Nam Nữ Sống Thử

Chương 49



“Mẹ, tại sao mẹ lại không để cho con phân trần đã?!”

Tần Bác Văn vừa mới đi theo Tưởng Như vào phòng thì đã lập tức hất tay Tưởng Như ra, bất mãn nói: “Lấy cái quả cầu nhỏ rách đó ra là đã rất mất mặt lắm rồi! Con chỉ cần nói thêm vài câu nữa thì anh ấy nhất định sẽ không thể đứng vững được đâu. Bây giờ thì tốt rồi, Cố Lam bày đặt khoe khoang thì cũng thôi đi, còn nói cái gì mà ông nội là thần của Tần Tu Nhiên. Chắc chắn ông nội cảm thấy Tần Tu Nhiên cực kỳ tốt, thôi xong rồi, chúng ta không còn gì nữa đâu.”

“Được rồi.” Tưởng Như đưa cho Tần Bác Văn một cốc nước: “Con xem ông nội của con là kẻ ngốc đấy à? Có chuyện gì mà ông ấy chưa từng thấy qua, con thật sự nghĩ ông ấy xem trọng quà của Cố Lam ư?”

“Nếu không thì sao?” Tần Bác Văn ngơ ngác hỏi. Tưởng Như ngồi xuống đối diện anh ta, bà ta tự mình rót một tách trà: “Thứ mà ông ấy xem trọng chính là năng lực giải quyết sự cố của Cố Lam.”

“Cái năng lực rác rưởi gì thế?” Tần Bác Văn cười đầy chế giễu: “Chẳng phải chỉ là một quả cầu thôi sao?”

“Đối với ông nội con, món quà bị người khác lấy đi chỉ là một sự cố. Cố Lam có thể giải quyết được chuyện này và giữ thể diện cho nhà họ Tần, đó chính là năng lực. Khi Cố Lam giữ thể diện cho nhà họ Tần thì con lại cứ tiếp tục làm cho ra lẽ khiến cho nhà họ Tần mất mặt.” Giọng điệu của Tưởng Như trở nên lạnh lùng: “Đó là do con ngu xuẩn.”

Tần Bác Văn sững sờ, Tưởng Như nhấp một ngụm trà, bà ta thản nhiên nói: “Nếu như con bớt nói lại vài câu thì có lẽ ông nội của con cũng sẽ không bảo mẹ dẫn con rời khỏi trước mặt bao nhiêu người như thế. Bây giờ, mẹ dẫn con đi như thế, mọi người có mặt hôm nay nhất định sẽ cho rằng ông nội của con đang định để cho Tần Tu Nhiên trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Tần.”

“Thế thì phải làm sao đây?” Tưởng Bá Văn sốt ruột: “Mẹ, ông nội không còn nhiều thời gian nữa. Nếu để Tần Tu Nhiên quản lý nhà họ Tần thì mẹ con mình sẽ không còn gì cả. Hạ Di sẽ không để cho mẹ sống yên ổn và cũng sẽ không để con sống yên ổn.”

“Còn cần con nói à?” Tưởng Như tựa lưng vào ghế, dường như bà ta đang suy nghĩ cái gì đó: “Chuyện tráo quà tối nay chỉ là để thử Cố Lam mà thôi. Cô ta thông minh hơn mẹ tưởng. Nếu đã như thế thì chúng ta cũng không thể dùng những thủ đoạn đặc biệt được.”

“Mẹ?”

Tần Bác Văn không hiểu gì cả, vẻ mặt của Tưởng Như rất lạnh nhạt: “Không ăn cứng thì ăn mềm vậy. Con người luôn trải qua một vài giấc mơ đẹp, cứ thành toàn một giấc mơ cho cô ta vậy, đôi bên đều có lợi cũng chưa chắc là điều không tốt.”

*** ***

“Lam Lam?” Người thanh niên trước mắt giống như là ảo ảnh từ trong giấc mơ đi ra vậy, anh ta dùng cách xưng hô của trước đây để gọi Cố Lam khiến cho tâm trí của cô trở nên mơ hồ.

Có phải cô đang mơ không?

Cố Lam không thể tin được, người đang đứng trước mặt cô, tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Chưa kể năm đó anh ta đã đi ra nước ngoài rồi mà, anh ta còn nói rằng bản thân sẽ ở lại Mỹ nữa.

Cho dù anh ta có về nước đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ là một lập trình viên, tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi như thế này được chứ?

