Nam Nữ Sống Thử

Chương 33



Tần Tu Nhiên giật mình mở mắt ra thì thấy một người mặc áo trắng, tay cầm ống kim tiêm, hình như đang muốn làm gì đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Lam hơi sửng sốt một chút, sau đó ngại ngùng lấy ống kim tiêm về: “Anh tỉnh rồi à?”

Tần Tu Nhiên không nói gì, anh thở hổn hển, cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới phát hiện: Hóa ra mình vẫn đang ở trong bệnh viện.

Ánh mắt anh lại hướng về phía Cố Lam, cô mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe, anh thấy mình giống như đang nằm mơ thì phải.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, mở mắt ra thấy Cố Lam vẫn đứng ở đó.

Anh hít một hơi thật sâu, may quá, chắc chắn không phải là mơ.

“Sao em lại ở đây?”

Tần Tu Nhiên đưa tay đỡ lấy cái đầu vẫn còn đang choáng váng sau một giấc ngủ dài của mình.

Cố Lam ở bên cạnh cẩn thận rót một ly nước đưa cho Tần Tu Nhiên: “À thì, tôi... Tôi muốn tới thăm anh.”

“Hả?”

Tần Tu Nhiên ngẩng đầu tò mò: “Thăm tôi á?”

“À...” Cố Lam đắn đo.

Lúc đi đòi tiền người khác không được đòi quá gấp hoặc là quá gay gắt.

Mặc dù vừa rồi để kiểm tra xem Tần Tu Nhiên đã tỉnh lại hay chưa, cô đã ghé sát vào tai anh đòi tiền, thậm chí còn định chích cho anh một phát xem có tỉnh không, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô có thể thẳng thắn đòi tiền lúc Tần Tu Nhiên đang tỉnh táo.

Dù sao thì làm người cũng có phải nhân tính, Tần Tu Nhiên vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia kìa, giờ mà đòi tiền thì đúng là hơi quá đáng thật.

Cô quyết định thôi thì trước tiên cứ lạt mềm buộc chặt vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là như này, tự dưng hôm nay tôi nhớ tới anh nên gọi điện cho anh, trợ lý của anh nói là anh nhập viện rồi làm tôi rất lo lắng. Tôi muốn tới thăm anh nhưng trợ lý lại không đồng ý, tôi cũng không yên tâm nên vẫn tới đây.”

Nhớ nhung anh sao? Không thể xa nhau dù chỉ một ngày sao?

Tần Tu Nhiên hơi kinh ngạc, anh không ngờ Cố Lam lại là người như vậy.

“Thế...” Anh nhìn qua một lượt quần áo trên người Cố Lam: “Sao em biết tôi ở đâu với cả làm sao mà em vào được?”

“À, tôi xem vòng bạn bè của anh, đoán là anh đang ở trong bệnh viện, thế là tôi tới phòng thoát hiểm mượn tạm bộ quần áo rồi lẻn vào thôi.”

Cố Lam thành thật trả lời khiến Tần Tu Nhiên hơi sốc.

Skill đỉnh thế mà không đi làm gián điệp thì tiếc thật đấy!

“Thấy anh không sao...” Cố Lam thở dài: “Thì tôi yên tâm rồi.”

“Ừ...”

Tần Tu Nhiên bình tĩnh gật đầu.

Anh nhìn chiếc áo blouse trắng dính máu trên người Cố Lam, tự nhiên có chút cảm động.

“Thật ra em cũng không cần phải hao tâm tốn sức vậy đâu, chỉ là bệnh vặt thôi, không phải chuyện gì lớn cả.”

Anh không phải chuyện lớn nhưng nợ nần chồng chất thì có đấy!

Cố Lam đè nén suy nghĩ trong lòng, cố gắng gượng cười tìm đại một lý do: “Tôi... Tôi cũng coi như là bạn gái của anh còn gì, anh mà làm sao thì tôi cũng thấy lo lắng cả. Chuyện nhỏ của anh cũng chính là chuyện lớn của tôi, sao mà tôi không tới thăm anh được chứ?”

Tần Tu Nhiên im lặng nhìn cô, một lúc sau, anh mới bật cười: “Em không phải ‘cũng coi như là’ bạn gái của tôi mà em chính là bạn gái của tôi.” Anh nhắc nhở cô.

