Nam Nữ Sống Thử

Chương 44



Khi Cố Lam nhìn thấy câu trả lời này thì trái tim như lỡ mất một nhịp.

Cô không nhịn được mà trả lời lại: "Anh không sợ tôi làm hỏng chuyện của anh luôn à?"

Chắc hẳn trong tiệc rượu của ông nội Tần Tu Nhiên sẽ là nơi tụ tập của những nhân vật nổi tiếng tài giỏi, cô mà đến những dịp như thế này thì khác nào một cái bánh bao chui vào một đám bánh kem đâu. Vừa không đúng chỗ lại còn có mùi hương khiến cho người ta muốn xua đuổi đi thật xa.

Nhưng có vẻ như Tần Tu Nhiên chưa hiểu rõ lắm về thực lực thật sự của cô thì phải, anh vẫn vô cùng kiêu ngạo thậm chí còn trả lời một cách thật lòng: "Vậy thì cứ làm hỏng đi."

Cố Lam không nói nên lời nhưng cũng thoáng cảm thấy yên tâm và cảm động.

Ban đầu cô cảm thấy ở chung với Tần Tu Nhiên thì sẽ rất gò bó nhưng khi cô thấy anh nói mấy chữ "Vậy thì cứ làm hỏng đi" cô lại được trải nghiệm cái cảm giác khi được tổng giám đốc bá đạo nuông chiều.

Ồ, đây là cảm giác được người yêu cưng chiều đúng không?

Cố Lam không kìm lòng được mà tự soi mình trên màn hình điện thoại đen nhánh để thưởng thức vẻ đẹp “soái ca” của mình trong đó, cô giơ tay lên vén sợi tóc đang lòa xòa trước trán lên, cảm thấy sự tự tin như đang dâng trào.

“Người đẹp trai” luôn được mọi người yêu mến.

Đến cả tổng giám đốc bá đạo cũng không phải là ngoại lệ.

"Đừng nhìn nữa."

Cố Lam vẫn chưa ngắm nghía bản thân đủ thì có một chồng tài liệu được ném tới trước mặt cô, Giản Ngôn đi từ sau lưng cô đến vô tình nhắc nhở: "Mau khởi động máy tính rồi làm việc đi, nếu không thì cô sẽ bị trừ hai trăm đấy."

Câu nói này khiến cho Cố Lam hít một hơi thật sâu, cô thật sự muốn quay đầu lại hỏi cô ấy rằng rốt cuộc cô ấy có biết giá trị con người của cô là bao nhiêu không? Ngày nào cũng trừ hai trăm, cô ấy cho rằng cô sẽ để ý chắc?

Cô sẽ tức giận! Vô cùng tức giận!

Tức giận đến mức nhanh chóng khởi động máy tính.

Cố Lam hít sâu một hơi lại nghĩ đến hai trăm đó chiếm bao nhiêu phần trong tháng lương của cô, sau đó cô cầm tài liệu lên bắt đầu làm việc.

Năm giờ ba mươi phút chiều, sau khi Cố Lam hoàn thành buổi phát sóng trực tiếp khá lâu, cô ngồi ở chỗ ngồi của mình bắt đầu tìm kiếm quà tặng dành cho người ở độ tuổi trung niên.

Tuy Tần Tu Nhiên đã bảo Đào Nhiên chuẩn bị quà tặng giúp cô nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt người lớn hơn nữa còn là dịp như là sinh nhật nữa, cô cảm thấy bản thân nên chuẩn bị một ít quà thể hiện tấm lòng của mình.

Những người giống như ông nội Tần Tu Nhiên, là người có tiền có quyền thế, có sóng gió to sóng lớn gì chưa từng thấy chứ?

Chắc hẳn nếu đưa những đồ bình thường sẽ không được đánh giá cao, điều duy nhất có thể so sánh được là tấm lòng hoặc là phải phát huy những ý tưởng mới lạ, khởi động sức tưởng tượng phong phú của bản thân.

Tự mình làm là tốt nhất...

Còn phải trông thật hấp dẫn một chút để không ai có thể so sánh...

Phải phù hợp chủ đề, bày tỏ tấm lòng...

Cố Lam suy nghĩ một lúc lâu, cô liếc mắt nhìn món đồ chủ đạo của ngày hôm nay, đó là một chiếc đèn treo dùng để xông trầm.

Bên cạnh đèn xông trầm treo còn có một cây xương rồng biết bắt chước tiếng nói của con người đang nhìn cô bằng ánh mắt ngu si đần độn.

Có rồi!

