Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 159



Lệ Phần vốn rất điềm tĩnh.

Tuy anh đã hôn Sở Trần, nhưng Quý Thịnh biết quan hệ giữa hai người. Hơn nữa trong thời gian hơn một năm nay, mối quan hệ giữa Lệ Phần và Quý Thịnh tiến thêm một bước. Ngày thường thỉnh thoảng gặp nhau sẽ chào nhau, lúc trước Lệ Phần còn chuốc say Quý Thịnh, nghe anh ta nói rất nhiều tin hóng hớt.

Cái tin anh không được chính là do Quý Thịnh nói với anh.

Nhưng đột nhiên Lệ Phần nhớ ra, thân phận bây giờ của anh không phải là giáo quan Sở.

Anh đeo mặt nạ.

Anh là quân đoàn trưởng của Quân đoàn Phần Diệm.

Lệ Phần: “!!!”

Lệ Phần thấy Quý Thịnh định lao qua, anh cúi đầu, ghé sát tai Sở Trần, vội vàng nói: “Tối nay tới tìm anh, cầu xin em đó.”

Có lẽ vì sắp phải đi, sẽ không ở bên cạnh Sở Trần nữa nên câu này anh nói rất tự nhiên, không có bất kỳ áp lực nào, cũng hoàn toàn không màng đến vấn đề thể diện.

Lệ Phần nói xong thì chạy thục mạng.

Sở Trần: “..”

Không cần thiết phải dùng từ “cầu xin” đâu.

Trong lòng Sở Trần cảm thấy bất lực, cậu hét lên: “Đoàn trưởng Quý."

Quý Thịnh đang theo đuổi Lệ Phần, nghe vậy thì cũng hiểu ý của cậu, nét mặt khó coi, dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Lúc trước từng quen biết nhau trên phi thuyền.”

Sở Trần mơ hồ nói xong, thần thái tự nhiên nói sang chuyện khác: “Bây giờ mẫu trùng đang ở trong lò ấp, tôi liên lạc với giáo quan Sở, nhờ thầy ấy mang sang cho anh xem thử nhé?”

Quý Thịnh nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

Sở Trần: “Anh sao thế?”

Quý Thịnh vốn muốn truy hỏi ngọn nguồn, anh ta vừa nhìn mặt nạ của người lúc nãy đã biết ngay là tên đầu sỏ đạo tặc vũ trụ của Quân đoàn Phần Diệm. Hai người đã đối đầu nhiều năm, thậm chí Quý Thịnh có thể vẽ ra hoa văn trên mặt nạ kia.

Nhưng sao Sở Trần lại quen biết tên kia?

Quen biết thì cũng được. Nhưng đạo tặc vũ trụ có sức mạnh tinh thần cao đến mức không hợp thói thường, ngay cả anh ta cũng không đánh lại, luôn ra vẻ tự cao tự đại. Thế nào lại xuất hiện tại đây, đè lên Sở Trần... mà hôn!?

Lúc đó tư thế của hai người...

Quý Thịnh vô cùng thắc mắc, nhưng thấy cậu có vẻ muốn né tránh không muốn nói, lại nghĩ đến ông cụ Giản xa xôi tới đây chỉ để thăm cậu, đành nói một câu đầy ẩn ý: “Không có gì, trước tiên không xem mẫu trùng nữa, cậu theo tôi đi gặp ông ngoại đi.”

Sở Trần ngơ ngác.

Ông ngoại?

Là ba của Giản Đại?

Sở Trần: “...”

Cậu có vẻ không bằng lòng, nhưng lúc nãy cậu mới lợi dụng mối quan hệ giữa hai bên một cách hèn hạ khiến Quý Thịnh miễn cưỡng nói “không có gì”. Đương nhiên bây giờ cậu cũng đành ngoan ngoãn nghe lời đi gặp cái người mà cậu không muốn gặp cho lắm.

Mặc kệ đối với Sở Trần hay nguyên chủ mà nói, ông ngoại trên danh nghĩa đều rất xa lạ.

Trước giờ chưa từng gặp, trước giờ chưa từng tiếp xúc. Thậm chí cũng không nghe người bên cạnh nhắc đến nhiều.

Ấn tượng của Sở Trần đối với người ông ngoại này là một ông già có tính bướng bỉnh nhưng cũng rất chiều con gái.

Ban đầu sau khi cắt đứt quan hệ với Giản Đại, ông ngoại để lại ba trăm triệu cho bà ấy, là tài sản của một nửa nhà họ Giản lúc đó. Từ điểm này có thể thấy thật ra ông rất thương Giản Đại.

Nhưng tính tình của ông cũng rất cứng đầu, sau đó thật sự cắt đứt quan hệ với Giản Đại, kiềm chế cơn tức giận, không liên lạc với bà ấy nữa.

