Nam Nữ Sống Thử

Chương 39



Lúc anh lấy một chai nước lạnh và một chai Coca đi ra thì nhìn thấy Cố Lam đã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn rồi.

Tần Tu Nhiên suy nghĩ một chút rồi mở nắp chai Coca ra, đặt nó trước mặt Cố Lam, sau đó anh đi qua chỗ ngồi của mình rồi bình tĩnh nhìn về phía Cố Lam.

Cố Lam cũng không biết tại sao mà trong lòng cô có chút thấp thỏm, cô cầm lấy chai Coca rồi uống một ngụm, suy nghĩ một chút. Sau đó, cô kéo ngăn kéo được treo dưới bàn ra rồi lấy ra một chiếc tai nghe nhỏ, giải thích cho Tần Tu Nhiên: "Ừm, chiếc bàn này khá là dài nên lúc đó tôi cũng có nghĩ tới việc nếu như ngồi ở đây ăn cơm giống chúng ta đang ngồi như thế này đây thì khi nói chuyện có lẽ sẽ không nghe thấy được, nói chuyện sẽ rất vất vả, cho nên tôi đã chuẩn bị một cái, chúng ta có thể đeo vào tai như thế này." Cố Lam làm thử cho Tần Tu Nhiên xem, sau đó cô lên tiếng thử thì ngay lập tức cả căn phòng vang lên tiếng cô: “Như vậy là nghe được rồi.”

Âm thanh lớn đến mức chói tai, giống như nhân viên phát loa trong trung tâm mua sắm vậy, âm thanh vô cùng rõ ràng, vô cùng lớn tiếng, thậm chí còn có tiếng vang vọng lại nữa.

Tần Tu Nhiên lặng lẽ nhìn cô, anh gần như đã quá tuyệt vọng mà nói với cô rằng: "Tôi năm nay 30 tuổi, thính giác bình thường, không có bị điếc."

Cố Lam ngượng ngùng cười cười, tháo tai nghe xuống, cô tắt loa đi rồi cất nó vào trong ngăn kéo lại: "Đây chỉ là một sự chuẩn bị chu đáo nho nhỏ của tôi mà thôi."

"Em quả thật khác xa so với trong tưởng tượng của tôi đó."

Tần Tu Nhiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Trước đây tôi biết em suy nghĩ có chút hơi phóng khoáng, có chút khó hiểu, thậm chí là hơi quá đáng nhưng tôi vẫn cảm thấy em là một người khá là truyền thống."

Cố Lam không nói lời nào, cô ôm lấy chai Coca, có chút căng thẳng: "Thì có một chút truyền thống thôi."

"Tôi không nhìn thấy điều đó." Tần Tu Nhiên trả lời thật lòng.

Cố Lam ngẩng đầu lên cười cười, có chút ngượng ngùng: "Mỗi năm tôi đều phải đi chùa chiền, đạo quán, còn có nhà thờ và thánh đường để cầu thần linh phù hộ cho tôi năm nay kiếm được tiền."

Tần Tu Nhiên cạn lời, rất lâu sau anh mới đưa ra kết luận: "Tín ngưỡng của em cũng khá là phức tạp đấy."

“Tôi vẫn xem chủ nghĩa Mác là cốt yếu.” Cố Lam giải thích: “Nhưng trong vấn đề tiền bạc thì cũng nên tìm kiếm thêm những khả năng khác nữa.”

Tần Tu Nhiên không nói nên lời, anh bỗng thấy ngực mình đau nhói. Anh cảm thấy trong ngăn kéo này lẽ ra không nên để cái loa mà nên để viên thuốc trợ tim có tác dụng khẩn cấp thì đúng hơn.

Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện tào lao với Cố Lam nữa, anh bình tĩnh lại chút, cuối cùng lên tiếng: "Thôi kệ đi, chúng ta nói chuyện chính nào. Cái đó, sự việc lần này là lỗi của tôi và Thẩm Phỉ, tôi ở đây thay mặt cậu ấy xin lỗi em và Giản Ngôn. Ngày mai tôi sẽ thu xếp trả khoản tiền vẫn còn nợ đó, đồng thời sẽ căn cứ vào tiền phạt chậm thanh toán là năm phần trăm một ngày để bồi thường."

"Ừm." Cố Lam cảm thấy hơi ngại: "Sự việc lần này tôi cũng có trách nhiệm, ban đầu lúc đến yêu cầu thanh toán, tôi còn tưởng rằng anh đã biết việc tiền đã được trả hay chưa. Vì nể mặt anh nên tôi không nói rõ ràng, sau đó lại có hơi kích động. Tôi... Tôi cũng thay mặt tổng giám đốc Giản xin lỗi bên phía các anh, dùng Coca thay rượu, tôi sẽ cạn hết chai Coca này."

Vừa nói xong, Cố Lam cầm Coca lên uống một hơi vô cùng dứt khoát.

