Nam Nữ Sống Thử

Chương 9



“Buổi phát trực tiếp hôm nay sắp sửa kết thúc rồi, món đồ cuối cùng tôi muốn giới thiệu với mọi người là đôi dép lê phiên bản ngày Thất Tịch, màu đen trắng được thiết kê trông rất cổ điển và bắt mắt, chất lượng tốt mà còn đẹp nữa, bảo đảm đi không bị hôi chân và đi siêu thoải mái. Mười chín lẻ chín tệ một đôi, các bạn thích thì mau đặt hàng đi, chỉ có hai trăm đôi thôi, mua được là lời to, chậm tay là thiệt! Nhanh tay lên nào, các bạn đặt hàng đi, tin tôi sẽ không thiệt đâu…”

Phát sóng trực tiếp kết thúc, Cố Lam tắt thiết bị, lấy một viên thuốc ngậm họng cho vào miệng, cô đứng dậy cử động tay chân, bắt đầu vươn vai.

Hôm nay là Thất Tịch, đối với ngành thương mại điện tử thì càng là ngày lễ lại càng bận rộn, Cố Lam phát sóng trực tiếp sáu tiếng đồng hồ, giọng cô cũng khản hết cả đi, toàn thân mỏi mệt đau nhức, đầu óc choáng váng, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.

Nhân viên làm việc bên cạnh bắt đầu dọn dẹp hàng hoá xung quanh, nói đùa với Cố Lam: “Lam Lam, phát trực tiếp xong rồi thì giúp đỡ tôi tí đi.”

Cố Lam nghe thấy vậy thì hai tay lập tức làm động tác “dấu x”, lắc đầu dùng giọng nói hơi khàn khàn từ chối: “Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối thôi.”

“Cô còn cao hơn cả bạn trai tôi đấy.” Trợ lý đẩy thùng đồ cười ầm lên: “Cô còn yếu đuối nữa hả?”

“Tôi…”

“Cố Lam!” Cố Lam còn chưa kịp nói hết câu thì Giản Ngôn đã hấp tấp xông vào, đẩy cửa phòng streamer ra, nhìn lướt qua thiết bị, sau khi xác nhận Cố Lam đã tắt stream, cô ấy mới nghiêm mặt: “Tắt stream rồi thì sao không qua đây đi, cô tưởng cô dư dả thời gian lắm hả? Mau lên, đi theo chị!”

Nói xong, Giản Ngôn xoay người rời đi, Cố Lam xua tay tạm biệt trong ánh mắt tò mò của mọi người, nhanh chóng chạy theo Giản Ngôn, rất nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Giản.”

“Chị đã chuẩn bị xong tóc giả với quần áo cho cô rồi, chị xuống tầng chờ cô, bây giờ chúng ta chỉ còn có mười phút thôi đấy, cô không cần phải trang điểm đẹp đẽ làm gì đâu, quan trọng là phải xem cô phát huy thế nào.”

“Được!”

Có người hỗ trợ, Cố Lam không bới móc gì.

Giản Ngôn đưa Cố Lam đến phòng thay đồ, rồi chào hỏi với chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho một streamer khác: “Ken, mượn tạm anh mười phút, trang điểm cho cô ấy.”

“Sếp.” Vừa nghe thấy câu này, streamer dang trangd điểm lập tức lộ ra vẻ mặt không vui: “Tôi sắp sửa mở...”

“Cô ấy đi xem mắt.”

Giản Ngôn nói một câu như này rồi đóng “rầm” cửa lại.

Thoáng chốc tất cả mọi người trong phòng thay đồ quay đầu, khiếp sợ nhìn Cố Lam đẹp trai kèm theo chút gì đấy đần độn đang đứng cạnh cửa.

Cố Lam hơi xấu hổ gãi đầu: “À chuyện đó, đối tượng hôm nay có hơi quan trọng...”

“Đến đây!”

Chuyên viên trang điểm bị Giản Ngôn chỉ tên lập tức kéo một cái ghế ra, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tất cả mọi người dừng tay, sang đây hỗ trợ đi!”

Tuy chỉ có mười phút, nhưng trong sự cố gắng của tất cả mọi người, cuối cùng bọn họ vẫn giúp cô thay đổi một bộ dạng khác.