Cố Lam bỗng nhiên có một ý tưởng, cô quyết định tự tay làm một cái đèn xông trầm treo sau đó ghi âm một câu chúc phúc, để khi nào chiếc đèn xông trầm treo này hoạt động nó sẽ phát ra những câu nịnh hót với Tần Kiến Thanh.

Đủ sáng tạo!

Đủ thành ý!

Cực kì có thể diện!

Có tất cả mọi thứ!

Cứ nghĩ đến cảnh mọi người xuýt xoa khen ngợi cô sau khi họ nhìn thấy món quà này của cô thì cô lại xấu hổ che miệng lại.

Nhất là Tần Tu Nhiên.

Cố Lam vừa nghĩ đến dáng vẻ Tần Tu Nhiên cảm động vì nhận thấy được sự nghiêm túc của cô thì suýt chút nữa cô đã bật cười thành tiếng.

Để Tần Tu Nhiên biết cô cũng là người trọng tình trọng nghĩa, là người có qua có lại, chuyện này có thể coi như là một biểu hiện tích cực của bản thân cô.

Cô biết Tần Tu Nhiên đối xử với mình rất tốt nên chắc chắn cô sẽ giúp anh tìm lại chỗ đứng và thể diện trong bữa tiệc sinh nhật này!

Đã có mục tiêu nên cô bắt đầu nghiên cứu cách làm, một quả cầu có thể quay và phát ra bản ghi âm câu chúc phúc đã được ghi lại trước đó, hơn nữa nó phải mang đến cảm giác của khoa học kỹ thuật...

Cô đang nghiêm túc, chăm chỉ nghiên cứu cách chế tạo ra nó thì không lâu sau cô nhận được cuộc gọi từ Tần Tu Nhiên.

Giọng điệu của Tần Tu Nhiên có vẻ khá thờ ơ: "Xuống dưới tầng đi, tôi đang ở trước cửa công ty."

"Được thôi!"

Cố Lam tắt máy tính, sau đó cầm túi đi ra ngoài.

Các đồng nghiệp cảm thấy kỳ lạ khi thấy cô rời đi: "Lam Lam, sao cô về sớm thế? Không lấy trợ cấp bữa tối à?"

"Bạn trai tôi tới đón tôi." Cố Lam nâng cao giọng, sau đó sải bước thật dài ra khỏi công ty: "Tạm biệt những người bạn độc thân của tôi!"

Tất cả mọi người trong công ty đều sửng sốt khi nghe thấy cô nói như vậy.

Một lát sau tất cả mọi người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó trơ mắt nhìn Cố Lam bước những bước dài lên trên chiếc xe Coupe màu đen.

Cố Lam biết đồng nghiệp đều đang nhìn mình nên cô cố ý kéo cửa kính xe xuống rồi lại làm ra vẻ tự nhiên vén mấy lọn tóc, thể hiện đầy đủ dáng vẻ "hãnh diện", "hăng hái" của một người đang yêu.

Tần Tu Nhiên ở bên cạnh nhìn cô một cách hờ hững, đợi đến khi chiếc xe rẽ ra đường lớn thì Cố Lam mới kéo cửa sổ xe lên, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Em đang làm cái gì vậy?"

"À." Cố Lam quay đầu lại vui vẻ trả lời: "Con người ấy mà, luôn có những khoảnh khắc nổi bật."

Tần Tu Nhiên nghe không hiểu, Cố Lam nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Đến bệnh viện."

Tần Tu Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều vì dù sao anh cũng thường xuyên không hiểu nổi những gì mà Cố Lam nói, anh giải thích với Cố Lam: "Lấy thuốc, với lại học thêm bài tập vận động khoang miệng, sau này ngày nào cũng phải luyện tập."

Tần Tu Nhiên vừa nói vừa ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ giám sát em."

Cố Lam xua tay: "Ha ha, tôi tự giác lắm nên không cần anh phải giám sát đâu."

Nhưng cô cũng nhanh chóng biết được vì sao Tần Tu Nhiên lại nói như vậy, đến khi y tá đứng trước mặt cô biểu diễn lè lưỡi thì cô mới cảm thấy xấu hổ.

"Ngày nào cũng phải lè lưỡi như vậy à?"

Trên đường về nhà Cố Lam vẫn không nhịn được mà kháng nghị.

Tần Tu Nhiên cúi đầu nhìn màn hình máy tính, không chút để ý nói: "Ừ, mỗi ngày phải làm ít nhất một trăm lần."

"Anh có cảm thấy động tác này rất giống một động vật hay không?"