Vừa nói anh vừa nghĩ tới điều gì đó nên lập tức đưa tay bấm chiếc chuông ở bên cạnh.

Cánh cửa ngay lập tức mở ra, vệ sĩ đứng ở ngoài cửa vội vã lên tiếng: “Cậu chủ?”

“Gọi Đào Nhiên vào đây.”

Tần Tu Nhiên ra lệnh rồi quay sang quan tâm cô: “Em ngồi đi đã.”

Cố Lam do dự ngồi xuống, cô vô thức vò quần áo, suy nghĩ xem nên làm thế nào để nhắc tới chuyện tiền nong đây.

Không lâu sau, Đào Nhiên nhanh chóng có mặt, vừa bước vào phòng nhìn thấy Cố Lam thì gật đầu: “Bác sĩ.”

“Đây là bạn gái tôi.”

Tần Tu Nhiên nói thẳng, Đào Nhiên cũng đơ luôn.

Nhanh thế mà đã cưa luôn được một nữ bác sĩ thành bạn gái mình rồi à? Giám đốc của bọn họ sao mà tốc độ thế? Còn cô Cố kia thì sao đây?

Thấy Đào Nhiên vẫn còn đang ngẩn người, Tần Tu Nhiên giải thích: “Đây là Cố Lam.”

“Cô Cố?” Đào Nhiên giờ mới có phản ứng, cảm thấy rất khó tin: “Cô... Cô làm bác sĩ à?”

“Cô ấy lẻn vào đấy.”

Tần Tu Nhiên trả lời, sau đó bắt đầu phân phó: “Sau này dù xảy ra chuyện gì, nếu cô Cố gọi điện thoại tới thì phải đưa cho tôi ngay lập tức, cô Cố hỏi thăm tin tức của tôi thì cũng phải trả lời ngay, lời của cô Cố cũng là lời của tôi, đã hiểu chưa?”

Đào Nhiên nghe xong ngay lập tức nhận ra Tần Tu Nhiên không hài lòng với việc mình ngăn cản Cố Lam.

Anh ta vội vàng quay người xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi cô Cố, trước đây là do tôi không đúng, sau này có tin tức gì của cậu chủ tôi sẽ thông báo cho cô ngay.”

“Cũng... Cũng không nhất thiết phải vậy đâu.”

Cố Lam ngượng ngùng cười nói, sự tình sao lại tiến triển thành thế này rồi?

“Biết vậy là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Tần Tu Nhiên thấy Đào Nhiên đã hiểu rõ vấn đề thì lập tức xua tay ra hiệu Đào Nhiên rời đi.

“Vâng thưa cậu chủ.”

Đào Nhiên cũng thức thời nên nhanh chóng rời đi, tiện thể đóng luôn cánh cửa.

Sau khi Đào Nhiên đi khỏi, căn phòng chỉ còn lại hai người, thấy Cố Lam không nói gì nên Tần Tu Nhiên chủ động lên tiếng: “Dạo này sức khỏe của tôi không tốt lắm, đợi đến lúc khỏe lại thì cũng rất bận rộn, mấy chuyện xem nhà gì đó không cần phải trì hoãn đâu, em tự mình sắp xếp đi.”

“Đi xem nhà luôn ư?”

Cố Lam kinh ngạc, Tần Tu Nhiên gật đầu: “Ừ, chút nữa em ra ngoài lưu lại số điện thoại của Đào Nhiên, lúc nào muốn đi xem nhà thì gọi cho cậu ấy, cậu ấy sẽ thu xếp thanh toán giúp em. Sau này nếu chúng ta kết hôn, chuyện trong nhà cũng cần em quán xuyến cả, bây giờ có thể làm quen dần trước.”

Đây chính là có ý muốn cô tiếp quản việc nhà còn gì?

Cố Lam nuốt nước miếng.

Cô có kinh nghiệm quản lý công việc kinh doanh nhưng việc trong nhà thì chịu thôi!

“Em muốn mua gì thì mua, muốn trang trí thế nào cũng được. Trong khoảng thời gian sống thử, tôi hy vọng hai chúng ta đều có thể thể hiện con người chân thực nhất của mình với đối phương. Kết hôn là chuyện lớn của cả đời người, mong rằng chúng ta có thể đối xử thành thật với nhau và tìm thấy người đồng hành phù hợp nhất.”