Các chuyên viên trang điểm lựa chọn cho cô “phong cách trai thẳng rất thích” hiện đang phổ biến nhất trong các buổi xem mắt, Cố Lam nhìn cô gái trong gương mặt một cái váy liền màu xanh nước biển, áo khoác màu trắng, đội tóc giả màu đen dài thẳng tắp, khuôn mặt được kỹ thuật trang điểm cao siêu tô điểm thành một cô gái dịu dàng, không nhịn được để lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Hoá ra cô cũng có thể có bộ dạng dịu dàng dễ mến như này.

Nhưng tất cả mọi người nhíu chặt mày, nhìn người phụ nữ cao to lại ngượng ngùng trong gương, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Lam quay đầu lại, thấy là điện thoại của Giản Ngôn, cô vội vàng nói: “Được rồi, cảm ơn mọi người nhé, tôi phải đi đây.”

“Lam Lam!” Ken túm lấy tay cô, đau đớn nói: “Có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian không? Chúng ta làm lại lần nữa...”

Anh ta còn chưa nói hết câu, Cố Lam đã nhận nghe máy, chọn bật loa ngoài, trong điện thoại là tiếng rít gào của Giản Ngôn: “Đã trang điểm xong chưa?! Không có thời gian đâu, còn tắc đường nữa đấy!”

Giản Ngôn rít gào, không ai dám nói câu nào, Cố Lam bất đắc dĩ nhìn Ken: “Thật ra tôi rất hài lòng, giờ đã đẹp hơn tôi mọi khi nhiều lắm rồi, để tôi đi đi.”

Ken mím môi, chậm rãi buông tay, khó khăn nói: “Được rồi...”

Cố Lam nở nụ cười, xoay người cầm lấy túi xách thêu rồi chạy chậm ra ngoài.

Nhìn bóng lưng bỏ chạy hùng hục của cô, mọi người xúm lại một chỗ, streamer mới trang điểm được một nửa sợ đến mức nói chuyện bằng tiếng địa phương: “Tui nghe nói lúc trước streamer Cố là nhà thiết kế, cô ấy thật sự cảm thấy rất đẹp à?”

“Vậy nên.” Ken thở dài: “Thương hiệu ban đầu của cô ấy không bán được món nào cả, phá sản rồi.”

Cố Lam không hề biết những lời bàn tán sau lưng kia, suốt cả đoạn đường cô chạy như điên xuống tầng, thấy Giản Ngôn lái xe đang đỗ ven đường, thấy Cố Lam đi ra, Giản Ngôn mau chóng mở chốt cửa xe, thúc giục nói: “Mau mau mau.”

Cố Lam mở cửa xe ra lên xe, Giản Ngôn nhìn cô, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, Cố Lam vui vẻ dò hỏi: “Sao nào? Có phải phong cách này rất hợp với em không?”

Giản Ngôn không nói câu nào, cố gắng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Đi thôi, bọn họ yêu cầu phải có mặt ở đấy trước ít nhất hai mươi phút, cô không được đến muộn.”

“Tổng giám đốc Giản, chị thật chu đáo!”

Cố Lam nhanh chóng vuốt mông ngựa, Giản Ngôn cầm vô lăng lái xe, nói với cô: “Cô đọc qua sơ yếu lý lịch đã chỉnh sửa cho chị nghe đi.”

“Được rồi.”

Cố Lam cúi đầu cầm lấy túi tài liệu đã chuẩn bị xong từ trước, lấy bản sơ yếu lý lịch ra.

Trong lúc đấy, Giản Ngôn lẩm bẩm: “Chị về sẽ đập Ken.”

“Tổng giám đốc Giản, em đọc nhé?”

Cố Lam lấy sơ yếu lý lịch ra, Giản Ngôn vội vàng hoàn hồn: “Đọc đi.”

Hai năm trước Cố Lam đã từng viết một bản sơ yếu lý lịch, nhưng lại bị Giản Ngôn trả lại, Giản Ngôn cho rằng cô không bày ra điểm mạnh của mình theo nhu cầu của đối phương, khiến Cố Lam suy bụng ta ra bụng người, đứng trên lập trường của đối phương suy nghĩ xem người kia muốn tìm một người vợ như thế nào.

Cố Lam tìm kiếm trên mạng xã hội, vắt hết óc, khác thác đầy đủ điểm mạnh của bản thân và nhu cầu của nhà giàu, cuối cùng cũng viết được bản sơ yếu lý lịch hiện tại.

“Cố Lam, nữ, hai mươi chín tuổi...”

“Trọng điểm.” Giản Ngôn ngắt lời cô: “Đọc phần giới thiệu bản thân cho chị nghe đi.”

“Ồ.” Cố Lam lật tờ khác, bắt đầu nghiêm túc đọc.

