Nắm Nhầm Tay, Yêu Đúng Người

Chương 39: "Nhưng anh chỉ thích em!"



Trong ô tô của Trọng Hưng, Minh Hà ngồi trên đùi anh, tay vẫn không buông dù chỉ một khắc. Hai mắt cô khép hờ, vùi đầu vào cổ anh, gương mặt cô trông đã hồng hào lên một chút tuy nhiên vẫn còn đầy vẻ suy nhược mệt mỏi.

Anh cúi đầu, dịu giọng hỏi nhỏ:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em?

Một bàn tay anh phủ lên lưng cô, ngón tay miết nhẹ lên da thịt được ngăn cách bởi một lớp vải mỏng.

- Có người muốn hại em.

Minh Hà trả lời, giọng cô nghe vẫn còn rất uể oải.

- Anh về rồi, từ nay sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm hại em được nữa. Anh hứa!

Lời nói anh nghe như đinh đóng cột. Lại còn thay đổi cách xưng hô thân mật hơn. Lòng Minh Hà ấm lên, cơn đau đầu đã vơi đi không ít, trái tim ngập tràn cảm động. Bằng những chuyện từ trước đến giờ anh đã làm cho cô, Minh Hà hoàn toàn tin anh không phải là một kẻ khoác lác. Cô chậm rãi mở mắt, ngẩng mặt, chu môi như làm nũng:

- Chẳng phải anh nói không có chút tình cảm nào dành cho em sao! Làm sao tin lời anh được ch…?

Chữ “chứ” chưa kịp thốt ra hết, môi cô lần nữa đã bị anh chiếm lấy. Anh thậm chí không cho cô kịp hít thở, mãnh liệt càn quét không sót một ngóc ngách nào.

Cô phát hiện những nụ hôn của anh như được trộn với lửa, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô nóng rực lên.

- Như vậy còn chưa đủ tin sao? Hay em muốn đợi đến lúc “lấy thân báo đáp”, hử?

Minh Hà bị anh nung đến chín hồng hai má, rướn người cắn nhẹ vào môi anh:

- Hôm ấy em đã mở cửa để tìm anh, nhưng anh đã bỏ đi mất!

Cô vẫn còn rất dỗi chuyện này đấy nhé!

- Em còn nhớ chuyện Tiến Đạt và Minh Thy ở Bắc Phi mà anh từng nhắc đến chứ?

Minh Hà nhìn anh, khẽ gật đầu.

Trọng Hưng tiếp tục:

- Tên nhân chứng đó muốn gặp anh để ra điều kiện, nếu không hắn sẽ sử dụng quyền im lặng trước cơ quan điều tra và toà án. Giải quyết xong chuyện ấy anh lại phải sang Mỹ để ký hợp đồng với một số đối tác nhập khẩu cá tra. Vừa về Việt Nam đã lập tức chạy đến tìm em. Nếu biết em gặp chuyện không hay, anh đã sớm vứt hết mọi thứ để chạy về.

Minh Hà nghe xong nửa cảm thấy hài lòng nửa lại áy náy. Anh bận rộn như thế, còn phải bận lòng lo lắng cho cô.

- Có nhớ em không?

Tự dưng cô chẳng nghĩ được thêm gì nhiều, buột miệng hỏi vu vơ.

Một bàn tay anh dịch chuyển đặt lên gò má có phần hốc hác của cô, ngón tay cái miết nhẹ, sau đó đưa tay vén tóc cô qua vành tai rồi dừng lại ở sau gáy.

- Em đoán xem!

Ở khoảng cách rất gần, hơi thở của cả hai vấn vít lấy nhau. Trong không gian mờ ảo chật hẹp, gọng kính màu vàng của anh lại loé lên, ý cười ấm áp nơi đáy mắt hoàn toàn không giấu đi.

Anh thật sự rất cuốn hút!

Những đường nét trên khuôn mặt vô cùng cương nghị.

Hàng mày kiếm hơi xếch lên càng làm tăng thêm vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng vốn có.

Minh Hà bỗng chốc cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, ấm ức vội đẩy anh ra:

- Ở Mỹ có rất nhiều cô gái xinh đẹp!

Cô cảm thấy bản thân lúc này hệt như một nhân vật trong loại tiểu thuyết điên cuồng chiếm hữu, mà anh không ai khác chính là nhân vật chịu số phận bị giam cầm đáng thương.