Theo Sở Trần thấy, đối với bi kịch này, cả hai bên đều có trách nhiệm. Cho dù ai hơi lùi một bước nhỏ cũng không đến mức như ngày hôm nay. Nhưng mấy chuyện này là ân oán giữa ông cụ Giản và Giản Đại.

Chuyện không liên quan gì tới Sở Trần, cậu không phải nguyên chủ, chỉ là người ngoài. Nguyên chủ thật sự đã chết từ lâu.

Tính toán thời gian, cho dù nguyên chủ không thức tỉnh, Sở Trần cũng không tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ, sau này Quý Thịnh xuất hiện, nguyên chủ cũng đã bị buộc phải tạ thế.

Người thân mà cả đời nguyên chủ chưa từng gặp, tại sao cậu phải thay nguyên chủ đi nhận thân?

Chuyện này và sự xuất hiện của Quý Thịnh ban đầu, với lý do cậu lại không gọi anh ta là “anh họ” cũng như nhau thôi.

Những người này muốn nhận thì cũng là con trai Sở Trần của Giản Đại, người ngoài như Sở Tiểu Trần cậu thì có quan hệ gì?

Sở Trần quả thật đã nhận cơ thể của nguyên chủ, nhưng không có nghĩa cái gì cậu cũng phải chấp nhận cả.

Nếu nguyên chủ đã chết rồi, vậy thì coi như cậu cũng đã chết rồi đi.

Nhưng bây giờ người cũng đã tới, Sở Trần lại nợ ân tình của Quý Thịnh, đi gặp cũng chẳng sao cả.

Sở Trần khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

Quý Thịnh thở phào. Trên đường đi, anh ta nói với cậu: “Tôi biết thái độ bây giờ của cậu đối với nhà họ Giản, nhưng sức khỏe ông quả thật không ổn, cậu có thể không gọi ông ngoại nhưng cũng cố gắng đừng chọc ông giận, được không?”

Sở Trần dở khóc dở cười nhìn Quý Thịnh: “Được thôi.”

Thật ra không cần anh ta nói, cậu cũng không định làm ầm ĩ. Thật sự đối với những người mà mình không có cảm xúc thế này, sao phải tức giận làm gì?

Bây giờ chỉ là cậu đi với Quý Thịnh gặp một người già mà thôi, những lễ nghi lịch sự và có giáo dục, đương nhiên cậu sẽ không đánh mất.

Hai người chẳng mấy chốc đã tới nơi nghỉ ngơi của ông cụ Giản.

Giản Văn Thao có vẻ yếu ớt dựa đầu vào giường, nhắm mắt đưỡng thần.

Một người đàn ông đi tới, thấp giọng lên tiếng: “Ông cụ Giản, Quý Thịnh tới rồi.”

Lúc này Giản Văn Thao mới chậm rãi mở mắt, ông cụ vươn tay, người đàn ông bên cạnh lập tức đỡ dậy. Nhưng chỉ một động tác đơn giản thế này mà cũng khiến cho Giản Văn Thao thở hồng hộc.

Dù gì thì điều kiện trên phi thuyền cũng không bằng Đế Đô, trên đường đi ông đã chịu nhiều cực khổ, sức khỏe ngày càng sa sút.

Ông cụ tự biết thời gian không còn nhiều, bây giờ tâm nguyện duy nhất chính là tới thăm Sở Trần.

Vì vậy lúc trước ở Đế Đô, Giản Vân mới tức giận.

“Sở Trần là tiểu bối, sức khoẻ của ba lại không tốt, cho dù thật sự muốn gặp thì gọi video cũng được, kêu Sở Trần tới Đế Đô cũng được. Ba tuyệt đối không thể qua đó, bác sĩ đã nói rồi, hiện giờ sức khoẻ của ba đều phải dựa vào thuốc để duy trì, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì..."

Ông cụ Giản lại nhìn thấu đáo, trực tiếp cắt ngang lời của Giản Vân: “Ba không qua đó? Vậy con muốn để cho ba chết không nhắm mắt à?”

Ông cụ xụ mặt, khóe miệng hướng xuống, tức giận lên tiếng: “Lúc trước chúng ta không nghe không hỏi, bây giờ nói muốn nhận người thân, Sở Trần lập tức coi ba là ông ngoại hay sao? Không đâu. Trải qua... chuyện đó, bây giờ coi như ba đã hiểu, trái tim người đều làm bằng thịt. Thật sự muốn gọi người qua, nói nó thân là con cháu, lại nói sức khoẻ của ba không tốt, không phải là đạo đức bắt cóc ép buộc nó sao? Như vậy không phải kêu nó tới nhận người thân mà là kết thù thì có."

Hai người tranh cãi một hồi, ai cũng có cái lý riêng, Giản Vân tức tối không nhẹ.