Chẳng nhẽ anh ta đã trở nên giàu có rồi?

Cố Lam không nói nên lời, cô ngẩn ngơ nhìn người thanh niên trước mặt. Tần Tu Nhiên nhận ra bầu không khí “kỳ diệu” giữa hai người họ, âm thầm lặng lẽ tiến lên trước một bước, lịch sự hỏi: “Anh là?”

“À.” Người thanh niên khẽ mỉm cười, quay đầu sang nhìn Tần Tu Nhiên: “Chào anh, tôi là đàn anh của Cố Lam - Bạch Sở Nhiên.”

Đàn anh.

Nghe có vẻ không thích hợp cho lắm.

Hơn nữa, tự giới thiệu thì cứ tự giới thiệu đi, tại sao phải nói mối quan hệ với Cố Lam trước thế? Cứ như kiểu hai người có quan hệ rất tốt vậy.

Tần Tu Nhiên liếc nhìn Cố Lam một cái, cuối cùng thì Cố Lam cũng sực tỉnh trở lại, cô cảm thấy hơi lo lắng, mỉm cười: “À, ờm, anh, anh về nước rồi à?”

“Ừm.”

Bạch Sở Nhiên giơ ly rượu lên, gật đầu: “Anh về nước từ hai năm trước rồi.”

“Ơ... Anh về mà cũng không nói với tôi một tiếng sao?” Cố Lam ngượng ngùng, bồn chồn lên tiếng: “Cũng đột ngột quá. Tôi không ngờ sẽ gặp lại anh. Mấy năm nay anh có liên lạc với những người bạn cũ không?”

“Vẫn liên lạc.” Trong giọng nói của Bạch Sở Nhiên xen lẫn chút than thở, anh ta nhìn Cố Lam bằng ánh mắt vô cùng thâm tình: “Họ nói với anh là em đi đến đâu cũng nói với người khác rằng anh đã chết rồi.”

“Hahahahaha....”

Cố Lam bối rối cười thành tiếng, rồi thụt lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Bạch Sở Nhiên, giả vờ nói đùa: “Bọn họ đúng là xấu xa, chuyện này mà cũng nói cho anh biết.”

“Anh còn phải cảm ơn họ cơ.” Ánh mắt của Bạch Sở Nhiên dán chặt lên người Cố Lam: “Nếu họ không nói những điều này cho anh biết thì anh đã chẳng có can đảm để đến tìm em. Lam Lam, thật ra năm đó những tình cảm trong lòng em anh đều biết hết, anh...”

“Thật ngại quá.” Tần Tu Nhiên không nghe nổi nữa, anh bước lên một bước, dứt khoác che Cố Lam phía sau lưng của mình. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, nghiêm túc nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, anh có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”

Khuôn mặt của Bạch Sở Nhiên cứng đờ, Cố Lam đứng phía sau lưng của Tần Tu Nhiên, thờ phào nhẹ nhõm.

Ôi tốt quá, có Tần Tu Nhiên ở đây, dù cho Bạch Sở Nhiên muốn đánh cô thì cũng phải xem xét tình hình.

Mặc dù Bạch Sở Nhiên cao hơn cô vài cm nhưng chắc là cũng không đánh lại Tần Tu Nhiên đâu.

Cô đứng phía sau lưng của Tần Tu Nhiên, hít một hơi thật sâu, thấy hai ngươi kia không nói năng gì, cô thử thò đầu ra khỏi lưng của Tần Tu Nhiên để quan sát Bạch Sở Nhiên.

Bạch Sở Nhiên và Tần Tu Nhiên cứ đối mắt nhìn nhau, không hề có ý định nhún nhường.

Cố Lam nhìn Tần Tu Nhiên, rồi lại nhìn sang Bạch Sở Nhiên, nhất thời cảm thấy khó hiểu: “Hai người đang nhìn cái gì thế?”

“Thì ra...” Giọng nói của Bạch Sở Nhiên mang theo chút buồn bã, anh ta quay đầu sang nhìn Cố Lam: “Trong khoảng thời gian anh không ở đây, em đã có bạn trai rồi.”

“Vừa mới có.” Cố Lam thành thật nói: “Cũng mới có cách đây mấy ngày.”

Tần Tu Nhiên lạnh lùng liếc cô, nhắc nhở Cố Lam đừng có nói lung tung, anh nhấn mạnh: “Chúng ta sắp kết hôn rồi.”

“Vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu.” Cố Lam đính chính. Cô quay đầu sang nhìn Tần Tu Nhiên, nhắc nhở anh: “Lỡ như cảm thấy không hợp thì sao?”

Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh nhìn chằm chằm Cố Lam một lúc lâu rồi mới rời mắt đi nhìn sang chỗ khác: “Cũng đúng.”

Bạch Sở Nhiên quan sát cả hai người họ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cố Lam nói chuyện với Tần Tu Nhiên xong thì lại quay sang nhìn Bạch Sở Nhiên thêm lần nữa, giọng điệu mang theo chút áy náy: “Ờm, trước đây là tôi đùa thôi. Tôi chỉ muốn doạ họ chút thôi, ai mà ngờ họ lại tưởng thật rồi kể với anh.”

Bạch Sở Nhiên chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Cố Lam ngại ngùng vẫy tay với anh ta: “Ừm, không có việc gì thì tôi đi trước đây. Hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”

Nói xong, Cố Lam kéo theo Tần Tu Nhiên đang định chạy đi thì Bạch Sở Nhiên đứng phía sau cô, chậm rãi thở dài nói: "Lam Lam.”

Cố Lam dừng bước, quay đầu lại, chột dạ lên tiếng: “Hả?”

“Đã gặp nhau rồi.” Bạch Sở Nhiên đi tới trước mặt cô, đưa điện thoại ra: “Em vẫn không bằng lòng cho anh thông tin liên lạc à?”

Câu nói này mập mờ không rõ ràng, như thể trước đây hai người họ đã từng có yêu hận tình thù gì đó, đến nỗi phải xóa cả thông tin liên lạc luôn.

Cố Lam bối rối cầm lấy chiếc điện thoại, sau đó vừa nhập số điện thoại của mình vừa hỏi ngược lại: “Không phải là do anh xóa số tôi à?”

“Đó là do anh không dám đối diện với em.”

Bạch Sở Nhiên nhận lại chiếc điện thoại, đặt biệt hiệu cho Cố Lam là “Heo con" trước mặt của Tần Tu Nhiên, anh ta còn thêm cô vào mục yêu thích nữa.

Tần Tu Nhiên chẳng nói chẳng rằng nhìn hai người họ tương tác với nhau. Đợi đến khi họ trao đổi thông tin liên lạc xong thì Bạch Sở Nhiên mới vẫy tay chào cô rồi rời đi. Lúc này, Tần Tu Nhiên mới chậm rãi lên tiếng: “Em đi đến đâu cũng nói với người khác là anh ta chết rồi?”

“Đúng vậy, tôi không ngờ thế mà anh ta lại biết được.” Cố Lam cau mày, khó hiểu nói: “Rõ ràng là những người mà tôi nói đều không hề quen biết anh ta.”

“Anh ta là đàn anh của em?”

“Đúng vậy.”

“Ở đại học à?”

“Không sai. Sao anh biết thế?” Cố Lam tò mò hỏi.

Khóe miệng của Tần Tu Nhiên khẽ nhếch lên, nở một nụ cười giả tạo: “Hình như người mà em thích thầm thời đại học đã chết rồi?”

“À…”

Cố Lam lúng ta lúng túng nói: “Thật ngại quá. Vì một số lý do cá nhân nên lúc đó tôi đã phải nói dối. Nhưng mà thật đó, trong lòng tôi anh ta cũng không khác gì đã chết rồi là mấy. Anh đừng…”

“Em không cần phải giải thích với tôi.” Tần Tu Nhiên cắt lời cô, quay người bước đi: “Tôi chẳng quan tâm đ ến mấy chuyện này đâu.”

“Thế thì tốt.” Cố Lam trở nên vui vẻ: “Tôi biết ngay anh không phải là một người nhỏ nhen như thế mà!”

Tần Tu Nhiên: “...”

Chẳng biết tại vì sao, vào giây phút đó, Tần Tu Nhiên cảm thấy bản thân dường như cũng rất nhỏ nhen.

Chỉ bằng một câu nói như thế đã khiến anh cảm thấy tức giận đến mức lồ ng ngực trở nên đau đớn.

Tần Tu Nhiên xụ mặt dẫn Cố Lam cùng nhau đi vào trong sân.