Cứ ngỡ đến lúc thành công bám lấy anh như bây giờ là đã đủ mãn nguyện lắm rồi, nhưng tại sao trong đầu cô đột nhiên lại liên tục nảy ra mấy loại suy nghĩ về những người con gái khác đã từng vây xung quanh anh.

Anh lớn hơn cô những 7 tuổi, cô không tin anh chưa từng qua lại với bất cứ người phụ nữ nào.

Môi anh cong lên một nụ cười khoái trá, cảm giác nhìn thấy cô ghen tuông không ngờ lại thú vị đến thế! Anh nhanh chóng kéo cô sát lại, hôn lên chiếc cổ gầy gầy của cô, động tác dừng lại một chút, cất giọng êm dịu:

- Nhưng anh chỉ thích em!

Rất nhanh lại tiếp tục trườn xuống, cắn nhẹ lên phần xương quai xanh.

Minh Hà muốn truỵ tim đến nơi rồi, hình như cô không nghe nó đập những 5 phút ấy chứ! Cô chật vật mãi mới lần nữa đẩy được đầu anh ra, rầu rĩ cất lời:

- Bộ dạng em thảm hại như thế này, anh vẫn thích sao?

Trọng Hưng ngẩng mặt, trao cho Minh Hà một cái nhìn âu yếm, anh lại khẽ dịu dàng vuốt tóc cô:

- Có một chuyện này, anh thích em còn trước cả lúc em biết anh tên gì.

Minh Hà vô cùng ngạc nhiên, đặt tay lên vòm ngực rắn chắc của anh:

- Thật sao? Là lúc nào? - không đợi anh trả lời, cô đã nhanh mồm tiếp tục - Em biết rồi, ở đám cưới Hoàng Trung và Bảo Thư có đúng không? Hôm ấy vô tình em bắt được hoa cưới, có phải đã làm anh chú ý và trúng mũi tên của thần tình yêu chứ gì?

Trọng Hưng khẽ lắc đầu.

- Không phải sao? Hay là lần em bị nhốt ở kho lạnh? Anh cứu em, sau đó đã yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Chắc chắn là như vậy rồi! Lần này cô khá đinh ninh vào câu trả lời của mình. Bàn tay hơi mất tự chủ xoa xoa lên lớp áo sơ mi, cảm nhận được cơ ngực rắn rỏi ẩn phía bên trong ấy.

Anh có vẻ bị kích thích trước hành động bộc phát của cô, một cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng rồi tụ lại ở một điểm, tuy vậy trên gương mặt vẫn bày ra điệu bộ thản nhiên, đáp:

- Trước đó nữa.

Minh Hà ngớ người không tin nổi, khựng lại toàn bộ động tác:

- Trước đó nữa sao? Trên Tivi á? Anh có thể yêu một người chỉ qua việc ngắm người đó trên Tivi hả?

Trọng Hưng khẽ mỉm cười trước mấy suy luận ngớ ngẩn của cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, vô cùng chân thành mà nói:

- Minh Hà, anh xin lỗi, là anh không đủ dũng cảm để tiến về phía em! Anh có một quá khứ không hoàn hảo, gia đình của anh lại rất rối ren phức tạp, trong khi bố mẹ em là công chức có địa vị. Anh sợ bản thân sẽ không bảo vệ được em, sợ bố mẹ em sẽ không chấp nhận anh. Anh cũng chưa từng yêu ai, không biết nên bày tỏ tình cảm như thế nào. Nhưng lúc vừa nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của em gục dưới sàn nhà, anh không cần quan tâm thứ gì nữa, chỉ biết từ nay về sau bằng mọi giá phải giữ chặt lấy em ở bên cạnh.

Khoé mắt cô rơm rớm, trong lòng dâng lên một sự cảm động sâu sắc. Cô lại nghe anh nói tiếp:

- Nếu em hối hận thì bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, đợi đến ngày mai, đừng hòng chối bỏ trách nhiệm với anh.

Minh Hà không nhịn được nữa lập tức nhào đến ôm cổ anh, tìm đường trở lại môi anh. Người nào đó liền rất nhanh đáp lại, mãnh liệt hôn sâu. Thanh âm của môi lưỡi giao nhau, thoát ra khe khẽ đầy ám muội. Minh Hà từ thế chủ động đã thành ra bị anh phản công hôn lại đến mụ mị đầu óc. Cứ như thế quấn quýt thêm một lúc cho đến khi cô không thở nổi, cuối cùng chẳng còn sức lực nào nữa, nhũn người ngủ thiếp trong lòng anh.