“Tôi cao một mét bảy tám, ngũ quan cân đối, cơ thể khỏe mạnh, gien tốt, bảo đảm chiều cao của thế hệ sau...”

Từ lúc nghe thấy câu đầu tiên Giản Ngôn đã khiếp sợ nhìn sang. Cố Lam hồn nhiên không phát hiện, tiếp tục đọc sơ yếu lý lịch.

“Hoạt bát cởi mở, khả năng chịu đựng áp lực cao, sức khỏe rất tốt, ngày đầu tiên sau sinh có thể lộ mặt để cánh truyền thông chụp ảnh...”

“Tôi đã từng xử lý rất nhiều lần khủng hoảng quan hệ công chúng, đủ dũng cảm để xung phong đi đầu, bản thân có thể tự bảo vệ sự an toàn và danh dự của chồng...”

“Được rồi.” Giản Ngôn ngắt lời cô, hơi tuyệt vọng hỏi lại cô: “Sao mà cô nghĩ ra được sơ yếu lý lịch như này thế?”

“Làm theo lời chị nói đấy.” Cố Lam trả lời rất nghiêm túc: “Khai thác đầy đủ đặc điểm bản thân và nhu cầu của nhà giàu. Em thấy bọn họ có rất nhiều tin tức quảng bá cho mấy phu nhân kia, chính là từ thiện, quyên góp gì đấy, xuất viện ngay sau khi sinh xong với xử lý đủ thể loại bê bối, sau đấy kết hợp với đặc điểm của em, em cảm thấy em có thể làm được.”

“Vệ sĩ không làm được à?”

Giản Ngôn tuyệt vọng nói.

Cố Lam suy nghĩ, cảm thấy Giản Ngôn nói cũng đúng.

Cô nhận ra bản sơ yếu lý lịch này không được ổn lắm, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy chị cảm thấy em nên sửa từ chỗ nào thì được?”

Giản Ngôn nghẹn họng, cô ấy nhận ra, vấn đề của bản sơ yếu lý lịch này không phải là nên sửa từ chỗ nào, vấn đề là phải viết lại từ đầu.

Nhưng rõ ràng là bây giờ không còn thời gian nữa rồi, so với đả kích, chẳng thà cổ vũ.

Vì thế Giản Ngôn lắc đầu: “Không cần, như này là được rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cố Lam được Giản Ngôn xác nhận, thở phào nhẹ nhõm.

Giản Ngôn không định văn vẻ gì nhiều trên sơ yếu lý lịch, cả đoạn đường cô ấy chỉ dạy Cố Lam cái gì nên nói cái gì không nên nói, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm xem mắt.

Nơi xem mắt là một quán trà, nằm trong tòa nhà trung tâm, vừa vào cửa đã thấy siêu xe vây quanh cửa lớn, khiến chỗ đấy chật như nêm cối.

Cố Lam ló đầu ra nhìn thoáng qua, thấy hơi căng thẳng: “Chẳng lẽ mấy người này đều đến đây xem mắt à?”

“Không thì sao nữa?” Giản Ngôn trợn mắt: “Cô tưởng ai cũng giống chúng ta, cuối tuần còn có đầy người đi làm như vậy à?”

“Nhiều người thế.” Cố Lam nuốt nước miếng: “Em thấy hơi căng thẳng.”

“Đừng sợ.” Giản Ngôn cổ vũ cô: “Cô là đại dương xanh, không có đối thủ nào có đường cạnh tranh với cô đâu.”

Cố Lam không biết rốt cuộc câu này của cô ấy là đang chửi người hay nghiêm túc, cô quyết định cúi đầu đọc lại sơ yếu lý lịch.

Một lát sau, Giản Ngôn lái xe đến cửa, Cố Lam cầm sơ yếu lý lịch, xách túi xách: “Tổng giám đốc Giản, em đi đây, thứ hai em trả quần áo lại cho công ty nhé.”

“Đi đi.” Giản Ngôn xua tay, quay đầu dặn dò: “Biểu hiện cho tốt vào, nếu không thì chờ làm bà già đi.”

Cố Lam đưa lưng về phía Giản Ngôn xua tay, quét mã đi vào trong tòa nhà, đưa thư mời cho nhân viên tiếp tân ở cửa.

“Cô Cố, mời đi lối này.”

Nhìn thoáng qua thư mời, nhân viên tiếp tân dẫn theo cô đi vào trong toà nhà, đi lên thang máy.

