Năm Nay Có Tuyết

Chương 4



7

Cảm giác của nữ chính trong tiểu thuyết khi yêu vô cùng tốt đẹp.

Thật ra, điều hạnh phúc nhất trong tình yêu không phải là người ấy yêu bạn, mà là người ấy hiểu bạn, hiểu cả những điều bạn không thể hiểu.

Anh hiểu vì sao dù tôi đang vội nhưng vẫn đột ngột dừng lại để quan sát những người qua đường.

Anh hiểu cả thói quen giây trước tôi còn đang nói chuyện với anh, giây sau tôi đã lấy di động ra mở phần ghi chú để gõ chữ của tôi.

Anh biết ở trong mắt tôi, bình minh không chỉ là bình minh, mà còn có khả năng là đôi tình nhân cũ hội ngộ nhau sau nhiều ngày xa cách, ôm nhau trên bờ cát vàng mềm mịm dưới ánh mặt trời mọc trên biển.

Hoàng hôn cũng không chỉ là hoàng hôn, mà còn là ánh sáng vàng cam ấm áp trong mắt cô thiếu nữ 17 tuổi, ánh sáng chiếu lên người thiếu niên cô ấy thích.

Những cơn mưa to là thử thách cho chàng trai đang muốn mua quà sinh nhật cho cô gái.

Khi tuyết rơi đầy trời cũng là khi cặp vợ chồng mới cưới đi ra khỏi Cục Dân Chính, trong lòng họ sẽ xuất hiện câu thơ:

“Hai nơi tương tư cùng rơi tuyết, cuộc đời này coi như cùng bạc đầu.”

Cảnh Phàm sẽ học pha chế rượu chỉ vì tôi muốn viết về một bartender, khi tôi nói “Ca sĩ thường trú* ngầu ghê” anh ấy sẽ lên đài biểu diễn mượn đàn ghi ta để hát.

(驻唱:chỉ những người biểu diễn cố định tại một địa điểm - ở đây chỉ người hát cố định tại một quá, một địa điểm)

Chúng tôi đều thích Mayday*.

(Một nhóm nhạc rock của Đài Loan)

Anh ấy ôm đàn ghi ta hát 《 Like smoke 》, hát 《 Thương hiệt 》, hát 《 Life in the sea 》.

Mọi người trong quán bar đều đang nhìn anh.

Mà tôi biết, anh chỉ nhìn tôi.

Tôi cười bảo anh ấy có thể debut rồi.

Anh nói nếu như thế tôi sẽ phải viết lời bài hát cho anh, viết kịch bản cho anh, tóm lại là hai chúng tôi sẽ khóa chặt nhau đến ch..ết.

Tôi đáp nhưng anh phải về nhà thừa kế gia sản.

Anh nói anh làm buôn bán, thì tôi sẽ ở nhà viết tiểu thuyết.

Nếu tôi không có linh cảm thì ra ngoài đi du lịch, tiền tôi kiếm được là tiền của tôi, tiền của anh ấy kiếm được cũng là tiền của tôi, chúng tôi vẫn tiếp tục khóa chặt nhau đến ch…ết.

Cảnh Phàm choàng tay qua vai tôi, dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh nâng cao tông giọng: “Mặc kệ có thể nào đi nữa, chúng ta cũng phải ở bên nhau.”

Tôi liếc nhìn anh: “Anh yêu đương có hơi mù quáng* đấy.”

(Não yêu đương: não chỉ biết yêu đương đồng nghĩa với yêu đương mù quáng)

Cảnh Phàm kiêu ngạo: “Yêu đương mù quáng là của hồi môn tốt nhất của anh.”

Mùa đông ở thủ đô dù không lạnh bằng thành phố S, nhưng nếu trời nổi gió, thì cũng lạnh không kém.

Da tôi rất trắng, làn da bị gió thổi nhìn càng trong suốt.

Cảnh Phàm cúi đầu nhìn tôi rồi cười, anh dùng sức véo mặt tôi.

“Ầy!”

“Em có biết anh nhận ra mình thích em từ khi nào không?”

Tôi xoa mặt: “Không biết.”

“Là trong tiết thể dục ở năm cuối ấy, em nói em muốn ngắm hoàng hôn. Đột nhiên anh cảm thấy, ở trong thế giới của em, ánh hoàng hôn mà em và mọi người nhìn thấy không giống nhau.”

“Ngày hôm đó, đột nhiên anh muốn.”

“Muốn…… muốn mình có thể sống ở trong lòng em, theo một cách khác biệt với thế giới.”

Anh nói rất nghiêm túc, biểu cảm của anh như thể đang cầu hôn vậy.

Dường như tôi đã được anh ấy xoa dịu.

Ở những ngày không ai hiểu tôi, không ai thừa nhận tôi, Cảnh Phàm lại nói với tôi rất nhiều lần rằng.

Tôi có thể.

Mũi tôi hơi nghẹn lại, tôi nhìn anh, gằn từng chữ một: “Anh đã ở đó từ lâu rồi.”

Chúng tôi đã trải qua cùng nhau hơn ba năm dài.

Xuân, hạ, thu, đông của thủ đô.

Mùa đông của Cố cung, lá phong mùa thu của núi Hương Sơn, mùa hè của biển Thập Sát, mùa xuân ở đền Ung Hòa.

Từ chuyến tàu điện ngầm số 1 đến chuyến tàu điện ngầm số 10.

Sau này rất nhiều lần, khi tôi sắp mơ màng ngủ mất, trên tàu điện ngầm ở thủ đô, tôi thường xuyên có ảo giác có tiếng nhắc nhở của tàu “Trạm tiếp theo Quốc Mậu”.

Trước đây, âm thành này tượng trưng cho khoảng cách để tôi nhìn thấy Cảnh Phàm đang ngày càng gần.

Mùa đông năm trước, có một dự án không được suôn sẻ cho lắm.

Đồng nghiệp nhớ hôm đó là ngày 15 âm, muốn đưa tôi đến đền Ung Hòa để cúng bái.

Khi đi ngang qua điện Quan Âm, cô ấy nhớ ra tôi chưa có bạn trai, nên nhất quyết muốn tôi phải thắp ba nén hương.

Tôi nhìn điện Quan Âm ngập tràn hương khói của những tín đồ đầy thành kính.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến năm đó, tôi cũng bị Cảnh Phàm kéo đến đây.

Anh nói anh sẽ thành tâm cầu nguyện, xin Bồ Tát phù hộ cho chúng tôi dài lâu.

Tro hương rơi xuống tay, tôi chợt hoàn hồn.

Đồng nghiệp nhìn thấy thì “Ây da” một tiếng, cô ấy bắt đầu nói lời may mắn “Bồ Tát đã nghe thấy lời cầu nguyện rồi đấy”.

Tôi vội vàng kính vái, trong lòng thì cười khổ.

Sau này khi nghĩ lại, tôi lại muốn nói.

Nói rằng, hai người duyên cạn không thể cùng nhau bái Phật.

Vì Phật độ thiện duyên, tiêu trừ nghiệt duyên.

(Thiện duyên: duyên tốt, duyên lành, nghiệt duyên: duyên xấu)