Nam Nữ Sống Thử

Chương 46



Tần Tu Nhiên là một người rất tốt.

Cố Lam đi theo Tần Tu Nhiên vào sảnh tiệc, lúc bấy giờ cô mới đưa ra một kết luận.

Tuy rằng hai người bọn họ gặp gỡ rồi ở bên nhau vì một số nguyên nhân khó hiểu đến kỳ lạ nhưng từ đầu đến cuối, Tần Tu Nhiên đều nghiêm túc thực hiện từng lời mà anh đã nói.

Anh nói rằng trong hôn nhân thì sẽ đối xử với cô như người vợ tương lai của mình, tích cực bày tỏ quan niệm về hôn nhân của anh.

Anh tàn nhẫn với kẻ thù như gió mùa thu cuốn lá vàng rụng lả tả, nhưng với với người một nhà…

Cố Lam sờ mũi, không nhịn được có chút buồn cười.

Yên tâm đi, Tần Tu Nhiên.

Cố Lam ngẩng đầu, chải chuốt lại mái tóc, chút câu nệ gò bó kia đột nhiên biến mất hoàn toàn, cảm giác chỉ trong nháy mắt cô đã trở lại sân khấu của riêng mình.

Bữa tiệc dành cho người giàu thì sao chứ, chẳng lẽ cô còn phải sợ đối mặt trực tiếp với họ ư?

Không có gì phải sợ cả, dù sao thì nó cũng đâu được phát sóng trực tiếp toàn quốc đâu.

Cố Lam đứng ở ngay sau lưng Tần Tu Nhiên, khóe miệng mang theo vài phần châm chọc, quét mắt nhìn mọi người xung quanh.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng chào hỏi: “Xin chào mọi người, tôi đã tham dự buổi tiệc hôm nay rồi đây. Buổi tiệc sinh nhật lần này là của một nhân vật lớn ở Nam Thành, tôi không thể chụp ảnh nhiều nên sẽ cho mọi người ngắm nhìn bối cảnh xung quanh ở nơi này.”

Nghe được lời giới thiệu quen thuộc này, Cố Lam quay đầu lại nhìn thử, bấy giờ mới phát hiện một người nổi tiếng trên mạng đang phát sóng trực tiếp cho người hâm mộ xem, anh ta đang cầm một cái bánh kem anh đào, biểu diễn cho mọi người xem: “Nhìn tôi ăn hết chỉ một lần này!”

Cố Lam: “...”

Hóa ra anh ta thực sự đang phát sóng trực tiếp.

Trong những dịp như này mà Cố Lam có thể gặp gỡ đồng nghiệp khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Tần Tu Nhiên dẫn cô đi một vòng giao lưu với bạn bè xung quanh, cô vẫn luôn mỉm cười: “Xin chào, xin chào.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông đầu đội khăn trắng, trên mặt quấn băng gạc ở một bên mắt, chống gậy khập khiễng đi tới, yếu ớt kêu lên một tiếng: “Tu Nhiên.”

Cố Lam và Tần Tu Nhiên đều sửng sốt, Tần Tu Nhiên nhất thời vẫn chưa nhận ra đối phương là ai, chỉ sau khi nghe lời nhắc nhở của người nọ thì anh mới nhớ ra: “Là tôi, Thẩm Phỉ.”

“Cậu…” Tần Tu Nhiên kinh ngạc đến nỗi ngớ người: “Cậu làm sao mà lại thành ra như vậy?”

“Chẳng phải là do tôi mới xuất hiện không lâu hay sao?” Thẩm Phỉ thở dài: “Mẹ tôi lo lắng cho nên mới quấn tôi thành như này, có hơi khoa trương một chút.”

Đây mà là khoa trương một chút?

Cố Lam trốn sau lưng Tần Tu Nhiên, có chút không thể tin được, sau khi tất cả những việc này đã xảy ra mà Giản Ngôn vẫn có thể đi ra khỏi đồn công an.

Tần Tu Nhiên cũng khựng lại một chút, sau đó anh dần lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỏi chuyện giải đáp sự nghi ngờ của Cố Lam: “Vì sao Giản Ngôn không phải ngồi tù?”

“Ai da.” Thẩm Phỉ không nghĩ nhiều đến việc làm sao bọn họ biết được, mà chỉ giải thích với Tần Tu Nhiên: “Vết thương cũng nhẹ nên chỉ giải quyết dân sự bình thường, hai bên hòa giải với nhau. Huống chi, làm sao tôi dám để tổng giám đốc Giản ngồi tù được chứ? Tôi vẫn còn lòng khoan dung mà.”