Phòng trà ở tầng năm, người đàn ông giàu có bí ẩn đã bao toàn bộ cả quán trà để xem mắt, tất cả đối tượng xem mắt sau khi vào đại sảnh sẽ được phát cho một tấm biển có đánh số, cài lên trước ngực mình, đưa sơ yếu lý lịch cho nhân viên tiếp tân, sau đó vào đại sảnh chờ.

Từ lúc bắt đầu buổi xem mắt này đã không được công bằng, nhưng đa phần người đến được đây đã chuẩn bị trước, cho dù có là hình thức vô lý như này thì mọi người cũng yên lặng chấp nhận.

Vào đại sảnh, mấy người phụ nữ đều tự tìm một cái bàn ngồi xuống, ngồi uống trà với xem tài liệu, bộ dạng cực kỳ căng thẳng khiến Cố Lam không khỏi nhớ đến mấy năm tốt nghiệp đại học, bộ dạng cô tham gia thi nhân viên công chức.

Bầu không khí quen thuộc khiến cô cảm thấy có gì đấy an toàn, cô tìm một chỗ gọi một ấm trà Phổ Nhĩ và trà bánh, ngồi xuống bắt đầu tiếp tục làm quen với bản sơ yếu lý lịch của mình.

Cô vừa làm quen vừa không nhịn được nghĩ, rốt cuộc người đàn ông giàu có bí ẩn kia là ai chứ?

Anh ba mươi tuổi, điều kiện tốt như vậy, vì sao đến tận giờ vẫn chưa kết hôn chứ?

Thật sự không có khuyết tật gì à?

Nhưng nghĩ đến đây cô lại thấy bản thân không đúng, mình cũng đã hai chín rồi, chẳng phải vẫn chưa kết hôn đấy thôi? Là mình có vấn đề gì à? Rõ ràng không phải mà.

Cô không thể vì đối phương là đàn ông mà kỳ thị người ta được, thế này có khác gì người khác kỳ thị cô đâ...

Một tiếng “rầm” vang lên, cô thấy một người đẹp ôm mặt chạy ra từ hành lang, nhân viên phục vụ đuổi theo sau, lớn tiếng gọi: ‘Cô Vương cô chạy chậm thôi, anh Tần còn chưa nói xong mà, anh ấy bảo cô sau này đừng viết khoa dự bị đại học thành thạc sĩ nữa, bằng cấp thấp cũng không sao cả, quan trọng là trung thực…”

“Đừng nói nữa!”

Cô Vương hét ầm lên, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa hơi nước mênh mông, nước mắt rưng rưng chỉ chực rơi xuống, yếu ớt đáng thương: “Ngứa mắt tôi thì cứ nói đi, cần gì phải sỉ nhục người khác thế chứ, cậu nói lại với anh ta, với cái đức hạnh đấy của anh ta á, cô đơn suốt quãng đời còn lại luôn đi!”

Nói xong, cô Vương khóc lóc chạy ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cố Lam đã hơi hiểu được vấn đề của người đàn ông kia.

Đầu óc có vấn đề.

Nhưng không sao, anh có tiền, cô có thể bảo anh cho mình một căn biệt thự, từ nay về sau đi thật xa, xa chạy cao bay.

Cô nhắm mắt lại, ổn định lại tâm thái, nói với bản thân, đã đến tận đây rồi, nhất định không được từ bỏ.

Vì để bản thân kiên định quyết tâm, cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua bộ vest giá một triệu tệ kia, lại mở WeChat của Dương Dung ra nhìn tin nhắn giục kết hôn dày đặc trong đấy, cùng với ảnh đối tượng xem mắt mới gửi đến gần đây, hít một hơi thật sâu.

Cô lấy điện thoại ra, tự chụp một bức ảnh tự sướng, gửi cho Dương Dung một bức ảnh: “Hôm nay con đi xem mắt, mẹ chờ tin tốt của con đi.”

Trong nháy mắt, Dương Dung lập tức trả lời cô bằng một biểu tượng cảm xúc đốt pháo hoa.

Dương Dung: “Liệt tổ liệt tông trên cao có linh, phù hộ cho con thành công! Bé cưng cố lên, chờ đến tết Nguyên Đán con về nhà, mẹ làm món cánh gà chiên Coca cho con.”

Nhìn thấy biểu hiện mừng rỡ như điên của Dương Dung, Cố Lam thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng dưng cô cảm thấy tương lai tươi sáng.

Cô cúi đầu nói chuyện qua lại mấy câu với Dương Dung, lâu lắm rồi quan hệ của hai mẹ con không được hòa thuận như bây giờ.

