Nắm Nhầm Tay, Yêu Đúng Người

Chương 13: Nếu đã là định mệnh



Trước đó chỉ vài khắc, Minh Hà đột ngột bị một lực kéo cô kịp lúc nép sát hẳn vào gốc cây cổ thụ.

Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ có phần quen thuộc bao trùm, Trọng Hưng đang đối mặt với cô, một tay anh chống lên thân cây, tay còn lại đưa lên miệng làm động tác “suỵt”.

Mọi thứ xảy ra chỉ chênh nhau trong một vài giây ngắn ngủi, liệu đôi tình nhân kia có phát hiện bọn cô đã bắt gặp cảnh ân ái của bọn họ giữa chốn lộ thiên?

Minh Hà ngẩng nhìn người đàn ông đang bao lấy mình, gương mặt trong màn đêm mờ mờ ảo ảo vẫn vô cùng tuấn tú, gọng kính trước mắt anh lại loé lên tia sáng bí ẩn.

Nhịp thở cô bỗng nhiên mất kiểm soát, nhịp tim thì đập bình bịch loạn xạ.

Tại sao lại là anh?

Người xuất hiện vào những lúc cô không ngờ tới cứ luôn là anh.

Phải chăng thứ mà người ta gọi là ‘định mệnh của cuộc đời’ chính là như vậy?

“Mew~…”

Tiếng mèo bất ngờ kêu lên kéo mọi sự chú ý hướng về nó.

Chú mèo hoang nhảy bổ ra gần vị trí cành cây khô kia, kêu lên mấy tiếng, rồi dáo dác ngó ngang nhìn dọc, sau đó lại lẩn trốn vào trong bóng tối.

- Chỉ là một con mèo hoang cũng khiến anh sợ bị bắt quả tang như vậy sao?

Từ sau gốc cây cổ thụ đang nép vào cùng Trọng Hưng, Minh Hà có thể nghe được một giọng nói nhão nhoẹt, vừa có ý làm nũng vừa muốn trách cứ dỗi hờn. Giọng nói rất quen thuộc, Minh Hà đã không nhìn lầm, người đàn bà bạo dâm kia không ai khác chính là Hồng Diễm.

Suốt cả buổi tối, Minh Hà đã không hề nhìn thấy Hồng Diễm. Danh sách khách mời hôm nay nếu không phải là sao hạng A thì cũng là người có máu mặt, Hồng Diễm làm sao lại có thể lén lút chui vào đây làm ra loại chuyện tằng tịu điên cuồng này?

Còn cả người đàn ông mà cô ta đang nhõng nhẽo, tuy Minh Hà chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn ta, nhưng có cảm giác hắn là một người mà cô quen biết.

- Đến đây thôi, về đi, tôi phải trở lại buổi tiệc.

Người đàn ông cứng nhắc nói, anh ta hơi cố tình gằn giọng biến đổi nhằm che giấu thân phận của mình.

- Có thật anh nói chỉ yêu em, còn cô ta chỉ là hôn nhân vì lợi ích gia tộc không?

Hồng Diễm có vẻ không cam tâm, cô ả kéo áo lên che lại bầu ngực đồ sộ, vươn tay níu lấy người tình, bộ dạng làm mình làm mẫy.

Người đàn ông véo má ả, không nặng không nhẹ đáp lời:

- Đương nhiên là thật rồi, không thì việc gì tôi lại mạo hiểm rời buổi tiệc đến đây gặp em.

Nói xong, anh ta còn cắn mạnh vào vành tai Hồng Diễm.

Mặc dù ả thấy đau, nhưng lại bị cảm giác phấn khích chi phối hơn.

Trong màn đêm tưởng như không ai nhìn thấy, Hồng Diễm hài lòng nhếch khoé môi rất khẽ thành một điệu cười đắc thắng.

Có lẽ loại bùa yêu của nước Xiêm lần này thực sự linh nghiệm, đã thành công giúp ả quyến được rũ một vị thiếu gia nức tiếng. Kể cả vị này có hôn ước thì sao? Ả đã có kế hoạch cả rồi. Chỉ cần thêm vài bước nữa, là lúc bùa yêu phát huy tác dụng cực điểm, vị thiếu gia này rồi sẽ say ả như điếu đổ. Ả sẽ lựa thời cơ để gài bẫy hòng mang bầu, đến lúc đó vị trí con dâu thứ 3 của gia tộc danh giá còn không nằm trong lòng bàn tay ả hay sao!

