Nam Nữ Sống Thử

Chương 1



“Thưa quý khách, máy bay đã hạ cánh tại sân bay Nam Thành rồi. Nhiệt độ bên ngoài đang là 32 độ C. Máy bay vẫn đang lăn bánh. Vì sự an toàn của quý khách và những người khác, mọi người vui lòng không đứng dậy hoặc mở giá hành lý...”

Âm thanh nhắc nhở nhẹ nhàng vang lên khắp khoang máy bay. Tốc độ máy bay dần dần chậm lại. Hành khách lục tục lấy điện thoại di động ra, âm thanh thông báo tin nhắn vang lên liên tục không ngừng cùng với tiếng chuyện trò nhỏ vụn “Tôi tới nơi rồi” truyền vào tai Cố Lam.

Mà cô cũng không ngoại lệ.

Vừa uể oải mở điện thoại di động ra, cô đã nhìn thấy những tin nhắn như bom mìn oanh tạc của bà Dương Dung.

Thái hậu: “Con đã về chưa đấy?”

Thái hậu: “Đang yên đang lành mà con lại tới Tây Tạng làm gì? Không chịu dành kỳ nghỉ phép hàng năm của mình để đi xem mắt mà lại đi vi vu du lịch. Con đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi hả?”

Thái hậu: “Con đã ba mươi tuổi đầu rồi đấy. Mấy năm nay mẹ đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức cho con, cũng đã sắp xếp không được một nghìn thì cũng đã ngót nghét năm trăm buổi xem mắt cho con rồi đấy nhé? Còn con thì sao nào? Có bao giờ để tâm đ ến chuyện hôn nhân chưa hả?”

Thái hậu: “Buổi tối mẹ sẽ bố trí thêm một buổi xem mắt nữa cho con. Đối phương là con trai nhà chú Vương của con đấy. Cái người đã từng tẩn con một trận khi còn bé ấy. Con có ấn tượng gì không?”

Vẫn là thái hậu: “Con đừng kén cá chọn canh quá. Mặc dù dáng người của thằng bé hơi mập mạp nhưng dù sao nó cũng cao tới 1,8 mét cơ đấy. Chiều cao của con là 1,78 mét, người ngợm không ra nam cũng chẳng ra nữ nên không có nhiều lựa chọn lắm đâu.”

...

Lúc nhìn thấy hàng loạt tin nhắn liên tiếp như đánh bom này, Cố Lam sợ đến mức suýt chút nữa đã ném điện thoại di động đi.

Trái tim vốn đã được tôi luyện ở Tây Tạng như sắp ngừng đập vào thời khắc này.

Cô muốn úp ngược điện thoại xuống theo bản năng nhưng màn hình lại đột nhiên hiện lên hai chữ “bà chủ”. Cố Lam hốt hoảng nhìn vào màn hình, bỗng nhiên cảm thấy hối hận: Vì sao mình lại mua một thứ như điện thoại di động cơ chứ!

Nhưng khi nghĩ đến số hóa đơn trong chuyến đi Tây Tạng lần này, Cố Lam vẫn nuốt nước bọt và ngồi thẳng người lại, áp ống nghe điện thoại vào tai một cách kính cẩn như thể sếp đang ở trước mặt mình, giọng điệu vừa nịnh nọt vừa cung kính: “Chào tổng giám đốc Giản.”

“Từ Tây Tạng trở về rồi à?”

Một giọng nữ mang theo ý cười nhàn nhạt truyền tới trong điện thoại di động, Cố Lam lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, đúng vậy. Em đã trao trọn trái tim mình cho công ty mà. Vậy nên cho dù kỳ nghỉ phép năm vẫn chưa kết thúc, em đã không thể kiềm chế được sự thôi thúc đi làm và trở về trước thời hạn đây này.”

“Bị mẹ gọi về xem mắt chứ gì?”

Giản Ngôn thẳng thừng vạch trần lời nói dối của Cố Lam mà không hề thương tiếc. Sắc mặt của cô đầy khổ sở, vừa cười gượng vừa trả lời: “Sao có thể như thế được chứ? Tổng giám đốc Giản à, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của em đều thuộc về công ty luôn á, chị cũng biết điều này mà.”