“Được...”

Cố Lam nghe xong cảm thấy hình như mình sắp sửa phải cuốn gói khỏi cái vị trí bạn gái này luôn rồi.

Yêu cầu của Tần Tu Nhiên dường như không có cái gì phù hợp với mình thì phải?

Cố Lam vẫn ngồi im tại chỗ, Tần Tu Nhiên suy nghĩ một chút rồi cảm thấy có gì đấy sai sai, cứ như là đang sai bảo cấp dưới của mình vậy.

Anh do dự một lát, thử hỏi cô: “Thế em... Có gì muốn nói không?”

Cơ hội tới rồi!

Nghe xong câu này hai mắt Cố Lam sáng lên.

Mắt cô long lanh nhìn Tần Tu Nhiên, nói bóng nói gió: “À thì tổng giám đốc Tần, anh cũng biết là công ty mà tôi đang làm ấy, là một công ty nhỏ.”

“Ừ, tôi biết.”

Tần Tu Nhiên gật đầu, là kiểu công ty nhỏ tí ở tít tít tầng lớp dưới cùng.

“Chỉ cần vài triệu tệ là có thể thu mua được chúng tôi ngay lập tức luôn rồi, đây là một vấn đề liên quan đến sự sống còn của công ty chúng tôi. Tôi làm việc ở công ty này cũng không dễ dàng gì, bên trên luôn có tổng giám đốc Giản để mắt đến, có vài điều mà tôi thật sự không có sự lựa chọn nào khác. Mặc dù tôi biết là nói những chuyện này trong lúc anh đang bệnh là không hay cho lắm, nhưng mà nếu có thể thì…” Cố Lam chớp chớp mắt: “Có thể giúp tôi một chút không? Để năm nay tôi cũng có thể lấy được tiền thưởng?”

Nghe cô nói như vậy, Tần Tu Nhiên yên lặng một hồi.

Anh trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Em để tôi suy nghĩ một chút.”

Suy nghĩ cái gì?

Trả tiền mà cũng phải suy nghĩ à?

Thấy được sự bất mãn được đè nén ở trong mắt Cố Lam, Tần Tu Nhiên giải thích: “Đây không phải là vấn đề vài triệu tệ, tôi phải cùng trợ lý bên Mỹ trao đổi lại chút đã, để xem tình hình dòng tiền hiện tại như thế nào.”

Ồ, hóa ra sếp lớn cũng không có tiền.

Cố Lam hiểu vấn đề rồi, cô chần chừ một lát rồi cẩn thận hỏi: “Thế bao giờ thì anh suy nghĩ xong?”

“Tùy tâm trạng.” Tần Tu Nhiên nhìn đôi mắt cún của cô, thấy hơi buồn cười: “Nếu như em làm tốt thì có thể tôi sẽ suy nghĩ nhanh một chút.”

“Tôi luôn làm tốt mà!” Cố Lam lập tức lên tiếng: “Thái độ của tôi chắc chắn cực kỳ tốt mà tổng giám đốc Tần...”

“Em gọi tôi là gì cơ?”

“Tần Tu Nhiên!” Cố Lam vội vàng sửa miệng: “Anh muốn ăn gì? Ngày mai lúc tới thăm tôi sẽ mang đồ ăn cho anh!”

“Hừm...” Tần Tu Nhiên suy nghĩ: “Ăn cháo đi, mấy nay dạ dày không tốt.”

“Được luôn. Anh yên tâm, tay nghề của đầu bếp năm sao nhất định không làm anh thất vọng!” Cố Lam nhanh chóng trả lời.

“Được.” Tần Tu Nhiên gật đầu: “Tôi rất mong chờ đấy.”

“Được được được.” Cố Lam đứng dậy rồi nói: “Anh chờ đấy, ngày mai tôi lại tới.”

Tần Tu Nhiên gật đầu: “Về nghỉ ngơi sớm đi, để tôi bảo Vương Cương đưa em về.”

“Không cần đâu.” Cố Lam xua tay: “Tôi đi xe bus...”

“Để tôi bảo anh ấy đưa em về.” Tần Tu Nhiên ngắt lời cô.

Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Tần Tu Nhiên, Cố Lam đành gật đầu.

Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy Vương Cương đứng sẵn ngoài cửa để dẫn cô xuống lầu rồi đi tới xe Limousine của Tần Tu Nhiên, Cố Lam căng thẳng tới mức nắm chặt lấy ống nghe không dám động đậy.

Cô nghe thấy rõ nhịp tim của mình qua chiếc ống nghe.

Cô lắng nghe nhịp tim của mình suốt quãng đường, cuối cùng cũng tới khu chung cư, lúc này cô mới dám chắc chắn là mình không hề mắc bệnh tim. Cô nhảy xuống khỏi xe, nhìn chiếc xe đi xa dần mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn đồng hồ cũng đã là nửa đêm, cô rút điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Giản Ngôn: [Tình hình đòi nợ thế nào rồi?]

Cố Lam suy nghĩ rồi trả lời một cách ngắn gọn: [Tổng giám đốc Tần nói là dòng tiền có vấn đề, anh ta sẽ suy nghĩ thêm về việc thanh toán.]

Giản Ngôn nghe xong cảm thấy không đúng nên hỏi ngay: [Không phải anh ta định quỵt nợ đấy chứ?]

“Chắc là không đâu nhỉ?” Cố Lam nghĩ đến chiếc xe Limousine và chiếc đồng hồ hàng hiệu của Tần Tu Nhiên rồi lập tức trấn an Giản Ngôn: [Chị yên tâm, em ở bên này theo dõi, nếu như anh ta thật sự có ý định quỵt nợ thì em sẽ khuyên anh ta bán cái đồng hồ đi.]

Thấy Cố Lam nói sẽ khuyên Tần Tu Nhiên bán đồng hồ, Giản Ngôn thấy yên tâm hơn, cô nhớ lại bốn chiếc đồng hồ mà Cố Lam từng đeo trước đó thế là nhắc Cố Lam: [Bán cái màu xanh lá đi, đáng giá đấy!]

Cố Lam: [Đã rõ.]

Sau khi xoa dịu Giản Ngôn, Cố Lam nghĩ tới ngày mai rồi lại nhanh chóng gửi tin nhắn cho một người bạn đang là đầu bếp của một khách sạn năm sao: [Bạn yêu ơi, ngày mai các cậu có nấu cháo không? Gói cho tớ một bát được không?]

Người bạn trả lời rất nhanh: [Có cháo hải sản, ăn được không?]

[OK luôn, để mai tớ mang cặp lồ ng tới, không cần phí hộp nhựa đâu.]

Thu xếp xong xuôi, Cố Lam mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô trở về phòng đánh một giấc thật ngon, ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ mà cô đã xách cặp lồ ng tới khách sạn lấy hai bát cháo mang về rồi, tự mình ăn một bát, sau đó tới thăm Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên hồi phục sức khỏe khá tốt nên buổi sáng dậy rất sớm, anh không ngờ Cố Lam tới sớm như vậy khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng anh cũng chỉ ngây người trong chốc lát rồi bảo Cố Lam ngồi xuống.

Cố Lam đưa cháo cho anh, cố gắng lấy lòng: “Một chút thành ý thôi, đồ của đầu bếp năm sao làm đó, mời anh nhận cho.”

“Cần gì phải tốn sức như vậy.” Tần Tu Nhiên nhìn bát cháo, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Lần sau mang cơm trưa là được rồi, không cần phải tới sớm vậy đâu.”

Cố Lam: “…”

Lại còn muốn cả cơm trưa nữa cơ à?

Anh ta còn định quỵt nợ tới lúc nào đây!

Cô tức đến mức muốn lật bàn lật ghế nhưng đương nhiên rồi, cô nào có dám.

Thôi được rồi, con nợ là thượng đế, giờ mà Tần Tu Nhiên phải vào phòng hồi sức tích cực ICU thì cô cũng phải cấp cứu để mang cái mạng anh ta về.

Cô mỉm cười, cố gắng kiềm chế: “Được rồi.”