Đợi đến ngày ấy, dù có là tiểu thư như Thanh Nguyệt hay ngôi sao như Minh Hà, tất cả đều phải nhún nhường mấy phần khi đứng trước mặt ả.

- Được rồi, người ta tạm thời tin anh. Ngày mai gặp anh ở chỗ đã hẹn!

Hồng Diễm mơ đến viễn cảnh tương lai sống trong vinh hoa phú quý liền không khỏi sung sướng tột độ, nũng nịu nói mấy lời sặc mùi đường hoá học rồi rời đi theo lối cổng phụ phía sau của toà lâu đài.

Nghe được cuộc trò chuyện, Minh Hà nhận ra Hồng Diễm là đang dan dâm cùng một vị công tử nào đó đã có hôn ước. Thật đáng khinh bỉ! Ả ta từng cay độc nói xấu sau lưng Minh Hà, còn mang bên người những thứ bùa chú rùng rợn. Bây giờ chắc ả đã thành công bỏ bùa mê thuốc lú một vị đại gia như mong ước bấy lâu.

Vị thiếu gia bí ẩn không nhìn theo bóng dáng người tình của mình, thay vào đó hắn lại nhìn về phía một gốc cây cổ thụ lớn. Sau đó hắn nhấc chân từng bước chậm rãi tiến lại gần.

Âm thanh của tiếng bước chân trên nền cỏ vang lên rất khẽ, hầu như cũng không nghe thấy gì, nhưng cả Minh Hà lẫn Trọng Hưng đều cảm nhận được người đàn ông đó đang đến rất gần.

Tim Minh Hà đập run rẫy, cũng không hẳn vì sợ vị thiếu gia kia biết bọn cô nắm được bí mật động trời của hắn, suy cho cùng, chuyện ân ái quá trớn như thế này ở trong giới thượng lưu lẫn showbiz vốn xảy ra không ít. Minh Hà muốn tránh đi âu chỉ vì không muốn làm mất thể diện của bọn họ, hơn nữa sau này nếu có gặp nhau trong các buổi tiệc tùng sự kiện, đôi bên cũng không cần khó xử khi chạm mặt. Minh Hà là người vốn không có hứng thú với mấy chuyện biến thái của giới nhà giàu.

Cô hồi hộp là vì cơ thể Trọng Hưng chỉ cách cơ thể cô một khoảng rất nhỏ.

Môi của anh thậm chí gần như chạm vào môi cô.

Khi bước chân của người đàn ông kia đã đến vị trí rất gần.

Tiếng chuông điện thoại đâu đó bất thình lình réo lên.

Minh Hà giật bắn mình, cô nảy người vô tình làm cho môi mình sơ xuất chạm phải môi của người đối diện.

Hai mắt cô mở to hết cỡ trong bóng tối.

Cô… cô đã hôn anh sao?

“Anh đây.”

Người đàn ông kia khựng lại, lôi điện thoại ra nhận một cuộc gọi. Hoá ra tiếng chuông phát lên là từ phía hắn ta.

Sau khi nghe đầu dây bên kia nói gì đó. Hắn cất giọng dịu dàng: “Anh biết rồi.”

Tiếng bước chân đổi hướng, một lúc sau không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, Minh Hà mới dần hoàn hồn.

Cô vội đẩy Trọng Hưng ra, ấp úng lên tiếng:

- Xin… xin lỗi anh!

Minh Hà vờ vuốt tóc, sau đó loay hoay phủi những vụn của thân cây bám vào phía sau váy áo, mục đích để che đi cơn xấu hổ đang làm hồng hai gò má cô.

Diễn cảnh tình cảm với Đăng Khôi, cô cũng không mất bình tĩnh như lúc này.

- Anh về nước từ bao giờ? Tay của anh, không để lại sẹo chứ?

Minh Hà lúng túng hỏi liên tiếp hai câu không cùng một chủ đề.

Trọng Hưng đút hai tay vào túi quần, dáng người anh rất cao, khí chất toát ra vẻ thâm sâu tĩnh lặng, từ tốn trả lời từng vế:

- Vừa về vài tiếng trước, tôi là đàn ông, bị sẹo thì có làm sao.

Ánh đèn trang trí ở cây cột phía xa hắt tới thứ ánh sáng yếu ớt, làm cho Minh Hà không nhìn rõ được hình ảnh phản chiếu bên trong con ngươi của anh, chỉ có chiếc gọng kính kim loại màu vàng vẫn luôn nổi bật và in sâu vào tâm trí cô như lần đầu chạm mặt.