"Ừ." Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tôi từng nuôi Husky."

Cố Lam nói không nên lời, cô cảm thấy Tần Tu Nhiên đã vô cùng quyết tâm nên cô chỉ có thể tranh thủ: "Vậy anh đừng giám sát được không? Tự tôi làm là được."

"Không được." Tần Tu Nhiên kiên quyết từ chối: "Từ trình độ trốn việc khi đi làm của em thì có thể thấy, nếu như tôi không giám sát em thì chắc chắn em sẽ không thể hoàn thành nổi."

"Giữa người với người lại không thể tin nhau một chút được à?" Cố Lam hơi âu sầu.

Tần Tu Nhiên không quan tâm đ ến cô, anh chỉ lạnh lùng tuyên bố lịch trình tối nay: "Ngày nào cũng phải tập luyện trước khi đi ngủ, tôi sẽ nhìn chằm chằm."

Vừa nói dứt lời, lái xe Vương Cương đột nhiên ho dữ dội.

Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng nhau ngẩng đầu, Vương Cương bị họ nhìn thì cố nén cơn ho xuống sau đó lại giải thích: "Tôi bị cảm nên cổ họng hơi ngứa."

Khi hai người về đến nhà nhân viên đến đo kích cỡ đã chờ sẵn ở ngoài cửa, Cố Lam vừa về nhà thì bọn họ đã lập tức đến đo kích cỡ cho Cố Lam, sau đó bắt đầu xác nhận kiểu dáng với Cố Lam.

Chờ đến khi tất cả mọi thứ xong xuôi hai người mới tách ra làm chuyện của mình, Cố Lam chơi được vài ván thì bỗng nhiên Tần Tu Nhiên đến gõ cửa: "Tôi muốn đi ngủ."

"Thế thì sao?"

Cố Lam tháo tai nghe ra nghi hoặc quay đầu nhìn lại, Tần Tu Nhiên nhắc nhở: "Em nên vận động."

Cố Lam: "..."

Đột nhiên cô lại nhớ tới hồi học tiểu học, giống hệt như giáo viên chủ nhiệm lớp đến kiểm tra bài tập.

Cô cầm tai nghe nhìn Tần Tu Nhiên đang đứng ngoài cửa và không hề có ý định đi, cô không biết phải làm sao nên đành phải lên tiếng trả lời: "Được rồi."

Vì lòng tự trọng của một con người, cô quyết định đi rửa mặt trước khi thực hiện động tác bằng miệng như là lè lưỡi trước mặt Tần Tu Nhiên.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ cô nhìn thấy Tần Tu Nhiên đã ngồi trên chiếc giường trái tim màu hồng đào để chờ cô.

Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen sẫm, đeo kính, ngồi dựa vào đầu giường đọc sách. Màu đen ấy khiến cho làn da của anh trở nên trắng một cách bất thường, trông anh giống hệt như một quỷ hút máu trong truyền thuyết châu Âu, sự tao nhã và thần bí đó tồn tại song song với nhau.

… Nếu như anh không ở trên chiếc giường trái tim màu hồng thì có thể nói như vậy.

Màu phấn hồng đó làm cho Cố Lam tỉnh táo lại và khó mà chìm đắm trước vẻ đẹp này, cô lao đến bên cạnh Tần Tu Nhiên với dáng vẻ như "Tráng sĩ hi sinh", sau đó lại quỳ ngồi ở trên giường: "Tôi đến đây!"

Tần Tu Nhiên liếc mắt nhìn lại: "Bắt đầu đi."

Bài tập vận động khoang miệng được chia làm bốn động tác, theo thứ tự là phồng má cả hai bên, lưỡi quét qua lợi, cong lưỡi, lè lưỡi, mỗi động tác làm hai trăm lần.

Cố Lam bắt đầu từ động tác phồng má, Tần Tu Nhiên sợ cô lười nhác nên để sách xuống nhìn chằm chằm rồi bắt đầu đếm cho cô.

Làm xong động tác thứ nhất Cố Lam đã cảm thấy cơ mặt nhức mỏi, đến động tác dùng lưỡi quét qua lợi cô bắt đầu có ý định đục nước béo cò nhưng lại bị Tần Tu Nhiên phát hiện ra và nhắc nhở cô: "Làm cho đúng vào."

"Vậy mà anh cũng có thể nhìn ra được à?"

Cố Lam khiếp sợ, Tần Tu Nhiên nhíu mày: “Em nghĩ tôi mù à?"