“Nếu không thuộc về công ty thì cô cũng đâu thể hướng về nơi nào khác. Cô có bến đỗ tình yêu để tìm về à?”

Cố Lam: “...”

Những lời này thật khiến người ta đau lòng.

“Lam Lam à.” Giản Ngôn lên tiếng. Điều này khiến Cố Lam cảm thấy bất ổn ngay tắp lự.

Hai người đã quen biết nhau ngót mười năm rồi. Họ từng làm việc cùng nhau từ một thương hiệu quần áo dành cho nữ giới đến khi hợp tác thành lập một công ty chuyên ươm tạo blogger video. Mặc dù hai người đã thất bại vô số lần nhưng cũng may là gia đình của Giản Ngôn vô cùng giàu có. Cô ấy không cam tâm làm con nhà giàu chỉ biết kế thừa sự nghiệp và tài sản của gia đình mình nên luôn toàn tâm toàn ý mong muốn đạt được một vài thành tựu. Cho nên từ đầu tới cuối, cô ấy chưa bao giờ vứt bỏ Cố Lam mà vẫn luôn dìu dắt cô gây dựng sự nghiệp.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Chỉ có điều, vị trí công việc của Cố Lam vẫn luôn thay đổi xoành xoạch. Từ chức vụ CEO lúc đầu, cô đã làm một nhà thiết kế rồi lại trở thành trưởng nhóm lập kế hoạch. Cho đến hôm nay, cô lại là một blogger nổi tiếng trên mạng, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt để kiếm sống.

Mỗi lần Giản Ngôn gọi cô là “Lam Lam”, nó đều có nghĩa là đã xảy ra chuyện gì đó không rõ ràng rồi. Thế là cả người Cố Lam lại trở nên căng thẳng.

“Tổng giám đốc Giản à, em ở ngay đây mà. Có chuyện gì mời chị cứ từ từ mà nói.”

Cửa khoang máy bay mở ra. Cố Lam và mọi người cùng đứng dậy. Cô dùng một tay để lấy cái túi du lịch cùng với một chiếc mũ cói cỡ lớn trên giá hành lý, sau đó đội mũ cói lên đầu rồi đứng lẫn trong đám đông.

“Cô cũng biết là suốt mấy năm qua, chị vẫn luôn đối xử với cô rất tốt.” Giản Ngôn bắt đầu nhớ lại quá khứ: “Tuy cô liên tục thất bại nhưng chị vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc khai thác tiềm năng của cô cả. Chỉ có điều, qua gần mười năm tiếp xúc, chị cũng hiểu rằng ưu điểm lớn nhất của cô chính là khuôn mặt của cô đấy.”

“Anh đẹp trai gì đó ơi.” Một giọng nữ mềm mại vang lên từ phía bên cạnh. Cố Lam vừa quay đầu lại đã lập tức bắt gặp một cô gái buộc hai bím tóc đuôi ngựa, chỉ cao tới ngực mình. Đối phương vừa nhìn cô vừa xin giúp đỡ: “Anh có thể lấy cái vali màu hồng nhạt giúp em được không?”

Cố Lam quay đầu nhìn thoáng qua. Lúc trông thấy cái vali to tổ chảng kia, cô lập tức từ chối: “Không được.”

Dứt lời, Cố Lam bèn xách túi du lịch rồi bước ra ngoài theo dòng người trước cái nhìn ngạc nhiên của những người xung quanh, sau đó lại thuyết phục Giản Ngôn: “Tổng giám đốc Giản, thực ra em vẫn còn rất nhiều ưu điểm khác mà, chẳng hạn như em là một người tốt bụng và hay giúp đỡ người yếu thế á.”

“Chị biết mà.” Giản Ngôn tiếp lời một cách thờ ơ: “Vậy nên cho dù cô là người xếp hạng đầu tiên từ dưới đếm lên về mặt doanh số bán hàng hàng tháng, chị cũng đâu có sa thải cô đâu. Nhưng cô phải biết rằng công ty không nuôi những người chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi đâu. Dù sao thì cô cũng phải làm được chút chuyện gì đó ra hồn đi chứ.”