Nói xong, Thẩm Phỉ mới nhớ tới một việc nhìn về phía sau lưng Tần Tu Nhiên, hỏi chuyện: “Đây là ai?”

“Bạn gái của tôi.” Tần Tu Nhiên giới thiệu: “Cố Lam.”

Nghe vậy, Thẩm Phỉ hít sâu một hơi, đưa nạng cho người bên cạnh, phấn khích vươn tay: “Từ lâu tôi đã hâm mộ cô rồi.”

Cố Lam có chút thấp thỏm bắt tay với Thẩm Phỉ. Thẩm Phỉ chỉ cần liếc cô một cái, nghi hoặc hỏi lại: “Chúng ta từng gặp qua sao?”

“Hình như là vậy.”

Cố Lam gượng cười, cầu mong Thẩm Phỉ không nhớ mình là ai.

Thẩm Phỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng cũng xác nhận: “Tôi nhớ ra rồi.”

Cố Lam trở nên căng thẳng.

Thẩm Phỉ thản nhiên cười: “Trong mộng phải không.”

Nói rồi, Thẩm Phỉ buông tay cô ra, nhìn Cố Lam xinh đẹp trước mặt, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ: “Chỉ có trong mơ thì tôi mới được nhìn thấy người đẹp tuyệt trần như cô thôi.”

Cố Lam: “...”

Tần Tu Nhiên đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Thẩm Phỉ, đột nhiên cất tiếng: “Giản Ngôn.”

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Phỉ lập tức chống nạng, vội vàng nói: “Tu Nhiên, tôi đi trước.”

Vừa nói dứt lời thì Cố Lam đã lập tức thấy Thẩm Phỉ chống gậy bước đi nhanh như bay.

Giản Ngôn cầm một ly rượu đi tới trước mặt Cố Lam, cũng không bất ngờ chuyện trước Thẩm Phi cố tình chạy trốn, cô ấy nhìn Cố Lam từ trên xuống dưới rồi quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên đang đứng bên cạnh: “Anh tìm thợ trang điểm ở đâu vậy, có thể cho tôi mượn được không?”

“Một ngày một trăm nghìn.” Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn Giản Ngôn: “Tôi đưa danh thiếp cho cô nhé?”

“Không cần đâu.”

Giản Ngôn lập tức vươn tay ôm lấy Cố Lam, quay đầu trìu mến nhìn cô: “Lam Lam của chúng ta vốn xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm quá nhiều.”

Nói xong, Giản Ngôn đi đến bên cạnh Cố Lam, thấp giọng nói: “Hôm nay, cô hãy chụp lại 360 độ của kiểu trang điểm này đi, kiểu gì khi trở về tôi cũng bảo Ken trang điểm hệt cho tôi.”

Cố Lam hơi khom người xuống, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao mà chị có thể khiến Thẩm Phỉ sợ chị như vậy?”

Giản Ngôn nâng ly mỉm cười với những người đi ngang qua, thấp giọng trả lời: “Tôi đã cảnh cáo rằng nếu anh ta dám xuất hiện trước mắt tôi trong vòng ba mét thì tôi sẽ không để cho anh ta có đủ thời gian đội mũ bảo hiểm đâu.”

Nghe những lời này của Giản Ngôn, Cố Lam chân thành khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

Hai người khoác tay nhau đi dạo, Giản Ngôn và cô đi theo sau Tần Tu Nhiên, anh không ngừng giới thiệu thân phận người bạn gái mới với mọi người xung quanh.

Giản Ngôn không phải là người có gia cảnh tốt nhất đất Nam Thành nhưng cô ấy cũng được coi là một người có uy tín. Mặc dù cô ấy chỉ thân mật lôi kéo Cố Lam, cũng không giới thiệu nhiều nhưng mọi người dần nhận ra Cố Lam và Giản Ngôn có xuất thân giống nhau, chắc mối quan hệ cũng không quá tệ, nếu không thì cũng sẽ chẳng thể trở thành bạn bè của Giản Ngôn được.

Mặc dù trước đó tin tức về Cố Lam và Tần Tu Nhiên đã lên hot search vài lần nhưng mọi người đều cho rằng đó là tin đồn không đầu không đuôi, bây giờ nhìn lại mọi việc mới cảm thấy chuyện trước đó nhất định là tin giả rồi.