Sau khi uống xong, cô ợ lên một tiếng, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên gật đầu, sau đó nhanh chóng kết thúc vấn đề này: "Vậy thì chuyện này kết thúc ở đây, tôi cũng sẽ không nói thêm nữa. Còn về vấn đề cá nhân của hai chúng ta… "

"Tôi sẽ chuyển quyền sở hữu ngôi nhà và trả lại vào ngày mai." Cố Lam ngay lập tức nói rõ: "Tiền của anh tôi đều tiêu cho anh hết rồi đó, bản thân tôi chưa hề đụng tới, đến tiền ngồi tàu điện, xe buýt để đến đây tu sửa căn nhà tôi cũng không báo cáo lại để được hoàn trả, có lẽ tôi không có gì để trả lại đâu."

Tần Tu Nhiên nhìn cô một lúc lâu mới kiềm chế được cảm xúc của mình rồi nói: "Cố Lam, tôi là một người rất nghiêm túc."

“Tôi thấy được mà.” Cố Lam chân thành nói.

"Tôi nói muốn thử kết hôn với em, đó không phải là câu nói đùa."

“Tôi cũng không phải.” Cố Lam lập tức trả lời lại một cách nghiêm túc.

“Cho nên tôi nghĩ rằng chúng ta nên đối xử với nhau một cách thành thật.” Tần Tu Nhiên nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi không muốn em coi tôi là ông chủ, tôi hi vọng em có thể dùng một thái độ bình đẳng, chân thật để thể hiện trước mặt tôi.”

"Cái đó…" Cố Lam cười khổ: "Chẳng phải tôi sợ anh không chấp nhận được đó sao?"

"Nhưng nếu như em cứ đối xử qua loa với tôi mà tôi lại cho rằng em là một cộng sự đáng tin cậy mà kết hôn với em thì hành vi này của em không khác gì lừa đảo để kết hôn cả."

Tần Tu Nhiên vô cùng nghiêm túc cảnh cáo cô.

Cố Lam im lặng, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Anh nói không sai, là tôi nhất thời chưa nhận ra, bởi vì anh giàu có quá, tôi chỉ nhìn thấy qua khách hàng giàu có như vậy chứ chưa từng thấy qua một người đàn ông có thể kết hôn mà giàu có như vậy cả."

Cố Lam vừa nói xong câu đó, cô lại nghiêm túc hứa hẹn với anh: "Tôi nhất định sẽ cố gắng dùng thái độ chân thật nhất để đối diện với anh."

"Vậy tôi có thể hỏi em vài câu không?"

Tần Tu Nhiên nghiêm túc nhìn cô.

Cố Lam gật đầu: "Anh hỏi đi."

Tần Tu Nhiên không nói gì, qua một lúc lâu sau, cuối cùng hình như anh đã nghĩ ra: "Bữa cơm gần đây nhất, em đã đặt buffet ở nhà hàng nào vậy?"

“Nhà hàng Weinier.” Cố Lam trả lời thật lòng.

“Là thức ăn thừa sao?” Tần Tu Nhiên vô thức bấu chặt mấy ngón tay vào mặt bàn.

Cố Lam xua tay: "Không phải, không phải, không phải đồ ăn thừa của người ta đâu."

Tần Tu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Nếu như tôi không phải là khách hàng của em, em có thể đảm bảo được việc online, trả lời tin nhắn ngay lập tức trong suốt 24 giờ không?"

“Không thể nào.” Cố Lam lập tức phủ định: “Đối với khách hàng tôi mới làm như vậy thôi.”

"Nếu như tôi không phải là khách hàng của em, em sẽ vẫn lo lắng hỏi thăm tôi chứ?"

“Nằm mơ đi.” Cố Lam nhìn vào mắt của Tần Tu Nhiên: “Tôi rất bận.”

"Em có thích làm việc nhà không?"

"Tôi thích thuê người dọn dẹp."

"Em có biết nấu ăn không?"

"Tôi biết nấu mì gói hoặc là mì ốc."

"Em cảm thấy thế nào về cuộc sống của một người vợ sẽ giúp đỡ chồng và nuôi dưỡng con cái?"

"Là địa ngục."

"Cho nên…" Tần Tu Nhiên nhìn vào trong mắt của cô: "Thật ra, em không có thích tôi?"

Cố Lam trả lời mà không thèm nghĩ ngợi: "Không thích."

Bầu không khí im lặng vây lấy hai người họ, sau khi Tần Tu Nhiên ngượng ngùng một lát, anh bỗng cười lên nói: "Ha ha, tôi biết ngay em không thích mà."

Vừa nói anh lại vừa có chút không phục: "Vậy tại sao em lại muốn kết hôn thử với tôi?"

"Vậy còn anh thì sao?"

Cố Lam hỏi ngược lại.

"Tình thế bắt buộc, sau đó tôi cảm thấy em cũng không có khuyết điểm gì mà tôi không thể chấp nhận được nên chúng ta có thể tìm hiểu, tiếp xúc thử."

"Tôi cũng vậy mà."

Cố Lam cực kì thắc mắc nhìn về phía Tần Tu Nhiên: "Cho nên hai chúng ta cần gì bàn đến việc thích hay không thích chứ? Quan trọng là ở việc có thích hợp hay không thôi."