Dương Dung cẩn thận hỏi cô tình hình cụ thể, cô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu hình dung đối phương một lượt.

Cố Lam: “Bằng cấp cao, đẹp trai, cực kỳ giàu.”

Dương Dung: “Có giàu hay không không quan trọng, nhân phẩm đoan trang mới được.”

Cố Lam: “Đoan chính, Giản Ngôn đã khảo sát rồi, cô ấy nói đến giờ anh ta chưa lập gia đình là vì muốn bảo vệ ngọn lửa tình yêu trong lòng, muốn kết hôn với người mình yêu thật lòng.”

Dương Dung: “Vậy yêu cầu của cậu ta cũng cao lắm.”

Cố Lam: “Duyên phận mà, không nói trước được gì đâu, vì thế nên con mới đến thử đây.”

Dương Dung: “Không biết cậu ta thích ăn cái gì, sau này hai đứa kết hôn mẹ phải học nấu mấy món cậu ta thích ăn.”

...

Trong lúc hai người nói chuyện, người trong đại sảnh càng ngày càng ít.

Chờ đến khi chỉ còn lại có một mình Cố Lam, cuối cùng cô cũng nghe thấy một giọng nữ ôn hoà gọi: “Cô Cố, mời cô đi theo tôi.”

Cố Lam vội vàng gửi một câu “con đi đây” cho Dương Dung, sau đó cất điện thoại vào túi xách, gật đầu với nhân viên phục vụ: “Xin chào.”

Nhân viên phục vụ hơi mỉm cười, làm tư thế “mời cô”.

Cố Lam đi ra khỏi chỗ, nhân viên phục vụ đi đằng trước, dẫn cô đi qua một hành lang dài treo một bức tranh vạn dặm nước non, dừng lại ở cuối hành lang dài.

“Cô chờ một lúc.”

Nhân viên phục vụ nói, đứng ở cửa gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.

Cố Lam loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, không bao lâu sau, nhân viên phục vụ đi ra gật đầu với Cố Lam: “Cô Cố, mời cô vào.”

Nói xong, nhân viên phục vụ xoay người rời đi, Cố Lam đứng trước cánh cửa khép hờ, vô thức cảm thấy hơi thấp thỏm.

Cô hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ bản thân.

Được rồi! Cô phải biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ thành công.

Tự ủng hộ mình xong, cô ngẩng đầu, để lộ ra ánh mắt kiên định, gõ cửa.

Một giọng nam có phần quen thuộc nhưng cực kỳ dễ nghe vọng ra từ trong phòng: “Vào đi.”

Giọng nói kia trầm thấp trong trẻo, giống như dòng suối mát trong trẻo đang chảy.

Nhịp tim Cố Lam đập nhanh hơn, cô thong thả đẩy cửa, trong lòng mang đầy hy vọng đi vào.

Lọt vào trong tầm mắt cô là cửa sổ sát đất, trước cửa sổ sát đất là một cái bàn trà, sau bàn trà là một chàng trai trẻ đang cúi đầu xem sơ yếu lý lịch của cô.

Màu da chàng trai kia trắng nõn, thân hình mảnh khảnh cao gầy, bộ vest mặc trên người phẳng phiu, kết hợp với hương trà thoang thoảng bên cạnh, mang đến cảm giác trong trẻo thoải mái tao nhã.

Anh nghe thấy tiếng có người bước vào, ngẩng đầu lên từ sơ yếu lý lịch, giống như có người kéo màn trời mang cơn mưa phùn lất phất ra, thong thả để lộ ra ngọn núi vắng lặng sau cơn mưa.

Cố Lam cười muốn chào hỏi, nhưng khoảnh khắc ngũ quan điển trai kia đập vào mắt cô, cô hoàn toàn không khống chế được nữa, quay đầu bỏ chạy giống như nhìn thấy ma, sau đó là đập “rầm” vào cửa!

Đau đớn bất ngờ ập đến, cửa cũng đóng hẳn lại do bị cô va trúng, nhốt cô lại trong phòng.

Cô hoảng loạn tìm khoá cửa muốn mở cửa trong cơn đau đớn, sau mấy lần tìm kiếm vẫn không có kết quả, cuối cùng người ngồi sau lưng cô cũng có phản ứng.

Trong giọng điệu lạnh lùng của đối phương còn kèm theo chút gì đó nghi ngờ, khiến cô hoàn toàn bình tĩnh: “Số 321, cô Cố?”