Bọn họ đi một vòng trong sảnh tiệc đến tận giờ ăn tối, Cố Lam và Tần Tu Nhiên chuẩn bị tiến vào bên trong sảnh tiệc nhưng Giản Ngôn không được vào trong, cô ấy để Cố Lam đi vào, nhỏ giọng dặn Cố Lan những điều cần chú ý: “Vào rồi thì đừng nói nhiều, Tần Tu Nhiên nhờ cô làm gì thì làm nhưng đừng uống rượu, có chuyện gì thì phải lấy Tần Tu Nhiên làm lá chắn. Nhớ kỹ đó.” Đi tới cửa rồi mà Giản Ngôn vẫn còn nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Đừng để bản thân phải chịu ủy khuất.”

“Làm sao em có thể chịu ủy khuất gì được chứ?” Cố Lam kinh ngạc.

Giản Ngôn sửng sốt một chút, sau đó bật cười, vỗ vai cô: “Được, đi đi, tôi đi ăn cơm trước đây.”

Cố Lam gật đầu, thấy Giản Ngôn xoay người rời đi mới ngơ ngác đuổi theo Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên liếc cô một cái, bình tĩnh nói: “Hai người nói cái gì vậy?”

“À, chị ấy nói rằng anh muốn tôi làm cái gì tôi hãy làm cái đó, không được để bản thân chịu thiệt.” Vừa nói, Cố Lam có chút khó hiểu: “Sao tôi phải chịu thiệt cơ chứ?”

“Dĩ nhiên là không thể.”

Tần Tu Nhiên khẳng định chắc nịch rồi dẫn cô vào sảnh bên trong, hạ thấp giọng nói chuyện: “Còn nhớ ngày đó Giản Ngôn đánh Thẩm Phỉ, còn em đứng bên cạnh mắng chửi người đầy khí thế không, em chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức gì đâu.”

Cố Lam ngây ngốc một chút, sau đó nghe thấy một tiếng gọi ấm áp: “Ồ, Tu Nhiên đến rồi.”

Cố Lam và Tần Tu Nhiên cùng nhau nhìn sang, lập tức trông thấy Tần Giang Hà đang ngồi ở vị tri chủ tọa, bên cạnh là một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt.

Trông bà ta vô cùng dịu dàng, không hề có chút nguy hiểm nào, gương mặt tươi cười khiến người ta có cảm giác như đang được tắm mình trong gió xuân.

Tần Tu Nhiên gật đầu với người phụ nữ đó, gọi một tiếng: “Bà Tưởng.”

Xưng hô này khiến cho sắc mặt của người phụ nữ lập tức trở nên cứng đờ, Tần Giang Hà lập tức cúi mặt xuống: “Bà Tưởng gì chứ? Có hiểu quy củ không vậy? Gọi là dì Tưởng.”

Tần Tu Nhiên không để ý đến Tần Giang Hà, kéo ghế ngồi xuống cùng với Cố Lam, mà cô đứng bên cũng bối rối trước tình cảnh hiện tại, mọi người trong bữa tiệc quay sang nhìn nhau. Tưởng Như coi như không có chuyện gì xảy ra, đẩy tay Tần Giang Hà, nở một nụ cười: “Anh có nhiều quy củ như vậy mà Tu Nhiên lại sống nước ngoài từ nhỏ. Nếu anh không dạy dỗ thì sao Tu Nhiên biết được?”

“Đúng rồi.” Tần Giang Hà nghe lời Tưởng Như dần xuống nước, sắc mặt hòa hoãn hơn trước, vội vàng nói: “Là anh không quản giáo con cái tốt. Nào, mọi người, để tôi giới thiệu, đây là Tu Nhiên, trước đây nó vẫn luôn ở nước ngoài, thằng bé vừa mới trở về Trung Quốc dạo gần đây.”

“Chúc các chú một ngày tốt lành.” Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía mọi người, lễ phép nâng ly.

Tất cả những người có mặt đều có giao tình tốt với nhà họ Tần, cho nên họ cũng đã từng nhìn thấy Tần Tu Nhiên khi còn nhỏ. Bọn họ cũng đã biết chuyện Tần Tu Nhiên ở nước ngoài từ lâu nên lập tức bày ra dáng vẻ thương xót, bắt đầu nói chuyện với Tần Tu Nhiên.