Bên dưới khu căn hộ của Minh Hà lúc này, Trường Xuân tiễn bà đồng ra về, bây giờ bà ấy theo lời đã nói phải đi đến vùng núi Cấm ở một thị xã xa xôi thuộc tỉnh An Thành. Xe bà đồng vừa khuất dạng không lâu, một chiếc ô tô khác đã dịch đến. Người đàn ông trên xe bước xuống, áo sơ mi hoạ tiết kiểu cách phóng khoáng. Anh ta chạy đến gần Trường Xuân, hạ giọng ngọt sớt:

- Cục cưng đợi anh có lâu không? Trời sắp mưa rồi, lên xe đi em!

- Huhu… người ta đang sợ chết khiếp mà đợi mãi anh mới đến! Có phải anh lại đi ăn tối cùng mấy cô người nổi tiếng chứ gì?

Trường Xuân ấm ức phát dỗi, làm cho ai kia cuống hết cả lên. Quang Huy vội đưa tay vuốt vuốt lưng bạn gái:

- Anh thề, một cọng lông cũng không cho bọn họ chạm vào.

Trường Xuân hài lòng nhưng ngay sau đó lại lập tức bốc hoả:

- Vậy là anh thừa nhận hôm nay có đi cùng mấy cô nàng xinh đẹp kia? Khai thật đi anh thích mấy cô đó lắm phải không?

Quang Huy buồn cười, nắm lấy tay Trường Xuân, thản nhiên đáp:

- Anh rất thích một cô gái nổi tiếng kia!

Trường Xuân thở không ra hơi như cá mắc cạn, giận đùng đùng lên:

- Em biết ngay mà!

- Là em đó!

Không đợi Xuân đấu võ mồm thêm nữa, Quang Huy kéo cô ôm vào lòng. Giọng hết sức cưng chiều mà nói:

- Em cũng rất nổi tiếng mà, hot tiktoker triệu view chứ chả đùa! Ai dám qua mặt em chạm được vào anh chứ!

Trường Xuân hừ nhẹ, đưa mắt lườm cảnh cáo:

- Ai cũng không được chạm, chỗ nào của anh bị chạm, em sẽ dùng dao lóc xương cá để xẻo luôn thịt chỗ ấy!

Quang Huy hôn chụt một cái lên môi bạn gái:

- Cho anh mười cái mạng cũng không dám, bà xã đại nhân!

- Ai đã đồng ý làm bà xã anh từ bao giờ.

- Anh muốn ăn mì Ý sốt cua, em nấu nhé!

Mặc kệ cô nói gì, Quang Huy vờ đánh trống lảng sang một chuyện khác.

- Không phải anh vừa đi ăn tối xã giao về sao?

- Từ ngày gặp em, anh không ăn được thức ăn khác ở bên ngoài.

- Nhưng còn vali của Minh Hà, em phải mang sang biệt thự của anh Hưng.

Trường Xuân đưa ngón tay chỉ chỉ vào mớ hành lý bên cạnh.

Quang Huy làm như không quan tâm, tặc lưỡi nói:

- Mai rồi tính. Bây giờ em đến đó chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi người khác. Được rồi, lên xe thôi.

Anh kéo Trường Xuân lại gần mở cửa đẩy cô ngồi vào ghế phụ lái.

- Nhưng mà còn một chuyện, - Trường Xuân hơi ngập ngừng, ngước nhìn anh rồi nói - ở trước mặt mọi người, chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách đó, em vẫn chưa muốn công khai mối quan hệ lúc này.

Trường Xuân biết yêu cầu điều này là thiệt thòi cho Huy rất nhiều nhưng trong lòng cô vẫn còn canh cánh một chuyện. Đó là tiền viện phí phẫu thuật cho ba cô mà Huy đã chi trả. Trường Xuân không muốn mọi người bàn tán cô yêu anh là vì số tiền này. Do đó trước mắt đành phải cùng Huy yêu đương trong bí mật. Đợi cô tích góp đủ tiền trả nợ cho anh, khi đó cô sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh anh trước mặt mọi người.

Quang Huy kéo dây an toàn cài lại cho cô, giọng yêu chiều:

- Đều nghe theo ý em cả!

- Để không bị nghi ngờ, mỗi khi có mặt mọi người, chúng ta phải giả vờ cãi nhau thật to, anh nhớ rõ rồi chứ?

- Rồi rồi.

- Thiệt thòi cho anh rồi!

Cánh cửa bên hông xe đóng lại, Quang Huy thảy mớ vali túi xách vào cốp rồi vòng lên ghế lái. Chiếc xe lăn bánh rời đi.