Những lời này vừa được thốt ra thì Cố Lam đã hiểu ý tứ của Giản Ngôn rồi.

Cô lập tức nói thẳng: “Tổng giám đốc Giản, nếu có việc gì thì chị cứ dặn dò em là được.”

“Em họ của chị đã bị người ta cắm sừng rồi.”

Trái tim của Cố Lam chùng xuống sau một hồi vòng vo tam quốc. Cô biết Giản Ngôn nói chuyện cả buổi là để nhắc tới chủ đề chính này.

“Bây giờ bạn trai của em ấy đang kết hôn, cô hãy nhanh chóng tới đây để giúp em ấy giữ thể diện đi.”

Cố Lam bị nghẹn lời bởi lượng thông tin phức tạp này. Nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu ý định của Giản Ngôn.

Sau khi nói chuyện suốt một lúc lâu, cô ấy muốn Cố Lam đóng giả bạn trai của người khác để dạy cho tên cặn bã kia một bài học.

Đây không phải là lần đầu tiên cô làm những chuyện linh tinh như giả làm bạn trai của người khác hay làm crush của ai đó. Lý do hết sức đơn giản: Cô vừa ngầu vừa bảnh.

Chiều cao 1,78 mét chính là kiếp nạn của Cố Lam, còn vẻ ngoài “đẹp trai lai láng” lại là thảm họa của cô. Vậy nên vận đào hoa của Cố Lam cũng hết sức ảm đạm. Bất kể bà Dương Dung có sắp xếp bao nhiêu buổi xem mắt cho cô thì mọi chuyện cũng chẳng thấm vào đâu cả. Nhưng đây lại là một niềm vui lớn lao đối với các bạn bè của cô.

Mỗi khi nhóm bạn của Cố Lam cần một người đàn ông, cô đều phải ra mặt.

Nhưng sau khi giả làm người yêu của Tân Hoan rồi bị bạn trai của đối phương rượt theo đánh đuổi suốt cả con phố vào lần trước, cô đã quyết định sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa.

Vì vậy, Cố Lam bèn kiên quyết từ chối: “Sếp hãy từ bỏ ý định này đi. Lần trước, suýt chút nữa em đã bị người ta đánh đến mức nhập viện rồi. Hay là chị hãy tìm một người đàn ông chân chính đi ạ?”

“Nếu chị có thể tìm được một người đàn ông đẹp trai hơn cô thì chị còn tìm cô làm gì?”

“Nhưng em còn việc phải làm mà.” Cố Lam tiếp tục thoái thác: “Mẹ em đã sắp xếp một buổi hẹn xem mắt vào tối nay rồi, em phải…”

“Phí diễn xuất là mười nghìn nhân dân tệ.”

Không cần đợi Cố Lam nói xong, Giản Ngôn đã đề cập tới vấn đề thù lao luôn rồi.

“Chị sẽ chi trả các khoản tiền thuốc men. Chúng ta sẽ mang theo vệ sĩ nữa.”

Mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông*.

*Mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông: Có nghĩa là mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn thiếu một thành phần tuy nhỏ nhưng quan trọng nữa thôi.

Vừa nghĩ tới khoản tiền vay mượn để mua nhà, Cố Lam đột nhiên cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm trừng trị những gã đàn ông đê hèn bỉ ổi. Cô phải làm ngọn “gió đông” này mới được.

Vì vậy, giọng điệu của Cố Lam chợt trở nên chuyên nghiệp hẳn lên chỉ trong tích tắc. Cô nói năng một cách nghiêm túc hẳn hoi: “Chị hãy gửi yêu cầu cho em đi.”

Giản Ngôn đã đoán được điều này từ trước rồi. Cô ấy khẽ “hừ” một tiếng: “Vào WeChat mà xem.”

Nói xong, Giản Ngôn lập tức cúp máy.

Chẳng mấy chốc, tin nhắn đã được gửi tới ngay tắp lự, nhiều như măng mọc sau trận mưa xuân.

Giản Ngôn: “Đây là khách hàng lần này của cô đấy.”

