ăn sáng sao".

Mặc Quân Đình lắc đầu:" Không cần chúng ta ăn ở đây". Ở Mặc gia không chú trọng về thời gian buổi sáng cho nên ai dậy giờ nào thì ăn giờ đó không cần thiết phải tới nhà chính ăn.

Khi hai người xuống tới phòng bếp cha mẹ Mặc đã ở đó từ bao giờ. Thẩm Tinh xấu hổ gọi:" Cha, mẹ". Mới ngày đầu về cô đã ngủ quên đúng là thất lễ quá rồi.

Mặc phu nhân hiểu được suy nghĩ của cô, bà hiền từ nói:" Không cần ngại, ở đây không cần chú ý mấy quy củ như vậy".

Cha Mặc một bên cũng nói:" Được rồi mau lại ăn sáng thôi".

Hai người ngồi xuống, phòng ăn rộng lớn chỉ có bốn người, Mặc Quân Nhuệ đã đi làm từ sáng sớm.

...

Lúc Mặc Quân Đình đi làm, Thẩm Tinh cũng tiện thể nhờ anh chở đi luôn.

"Cô muốn đi đâu ".

Thẩm Tinh nói địa chỉ, hai người ngồi phía sau xe yên tĩnh đến kì lạ.

Thẩm Tinh nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong vô hình tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Bỗng dưng một thứ gì đó ấm áp phả vào mặt cô. Thẩm Tinh quay sang nhìn Mặc Quân Đình.

Anh cười khẽ đưa cho cô một cốc trà sữa nóng.:" Tôi nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến con người ta trở nên vui vẻ".

Thẩm Tinh nhìn cốc trà sữa trong tay anh, sự ngạc nhiên trong mắt thay bằng vẻ cảm động:" Cảm ơn"

Thẩm Tinh nhanh chóng hút một ngụm, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng. Cô nhai hạt chân châu trong miệng cảm giác đúng là tốt hơn rất nhiều.

Mặc Quân Đình bên kia nhìn cô trong mắt tràn đầy sự sủng nịnh.

Vị thư kí Lâm ngồi phía trước mắt sắp lồi ra đến nơi rồi. Không ngờ có một ngày anh lại thấy được một mặt của boss nhà mình như vậy, sự dịu dàng trong mắt sếp như sắp nhấn chìm tới nơi người ta tới nơi rồi kìa.

Hôm nay anh ta đi đón boss còn được giao cho việc đi mua trà sữa nóng. Vốn dĩ anh ta còn tò mò boss sẽ dùng cái này làm gì, không ngờ là để đi dỗ con gái.

Đúng là sống lâu cái gì cũng thấy, vị đế vương lạnh lùng trong truyền thuyết này chắc là đã động xuân tâm rồi, xem ra ngày cây vạn tuế kết quả cũng không còn xa nữa đâu.

Haiz ngay cả boss của mình cũng sắp có vợ tại sao anh ngay cả cái bóng cũng không có vậy, ông trời thật bất công mà.