Hiện giờ Tần Tu Nhiên đã trở về Trung Quốc, ngoại trừ khả năng anh sẽ là người thừa kế nhà họ Tần thì anh còn là nguồn tài nguyên tuyệt vời để mở rộng thị trường kinh doanh ra nước ngoài. Bọn họ đều là người làm ăn nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để thiết lập các mối quan hệ ngoại giao.

Bọn họ thi nhau mỗi người một câu, nào là “Chú đã từng bế cháu khi còn nhỏ đó” rồi thì “Cháu còn nhớ chú không”, tức khắc khiến khung cảnh xung quanh Tần Tu Nhiên trở nên sôi động hẳn lên.

Tần Bác Văn nhìn Tần Tu Nhiên được bao quanh bởi những người chú mà ngày thường hầu như luôn không thèm chú ý đến anh ta, điều này khiến Tần Bác Văn không nhịn được uống thêm vài ngụm, liếc mắt nhìn qua thì thấy Cố Lam đang lảng vảng bên cạnh Tần Tu Nhiên, anh ta nuốt ngụm rượu xuống, hô to lên: “Anh à, anh có muốn giới thiệu người bên cạnh một chút cho mọi người biết không?”

Nghe đối phương nói chuyện, Tần Tu Nhiên ngước mắt nhìn sang, Tần Bác Văn mỉm cười: “Đây là bạn gái của anh sao?”

Chủ đề lập tức chuyển hướng về phía Cố Lam, Cố Lam lập tức căng thẳng hơn trước, còn Tần Tu Nhiên lại thoải mái gật đầu: “Ừm, đây là bạn gái tôi, Cố Lam.”

“Thì ra là chị dâu tương lai của tôi.” Tần Bác Văn có vẻ cực kỳ vui mừng, tò mò hỏi: “Cô Cố làm nghề gì? Cha mẹ cô là vị doanh nhân nào ở Nam Thành?”

Nghe Tần Bác Văn hỏi như vậy, ánh mắt Tần Tu Nhiên trở nên lạnh lùng.

“Tôi?” Dường như Cố Lam còn chưa ý thức được địch ý của Tần Bác Văn, thật thà nói chuyện: “Tôi là một streamer.”

“Streamer đăng bài trên mạng đó ư?” Khóe môi Tần Bác Văn nhếch lên thành một nụ cười, dường như anh ta rất muốn cười nhưng đang cố gắng kìm nén lại: “Là người nổi tiếng gì đó hả? Cái người chỉ cần múa hát rồi kêu vài tiếng anh trai là tiền thưởng chạy vào túi đấy à?”

“Tần Bác Văn.” Tần Tu Nhiên buông khăn đang lau tay xuống, nụ cười có chút lạnh lùng: “Bình thường cậu có những sở thích này sao?”

Mọi người xung quanh phát hiện có điều không đúng nên lập tức nín thở, Tần Giang Hà giả vờ như không nghe thấy gì, còn Tưởng Như ngồi bên có chút xấu hổ.

Tần Bác Văn và Tần Tu Nhiên công khai đối đầu nhau trên bàn ăn, chỉ có Cố Lam không nhận ra bầu không khí khó xử, nghiêm túc giải thích: “Nếu tôi là người nổi tiếng thì tốt rồi nhưng tôi không giống bọn họ, tooi chỉ đơn thuần là một streamer mà thôi. Có lẽ anh đã hiểu lầm vì anh không biết ngành nghề của chúng tôi rồi, anh nghĩ ai cũng tùy tiện ca hát rồi nhảy múa là có thể trở thành streamer được sao? Nó cũng đòi hỏi kỹ năng chuyên nghiệp đó.”

“Có lẽ cô Cố muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng nhưng chúng tôi không muốn đâu.” Tần Bác Văn nhìn về phía Cố Lam, lời nói mang theo ẩn ý sâu xa: “Chúng ta không giống nhau chút nào.”

“Có thể chứ.” Cố Lam gật đầu: “Dù sao thì anh cũng kiếm được rất nhiều tiền, chắc không thèm để ý khoản thù lao mỗi ngày dăm ba triệu như chúng tôi đâu.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Một lúc sau, có người thận trọng hỏi lại: “À, xin lỗi, cô Cố Lam, có phải cô là streamer chuyên đăng bài cho những sàn thương mại điện tử không?”

“Đúng thế.”