Cố Lam không nói gì chỉ đành thành thật tiếp tục, đợi đến động tác lè lưỡi là cô đã cảm thấy hơi mệt mỏi, cô nằm ở trên giường tự đếm cho bản thân: "Một, hai, ba..."

Cô càng đếm lại càng buồn ngủ hơn, để bản thân không ngủ thiếp đi mất nên cô nhanh chóng xoay người lại đứng lên đối mặt với Tần Tu Nhiên đang nhìn chằm chằm mình.

Tần Tu Nhiên lập tức hoảng sợ, nhíu mày: "Em làm gì vậy?"

"Tôi nói cho anh biết nhé, tôi có một kỹ năng đặc biệt." Dường như Cố Lam đột nhiên nhớ ra, cô nói bằng giọng điệu vô cùng thần bí.

Tần Tu Nhiên nghi ngờ: "Là gì?"

"Đầu lưỡi của tôi vô cùng linh hoạt, có thể chạm tới mũi."

Dường như sợ Tần Tu Nhiên không tin, đầu lưỡi của Cố Lam đột nhiên vươn lên trên và chạm vào chóp mũi của cô.

Trên khuôn mặt của Tần Tu Nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ, Cố Lam kiêu ngạo cười rộ lên: "Có phải rất giỏi hay không?"

"Em sắp ba mươi tuổi rồi đấy." Tần Tu Nhiên không thể hiểu nổi: "Tại sao em có thể ngây thơ đến như vậy?"

"Vậy anh có thể làm được không?" Cố Lam tò mò sau đó lại li3m mũi của mình một cái: "Từ nhỏ tôi đã làm được rồi, giáo viên cũng khen tôi nói rằng nếu như học ngôn ngữ thì chắc chắn tôi sẽ rất nhanh chóng tiếp thu."

"Tôi biết năm loại ngôn ngữ."

Tần Tu Nhiên cũng vô thức khoe khoang.

"Vậy anh có thể li3m được đến mũi không?" Cố Lam có chút cố chấp.

Tần Tu Nhiên không nói gì, Cố Lam cười rộ lên: "Xem này, không li3m được đúng không? Anh nhìn tôi này: "Cố Lam càng được nước lấn tới vừa chạm mũi vừa đếm: "189, 190, 191..."

Chưa kịp nói dứt câu thì đột nhiên Tần Tu Nhiên lè lưỡi dùng đầu lưỡi mềm mại đụng lên mũi mình, cắt ngang cô: "Hai trăm."

Cố Lam sửng sốt, sau đó lại thấy Tần Tu Nhiên đặt sách xuống xoay người xuống giường đi về phía phòng tắm: "Ban nãy anh đếm thiếu."

Anh cầm một chiếc khăn từ phòng tắm ra vừa lau mũi cho Cố Lam vừa nói: "Sau này đừng có mà li3m mũi lung tung, toàn là nước dãi."

"Anh cũng có thể li3m đến mũi à?" Cố Lam hơi thất vọng.

Tần Tu Nhiên không quan tâm cô, anh nằm lên trên giường đắp chăn: "Ngủ đây, em chơi trò chơi của em đi."

Cố Lam ngồi ở trên giường, không biết vì sao cô cũng mất đi hứng thú chơi game.

Cô vò đầu bứt tai, đang nghĩ xem nên ngủ ở đây hay rời khỏi thì lại nghe thấy Tần Tu Nhiên lên tiếng nói chuyện: "Nếu như muốn ngủ thì ngủ chung đi, tôi sẽ tập làm quen với cuộc sống 70 decibel."

"Đêm nay chắc chắn tôi sẽ không ngáy ngủ!"

Cố Lam vừa nghe thấy câu nói này thì tỏ vẻ không phục, vén chăn lên nằm xuống.

"Bạn Tiểu X, tắt đèn."

Cố Lam mở miệng, trong phòng lập tức tối đen chỉ còn lại ánh trăng sáng chiếu rọi trên mặt đất.

Cố Lam và Tần Tu Nhiên cách nhau nửa mét nhưng hai người vẫn đắp chung một chiếc chăn, cảm giác dường như ban đêm cũng trở nên yên tĩnh khác thường.

Không biết vì sao Cố Lam lại cảm thấy trái tim mình đập hơi nhanh, đặc biệt là lúc phát hiện ra vẫn có mùi gỗ thông thoang thoảng trên chóp mũi, một cảm giác không được tự nhiên đột ngột ập tới.

Cô không nhịn được mà xoay người lại.

Tần Tu Nhiên vẫn không nhúc nhích.