Tần Tu Nhiên bảo Đào Nhiên đổ cháo ra chiếc bát sứ cao cấp, chậm rãi ăn hết bát cháo dưới cái nhìn chăm chú của Cố Lam, sau đó bảo Đào Nhiên trả lại cho cô chiếc cặp lồ ng rồi khen ngợi: “Tay nghề không tồi, lần tới mà có thêm chút hương vị nhà làm thì càng tuyệt.”

“Cái này… Thôi được.”

Cố Lam duy trì phẩm chất tuyệt vời của một nhân viên ưu tú có thể hoàn thành mọi điều kiện mà phía đối tác đề xuất, gật đầu nói: “Để lần tới tôi nghĩ cách.”

“Chiều nay em có rảnh không? Có tiện đi mua nhà không?”

Nghe đến việc mua nhà, Cố Lam ngơ người, Tần Tu Nhiên gật đầu nói với Vương Cương: “Anh đưa cô Cố tới văn phòng bất động sản Thiên Vũ xem đi, nếu như định chốt căn nào thì gọi cho Đào Nhiên.”

“Đã rõ.” Vương Cương trả lời, Cố Lam vẫn không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên suy nghĩ một chút rồi dặn dò: “Tôi cũng không có yêu cầu gì to tát với nhà cửa đâu, chỉ cần nhà có hướng tốt, thông gió, mỗi buổi sáng đều có thể đắm mình trong nắng sớm, phòng không bị tối tăm, phân chia chỗ ồn ào chỗ yên tĩnh cho thích hợp, tỉ lệ diện tích mặt sàn xây dựng không quá 1.1 và độ phủ xanh không thấp hơn 60%, không ô nhiễm tiếng ồn, không đối diện đường cái. Nhưng mà để cho tiện thì tốt nhất là nên ở trong nội thành để tiết kiệm thời gian đi làm của tôi.”

“Phải có thang máy chuyên dụng cho người mua nhà, tôi không thích có quá nhiều người, không được ở tầng quá cao, nhỡ có hỏa hoạn sợ chạy không kịp, nhưng cũng không được quá thấp, tầm nhìn sẽ bị hạn chế. Tôi làm kinh doanh nên cũng rất chú trọng tới phong thủy, số nhà tốt nhất thì nên là 666 hoặc 888. Tỉ lệ bãi đậu xe không được nhỏ hơn 1:2, nếu như có thể mua đứt được bãi đậu xe thì em mua giúp tôi năm vị trí trước. À còn nữa, điều quan trọng nhất là…” Tần Tu Nhiên cầm lấy ly nước bên cạnh uống một hớp: “Diện tích không được dưới 300m2, dưới 300m2 thì không cần phải xem nữa, nhỏ quá.”

Nghe xong cái danh sách yêu cầu dài dằng dặc này, Cố Lam cạn lời.

Tần Tu Nhiên uống xong thì đặt ly nước xuống: “Tôi chỉ có vài yêu cầu như vậy thôi, em còn gì muốn nói không?”

“À thì…” Cố Lam hoàn hồn, nhớ lại mục đích chính mình tới đây: “Chúng tôi thật sự chỉ là một công ty nhỏ…”

“Tôi biết.” Tần Tu Nhiên gật đầu: “Tôi vẫn đang xem xét, em đi mua nhà trước đi.”

“Ừm.”

Cố Lam bị câu nói dưới 300m2 là quá nhỏ làm cho choáng váng, đi ra khỏi phòng bệnh rồi mà cả người vẫn còn ngơ ngác, đầu óc cứ ong ong như mới bị búa gõ vào đầu.

300m2 nếu như muốn quét dọn một lần thì chắc phải mất cả tháng đấy nhỉ?

Cố Lam cứ thế mơ hồ rời đi, đợi cô đi ra xa rồi thì Đào Nhiên bước tới cung kính nói: “Cậu chủ, hôm qua tôi đã tính toán một chút, Văn hóa Du Mặc đang trên đà phát triển, nếu như thu mua thì ước tính khoảng mười triệu tệ được xem là khá phù hợp. Nhưng Giản Ngôn có lẽ sẽ không buông tay, giá cả khả năng sẽ bị nâng lên kha khá, giá mua lại không cao.”

“Ừm.” Tần Tu Nhiên gật đầu suy nghĩ: “Chuẩn bị đi, tôi sẽ tìm Giản Ngôn nói chuyện.”