- Anh Hưng, tôi cả gan muốn hỏi anh một chuyện, anh… rốt cuộc đã có bạn gái hay chưa?

Vừa rồi Trọng Hưng không lường trước được sẽ gặp cô ở buổi tiệc này, bây giờ lại đường đột nghe cô hỏi chuyện bạn gái. Anh hơi nghiêng đầu, như có như không mà nói:

- Hmm… Em đoán xem!

- Anh là người đã cứu tôi ở trong kho lạnh vào năm ngoái, nhưng tại sao lại vờ như chúng ta chưa từng gặp nhau? Nếu không phải sợ bị bạn gái ghen, thì còn là lý do gì chứ?

“Tôi ước điều đó không phải là sự thật. Cầu mong không có người phụ nữ trẻ tuổi nào đợi anh về nhà mỗi tối, cầu mong anh không đang trong mối quan hệ nào cả, vợ không, bạn gái không, crush cũng đừng có. Làm ơn!”

Nói một câu, Minh Hà tự lầm bầm với chính mình thêm một câu, hai đầu mày cô hơi nhíu lại, nhịp tim thình thịch tăng tốc.

- Em có sở thích quan tâm đến tình trạng yêu đương của người khác nhỉ?

Trọng Hưng không trả lời chính xác câu hỏi của Minh Hà, mà còn hỏi xoáy cô về một chủ đề khác.

Minh Hà hơi ngẩn ra trước câu hỏi của anh, sau đó cô cũng nhanh hiểu được điều anh thật sự muốn nói.

Lúc trước ở công ty TH, cô cũng từng hỏi trợ lý của anh câu hỏi tương tự như vậy.

- Không phải, không phải, anh hiểu lầm rồi, là tôi đã có chút nhầm lẫn.

Minh Hà vốn là người thẳng tính, cô không vòng vo, giải thích nhanh:

- Tôi đã nhầm tưởng người bế tôi ra khỏi kho lạnh là trợ lý của anh, cậu Đạt, vì cậu ta cũng đeo mắt kính giống hệt chiếc mắt kính mà tôi đã khắc trong trí nhớ.

Trọng Hưng ngờ ngợ nhớ lại, vào hôm Minh Hà đến công ty anh để gửi quà cảm ơn, tình cờ sao buổi sớm đó, Tiến Đạt cũng vô tình xui xẻo bị một tai nạn nhỏ làm gãy gọng kính. Mắt của Tiến Đạt cũng bị cận ngang độ với anh, cho nên dùng tạm cặp kính sơ cua của anh. Khi anh bước ra từ cuộc họp, trùng hợp nhìn thấy cô chào Tiến Đạt, anh còn nghe được, cô đã hỏi trợ lý của mình có bạn gái hay chưa.

Minh Hà nhìn anh, kiên định nói tiếp:

- Nhưng cái hôm nắm tay anh ở HK Restaurant, rồi sau đó trong màn mưa, tôi đã biết người mà tôi thật sự rung động vốn không phải là Tiến Đạt, mà chính là anh. Vì vậy mà cho dù trước đó tôi có chút ngộ nhận với cậu Đạt nhưng tuyệt nhiên lại không hề có chút cảm giác gấp rút nôn nóng. Khác với khi đối diện trước mặt anh.

Minh Hà dứt lời, bầu không khí bỗng như ngưng đọng, tiếng côn trùng râm ran trong những bụi rậm nghe như được phóng đại ré lên một cách ầm ĩ.

- Vậy nên em…

- Vậy nên tôi muốn biết anh có phải là người độc thân hay không?

- Để…?

- Để theo đuổi anh, người đã cứu mạng tôi nhiều hơn một lần. Trọng Hưng, tôi… thích anh!

Không hiểu sao Minh Hà như ăn phải gan hùm, hùng hùng hổ hổ tuyên bố.

Còn cả câu “tôi thích anh”, thoát ra không chút xấu hổ.

Nếu đã là định mệnh, tại sao lại không quyết liệt theo đuổi chứ!

Ánh mắt của cả hai đều không né tránh mà đối diện nhau, mọi thứ lại một lần nữa rơi vào khoảng không vô định.

Cuối cùng, anh cũng là người phá vỡ sự yên tĩnh, không nóng không lạnh cho cô câu trả lời