"Em nói đúng."

Tần Tu Nhiên gật đầu: "Chủ yếu xem chúng ta có hợp nhau hay không? Dựa vào tính cách của em, tôi có thể khẳng định rằng chúng ta không thích hợp với kiểu hôn nhân mà em nắm quyền trong nhà còn tôi nắm quyền bên ngoài. Đương nhiên, bản thân tôi cũng không nhất thiết yêu cầu em phải làm theo kiểu hôn nhân đó, tôi chỉ cần chúng ta chung sống hòa thuận, tính tình em ngay thẳng, đáng tin cậy là được rồi."

"Ừm" Cố Lam gật đầu: "Thực ra, con người anh ngoài trừ việc thích làm giá một chút, không nói lý lẽ một chút, thích nghe lời xu nịnh một chút, khoa trương một chút…"

"Mắng đủ chưa?"

Tần Tu Nhiên ngắt lời Cố Lam, Cố Lam khựng lại một chút, cô gật đầu rồi chuyển chủ đề: "Những điểm khác đều khá tốt."

Hai người lại im lặng, một lúc lâu sau, Cố Lam mới hoàn hồn rồi lên tiếng dò hỏi: "Cho nên, chúng ta tiếp tục..."

Cô không nói ra hết câu, Tần Tu Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt cô, anh nhớ lại những việc mà cô đã làm từ lúc quen biết cô đến nay.

Cô có làm gì sai không?

Không.

Cố Lam chưa từng nói dối, cô chưa từng cố ý lừa dối anh. Cô chỉ là dựa vào quy tắc ứng xử của mình để cư xử với anh, mọi thứ mà anh đã tưởng tượng ra đều chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi.

Thậm chí, cô còn vượt qua cả sự suy đoán của anh, cô rất nghĩa khí và dũng cảm.

Nghĩ đến hai từ này, thậm chí Tần Tu Nhiên còn cảm thấy có chút buồn cười.

Anh cúi đầu xuống, phân tích cho cô nghe: "Chuyển nhượng rất phiền phức, hay là chúng ta cứ tiếp tục như vậy trước đi? Nếu như không hợp thì đợi tôi lấy được quyền thừa kế nhà họ Tần rồi chúng ta sẽ chia tay nhé?"

"OK thôi."

Cố Lam gật đầu: "Dù sao thì tôi cũng không gấp."

“Vậy thì đêm nay…” Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: “Là đêm đầu tiên chúng ta sống thử?”

Nghe được câu nói này, Cố Lam nuốt nước miếng, Tần Tu Nhiên nhìn về phía chiếc giường màu hồng trong phòng ngủ chính: "Ngủ như thế nào đây?"

Khi nghe thấy từ "ngủ", trái tim của Cố Lam ngay lập tức đập nhanh lên.

Nhưng dù thua về người thì cô cũng không được thua về khí thế, cô đã là một người phụ nữ hai mươi chín tuổi rồi, vào giây phút này cô cảm thấy mình không thể để bản thân thua được, thế là cô giả vờ bình tĩnh nói: “Anh quyết định đi”.

Nhìn thấy dáng vẻ của Cố Lam, Tần Tu Nhiên nhướng mày lên: "Vậy thì chúng ta ngủ cùng nhau nhỉ?" . 𝑻ruyện‎ cop‎ từ‎ trang‎ ||‎ tru𝗺‎ truyen.𝑉n‎ ||

“Vậy thì ngủ chung thôi.” Cố Lam ngồi thẳng lưng lên, thậm chí còn đưa tay lên đặt lên thành ghế, nhấc một chân lên cong lại, đặt mắt cá chân của chân này lên đầu gối của chân kia, làm ra một hành động xòe tay rất hào phóng: “Tôi sao cũng được hết.”

Tần Tu Nhiên gật đầu rồi đứng lên: "OK, quyết định như vậy đi, tôi đi tắm trước đây."

Nói xong, Tần Tu Nhiên quay người đi về phía căn phòng.

Cố Lam nhìn thấy anh xoay người đi, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tay lên vỗ nhẹ lên ngực, còn chưa kịp định thần lại thì Tần Tu Nhiên đột nhiên quay đầu lại gọi cô một tiếng: "À, còn có một chuyện."

Cố Lam ngay lập tức ngồi thẳng lưng lại, cô làm lại tư thế ban nãy là gác lại mắt cá chân của chân này lên đầu gối chân kia, một tay gác lên lưng ghế, tỏ ra thoải mái hỏi: "Sao vậy?"

"Có một chuyện tôi phải nói trước với em, em đừng tức giận quá."

"Được thôi." Cố Lam hoàn toàn nghe không rõ Tần Tu Nhiên đang nói cái gì, cô chỉ cố gượng cười mà nói: "Anh nói đi."

"Chính là chuyện thu mua lại công ty của em…" Tần Tu Nhiên ngập ngừng, Cố Lam cảm thấy khó hiểu, sau đó nghe thấy Tần Tu Nhiên thừa nhận rằng: "Là tôi làm đó."