“Cậu định mua lại thật sao?” Đào Nhiên nhíu mày: “Thật ra mua lại cũng không phải là chuyện sáng suốt lắm…”

“Cố Lam đã vất vả rồi.” Tần Tu Nhiên nhìn bát cháo bên cạnh: “Cô ấy rất quan tâm tôi, tìm mọi cách để tới thăm tôi, lại còn tự mình nấu cháo cho tôi. Mặc dù cũng không thể nói là ngon, ăn như buffet trong khách sạn vậy. Nhưng cũng coi như là làm tròn trách nhiệm của một người vợ, là một người bạn đời không tồi. Nếu cô ấy có mong muốn gì thì tôi sẽ giúp cô ấy đáp ứng thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”

“Tôi hiểu rồi.” Đào Nhiên gật đầu: “Chúng tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

“Trước đây là Thẩm Phỉ trả phí PR à?”

Tần Tu Nhiên chợt nhớ ra, nợ gì cũng được chứ không được nợ tiền PR.

Đào Nhiên gật đầu: “Hôm qua đã liên hệ với cậu Thẩm rồi, cậu ấy nói cậu cứ yên tâm, đều đã thanh toán xong cả rồi. Đặc biệt là phía tổng giám đốc Giản, cậu ấy đã thanh toán trước rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Tần Tu Nhiên gật đầu.

Trong lúc ấy, mẹ Giản Ngôn đang ngồi trong biệt thự, cùng dì giúp việc dỡ đống hàng chuyển phát nhanh đang chất như núi: “Ngôn Ngôn, con đừng có bận rộn cả ngày với công việc nữa, có thời gian thì về nhà đi, đống hàng của con chất thành núi cả rồi.”

“Mẹ ơi!” Giản Ngôn hoa mắt chóng mặt: “Công ty con sắp phá sản rồi đây này, mẹ đừng nói mấy chuyện hàng hóa gì với con nữa.”

“Ôi dào, phá sản thì phá sản thôi, về đây ba mẹ nuôi con cả đời.”

Mẹ Giản Ngôn vừa nói vừa lấy ra một sợi dây chuyền kim cương, bất ngờ thốt lên: “Chà, sợi dây chuyền này đẹp ghê!”

Giản Ngôn nghe mẹ nói tới mức đau cả đầu: “Được rồi mẹ ơi, con còn có việc bận, mẹ cứ từ từ khui hàng đi.”

Nói xong, Giản Ngôn lập tức tắt máy. Mẹ Giản Ngôn giơ sợi dây chuyền kim cương đắt tiền lên, dưới ánh đèn nó đang tỏa sáng rực rỡ.

“Hai ngày trước tôi định đặt hàng mà không đặt được, hóa ra là Ngôn Ngôn đặt trước rồi, con bé có mắt nhìn thật đấy!”

“Không phải chứ?” Dì giúp việc nghe mẹ Giản Ngôn nói vậy thì tò mò hỏi: “Chẳng phải lần trước chủ tịch nói là cậu chủ nhà họ Thẩm đặt hàng sao?”

“Hả?”

Mẹ Giản Ngôn ngây người: “Chắc là ba nó nhầm thôi nhỉ? Sợi dây chuyền đẹp như thế này cơ mà, không hổ là con gái của mẹ!”

Cái người tên Thẩm Phỉ vừa được nhắc tới giờ đang nằm bên cạnh hồ bơi uống nước trái cây, xem thông báo hàng đã được giao tới nơi trên điện thoại.

Ngọc ngà châu báu mới xứng đáng được với người đẹp, Giản Ngôn xinh đẹp như thế mà lại không biết ăn diện, thôi thì để anh đây giúp cô ấy xinh đẹp một chút vậy.

Thẩm Phỉ suy nghĩ một chút rồi nhắn cho Giản Ngôn một câu: [Không cần cảm ơn đâu.]

Giản Ngôn nhận được tin nhắn kỳ lạ ấy, nghĩ tới con người kỳ quái của Thẩm Phỉ và số tiền vẫn chưa được hoàn trả, thẳng tay trả lời: [Trả tiền!]

Thẩm Phỉ bĩu môi, đặt điện thoại xuống, cởi áo choàng tắm rồi đứng dậy.

Người không hiểu phong tình, anh đây cũng không muốn trả lời.