Đó là hình ảnh của một người đẹp đeo kính râm và mặc bikini với thân hình nóng bỏng đang đứng trên bãi biển.

Giản Ngôn: “Em ấy tên là Chung Tiểu Dao. Bình thường em họ của chị luôn ở thành phố S. Trước đây Tiểu Dao có một bạn trai là người ở Nam Thành, tên là Vương Hán Nam, nhà cậu ta có mở một nhà hàng lẩu.”

Nói xong, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông mập mạp đang bê nồi lẩu và nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Giản Ngôn: “Trước đây cậu ta từng theo đuổi em họ của chị suốt ba năm trời. Tiểu Dao thấy người này vừa thật thà vừa hiền lành nên mới chấp nhận cậu ta. Bây giờ, hai bên đều đã bắt đầu bàn tới chuyện cưới xin cả rồi. Thế mà hôm nay, khi Tiểu Dao tới Nam Thành tìm chị, em ấy đã tình cờ bắt gặp bạn trai của mình kết hôn với một cô gái khác. Người phụ nữ kia giàu có hơn gia đình Tiểu Dao, nghe nói nhà đó bán sữa và có sở hữu một đồng cỏ rộng thênh thang ở New Zealand nữa.”

Nghe vậy, Cố Lam bèn tiếp lời theo bản năng: “Sữa và lẩu không hợp nhau chút nào nhỉ?”

Giản Ngôn: “Cô chán sống rồi à?”

Cố Lam: “Tổng giám đốc Giản, mời chị tiếp tục.”

Giản Ngôn: “Thành thật mà nói thì cô gái này xinh đẹp hơn Tiểu Dao. Tính cách của em ấy vốn hướng nội nên chưa từng được nhiều người đàn ông theo đuổi mình. Có lẽ Vương Hán Nam cũng đã nhìn thấu điểm này rồi. Bây giờ, cậu ta vẫn đang vòng vo để đối phó với Tiểu Dao trên WeChat kia kìa. Vương Hán Nam muốn em ấy làm bồ nhí ở bên ngoài, còn nói cái gì mà nếu rời xa cậu ta, Tiểu Dao sẽ không thể nào tìm được một người đàn ông nào tốt hơn mình nữa. Lát nữa tới đây, cô nhất định phải chặt đẹp cậu ta đấy nhé, biết chưa hả?”

Cố Lam đã hiểu yêu cầu này rồi: “Em biết rồi. Chị có hỗ trợ về mặt vật chất cho em không nhỉ?”

Giản Ngôn: “Có. Chị bay từ thành phố S trở về sớm hơn cô hai tiếng mà. Lúc xuống máy bay, chị đã mua đồ đạc cho cô ngay tại sân bay rồi. Tất cả mọi thứ đều được đặt trong vali đấy. Vali để ở cổng số 6 trong sân bay. Cô tự mang chúng sang đây đi.”

Cô ấy vừa dứt lời thì một bức ảnh đã được gửi qua WeChat. Trên tấm ảnh là một chiếc vali màu đen với bề mặt được đánh nhám.

Giản Ngôn: “Chỉ có mỗi chiếc vali này thôi.”

Cố Lam: “Vâng!”

Giản Ngôn: “Trước sáu giờ, cô phải thu dọn đồ đạc xong xuôi để tới khách sạn Cửu Châu. Nếu cô không thể tới nơi lúc sáu giờ thì đừng hòng lấy được một xu nào hết.”

Nhìn thấy lời nguyền đáng sợ này, Cố Lam bèn hít một hơi thật sâu.

Cô nhanh chóng trả lời: “Chị yên tâm đi, chắc chắn em sẽ tới kịp mà.”

Sau khi cô gửi tin nhắn hồi âm, chiếc xe đưa đón bỗng dưng giảm tốc độ lại. Cố Lam đột nhiên phát hiện một vấn đề: “Tổng giám đốc Giản, sao chị lại bỏ vali ở cổng sân bay thế?”

Giản Ngôn: “Cô có biết từ sân bay đến khách sạn Cửu Châu phải mất bao lâu không?”

Cố Lam: “?”