Đợi đến khi Bạch Sở Nhiên đã bị vứt ra khỏi tâm trí của cô, lúc này Cố Lam mới chợt nhớ đến: “Lúc nãy anh nói với tôi cái gì nhỉ? Trước đây anh nghĩ rằng anh nhất định sẽ không kết hôn với tôi, rồi sao nữa?”

“Rồi sao nữa?” Tần Tu Nhiên liếc cô một cái sau đó nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt.”

“Ồ.” Cố Lam gật đầu: “Đó là chuyện bình thường. Con người ta bao giờ cũng có thể nhận ra khuyết điểm của đối phương theo thời gian. Vậy nên, kết hôn quá nhanh, nếu càng cố gắng thì sẽ càng thất bại.”

Tần Tu Nhiên: “...”

“Em đừng có nói gì nữa.” Tần Tu Nhiên quay đầu lại nhắc nhở cô: “Em nói chuyện khiến cho lồ ng ngực tôi lại đau hơn.”

“Còn trẻ thế mà đã bắt đầu cảm thấy thương xót cho tôi rồi.” Cố Lam lắc đầu: “Quả nhiên là tôi rất có sức hấp dẫn.”

“Em…”

“Tôi đi ăn bánh kem đây.” Thấy Tần Tu Nhiên sắp nổi giận, Cố Lam vội vã chuồn đi, chạy chầm chậm về phía Giản Ngôn: “Lúc nào đi thì gọi tôi!”

Cô chạy một mạch đến bên cạnh Giản Ngôn, Giản Ngôn lấy một chiếc bánh ngọt rồi liếc nhìn cô: “Không có chuyện gì chứ?”

“Em có thể có chuyện gì được?” Cố Lam dựa vào bàn, căng thẳng nhìn về phía xa xa, không hiểu gì cả.

Giản Ngôn gật đầu: “Thế là không sao rồi.”

Nói xong, Giản Ngôn thấy cô cứ nhìn chằm chằm cái gì đó, không nhịn được hỏi: “Cô đang nhìn gì thế?”

“Chị biết không…” Cố Lam quay đầu lại, hạ thấp giọng: “Bạch Sở Nhiên cũng có mặt ở đây.”

Nghe thấy cái tên này, Giản Ngôn sững sờ mấy giây. Một lúc lâu sau, cô ấy mới phản ứng lại: “Anh ta biết chuyện cô tung tin bịa đặt rồi à?”

“Anh ta biết rồi. “ Cố Lam gật đầu: “Có điều anh ta rất kỳ lạ, anh ta không những không đánh em, ngược lại còn nói với em là nếu như anh ta không biết em tung tin bậy bạ thì anh ta đã chẳng có can đảm để đến gặp em. Anh ta còn nói, anh ta biết hết những tình cảm trong lòng của em năm đó, sau đó thì bị Tần Tu Nhiên cắt ngang.”

Giản Ngôn không nói gì. Một lúc sau, cô ấy ngước mắt lên nhìn Cố Lam: “Cố Lam, nhảy một cái hố một lần là đủ rồi, nhất định không được nhảy vào lần hai. Nhớ kỹ những lời tôi đã từng nói với cô.”

“Bạch Sở Nhiên tuyệt đối không thể nào thích em.” Cố Lam khẳng định chắc nịch: “Chị cứ yên tâm. Em biết chắc chắn anh ta lại tới để lừa em.”

Giản Ngôn gật đầu, thấy Cố Lam tỉnh táo sáng suốt khiến cho cô ấy rất yên tâm.

Hai người họ đứng trò chuyện với nhau một lúc, không lâu sau đó Tần Tu Nhiên đã đi đến gọi cô.

Cố Lam tạm biệt Giản Ngôn sau đó cùng với Tần Tu Nhiên rời đi.

Trang viên của nhà họ Tần được xây trên đỉnh núi. Phong cảnh trên con đường đi xuống núi rất đẹp. Khi Tần Tu Nhiên mở mui xe ra có thể cảm nhận được những làn gió buổi đêm mát lạnh, khiến cho người ta trở nên tỉnh táo.

Tần Tu Nhiên im lặng suốt cả chặng đường. Cố Lam ngồi trên xe của Tần Tu Nhiên, giơ tay đỡ trán, không nhịn được mà nhớ tới năm xưa.

Tần Tu Nhiên âm thầm liếc nhìn cô, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Haiz.

Tần Tu Nhiên thầm cười lạnh trong lòng.

Gặp lại ‘ánh trăng sáng’ thôi mà đã học được cả cách u sầu luôn rồi.