Cô lại xoay người lại.

Cuối cùng Tần Tu Nhiên cũng lên tiếng: "Đừng lật người, hở chăn."

Cố Lam vội vàng kéo chăn về phía mình sau đó ấn thật chặt, cô nói với Tần Tu Nhiên: "Không sao đâu, chỗ tôi không bị hở."

Nửa người của Tần Tu Nhiên bị lộ ra bên ngoài, nửa ấm áp nửa lạnh giá.

Anh quay đầu lại sau đó nghiêng người nhìn về phía Cố Lam: "Trả chăn lại cho tôi."

"Anh có thể lại gần tôi một chút, nếu không sẽ luôn bị hở như vậy."

Cố Lam đề nghị.

Tần Tu Nhiên nhíu mày: "Vì sao không phải là em đến gần tôi một chút?"

"Cái này mà anh cũng muốn tranh à?" Cố Lam không hiểu nổi, một lát sau cô lại đề: "Vậy mỗi người chúng ta nhường một bước."

Cố Lam vừa nói xong cũng chủ động lăn sang một chút.

Tần Tu Nhiên không nói một lời cũng dịch sang bên cạnh một chút.

Hai người lại gần như thêm một chút, mặt đối mặt, cọ xát vào nhau, không biết vì sao khi đôi mắt của bọn họ chạm vào đôi mắt của đối phương lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Cố Lam nuốt một ngụm nước bọt lấy chăn che khuất nửa mặt của mình, nhỏ giọng nói: "Không ngờ tối như vậy mà cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh."

"Em lấy chăn che mặt làm cái gì?" Tần Tu Nhiên có ý định dùng lời nói để che lấp nhịp đập của trái tim mình.

Cố Lam ăn ngay nói thật: "Tôi không biết tôi có bị hôi miệng hay không nên tôi sợ anh phát hiện ra lại muốn đưa tôi đến bệnh viện."

Tần Tu Nhiên: "..."

Không biết vì sao, đột nhiên trái tim đang đập nhanh cũng dần trở nên bình tĩnh lại vào khoảnh khắc đó.

Trái tim lại tĩnh lặng như nước hồ rồi.

Tần Tu Nhiên nhắm mắt lại: "Yên tâm đi em không bị, ngủ đi."

"À."

Cố Lam lên tiếng trả lời, cô suy nghĩ một lát lại cảm thấy mặt đối mặt trong không khí cũng không hay lắm nên cô lại xoay người đưa lưng về phía Tần Tu Nhiên.

Bóng đêm như phóng đại mọi giác quan, Cố Lam nắm chặt chăn sau đó lại bắt đầu nói chuyện phiếm để giải tỏa căng thẳng.

Cô nói từ nội dung công việc ngày hôm nay cho tới tháng trước thích ăn lẩu ở nhà ai nhất, Tần Tu Nhiên nghe cô trò chuyện một lúc thì ý thức cũng trở nên mơ hồ, trong lúc mơ mơ màng màng anh lại nghe thấy Cố Lam nghiêm túc nhắc đến quyết định đó của bản thân.

"Tổng giám đốc Giản nói rằng anh đối xử với tôi rất tốt, anh nghiêm túc như vậy nên tôi cũng cảm động. Anh cứ yên tâm đi, anh đối xử tốt với tôi thì chắc chắn tôi cũng đối xử tốt với anh. Chắc chắn tôi sẽ cho anh được nở mày nở mặt, tôi định tự tay thiết kế một món quà, đến bữa tiệc sinh nhật của ông nội chắc chắn món quà đó sẽ trở thành một điều ngạc nhiên vui vẻ đối với ông cụ."

Thiết kế...

Khi cái từ này hiện lên trong đầu của Tần Tu Nhiên, trong nháy mắt anh lại nhớ đến bên dưới chiếc giường trái tim màu hồng này và rạp chiếu sao có màn chống muỗi, loa phóng thanh trong ngăn kéo bàn ăn, cả tủ lạnh ở trong nhà vệ sinh nữa...

Không được.

Anh mơ mơ màng màng mở miệng: "Chắc chắn không thể..."

Nhưng câu nói này không thể lọt vào trong lỗ tai của Cố Lam, cô vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Trong giấc mơ cái gì cũng có.

Chẳng hạn như lời khen ngợi của Tần Tu Nhiên...

Trong đám người, Tần Tu Nhiên nhìn hình ảnh phản chiếu trong không trung mà cảm động đến mức khóc lóc nức nở.

"Cố Lam, em thật sự quá tuyệt vời!"