Bây giờ phải bôn ba trên đường, cuối cùng cũng tới tiền tuyến, sắp tới đích mà ông cụ Giản lại luống cuống, cho nên mới gọi riêng Quý Thịnh tới đây.

Quý Thịnh vào phòng, phía sau còn có cái đuôi nhỏ đi theo.

Giản Văn Thao vốn không để ý, còn nghĩ là lính do Quý Thịnh dẫn tới. Đợi khi ánh mắt quét qua, cả người ông cụ chợt đơ ra. Người này chính là Sở Trần, cháu ngoại mà Giản Văn Thao ngày nhớ đêm mong, ông đã xem vô số video trên vòng tay thông minh của mình!

Cứ thế mà gặp nhau rồi?

Hai người nhìn nhau, Giản Văn Thao không kịp chuẩn bị tâm lý, một lúc cũng chưa nói nên lời, cũng không biết nên nói gì.

Ông cụ chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Trần. Tư thế ngồi thả lỏng ban đầu cũng nghiêm chỉnh hơn một chút, tay chân cũng không biết đặt đâu cho đúng.

Sở Trần lên tiếng trước, khẽ cúi người: “Cháu chào ông Giản.”. Truyện Khoa Huyễn

Thái độ khách sáo, lịch sự và xa cách.

Một lúc sau, Giản Văn Thao trở về hiện thực.

Hốc mắt ông cụ hơi ươn ướt, muốn nghe Sở Trần gọi một tiếng “ông ngoại”, nhưng cũng hiểu cậu sẽ không sửa nhanh như vậy.

Ông cụ gật đầu, giơ tay lau mắt, không muốn để hai người vừa gặp nhau lần đầu tiên lại trở nên khó xử. Ông cười nói: “Cháu chính là Sở Trần à. Lúc trước ông đã thấy cháu trong video mà Quý Thịnh gửi."

Sở Trần cười: “Dạ.”

Ông cụ Giản hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Sở Trần ngoan ngoãn trả lời: “Hai mươi mốt ạ, cháu sắp hai mươi hai rồi.”

“Trông hơi gầy, nhớ bổ sung dinh dưỡng đấy.”

“Vâng, bình thường cháu có cải thiện cơm nước.”

“Vậy thì tốt, trên đường đến đây, ông nghe được rất nhiều chuyện về cháu. Nghe nói hình thái sức mạnh tinh thần của cháu không giống mọi người, kiểm tra đo lường ra là sức mạnh tinh thần cấp B+, nhưng thật ra thấp nhất cũng phải cấp S hả?”

Đây là điều mà Giản Văn Thao trên đường tới đây biết được từ miệng Quý Thịnh.

Ông cụ biết càng nhiều thì càng hối hận.

Sở Trân gật đâu, hời hợt đáp lại: “Dạ”

Hai người một hỏi một trả lời, có vài nội dung là Giản Văn Thao đã tra được từ lâu, nhưng ông cụ vẫn muốn hỏi thêm lần nữa, muốn nghe được đáp án từ chính miệng cậu. Nhưng chẳng bao lâu, ông cụ đã hỏi hết những câu mà mình có thể nghĩ tới, thật sự không biết nên nói gì nữa.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Quý Thịnh thấy vậy, định chuẩn bị xoa dịu thì nghe Sở Trần cười nói: “Cháu nghe nói sức khỏe của ông vốn không tốt lắm, ngoài việc luôn dặn dò cháu thì cũng phải biết cách chăm sóc cho mình ạ.”

Hốc mắt của Giản Văn Thao lại đỏ lên.

“Ừ, ông sẽ chăm sóc tốt cho mình.”

Chỉ trò chuyện như vậy thôi.

Không lâu sau, Sở Trần nhìn thời gian không còn sớm, cậu bèn nói: “Ông Giản, cháu còn có chút việc nên không ở lại với ông được.”

“Được được được. Người trẻ chắc chắn có chuyện cần làm, vậy cháu trở về đi, nhớ đi chậm thôi."

Giản Văn Thao lưu luyến khó bỏ, siết chặt tay cậu.

Cho dù có không nỡ đi chăng nữa, cũng không có lý do giữ cậu lại.

Sở Trần đẩy cửa ra ngoài, lúc đóng cửa thì động tác rất nhẹ.

Cậu cúi mi mắt xuống, đi ra hành lang, chưa cửa ký túc đã nhìn thấy Lệ Nhiên đang đứng chờ bên góc cây.

Trên mặt Lệ Nhiên vẫn là mặt nạ da người ngụy trang kia*, nhưng đôi mắt thì không thể gạt người. Vẻ mặt lạnh nhạt, con ngươi xinh đẹp bình tĩnh không lay động, giống như hạt thủy tinh trong suốt được soi chiếu dưới ánh mặt trời.

(*: Là mặt nạ Lệ Dục đeo để đổi mặt)

Anh thấy Sở Trần đi ra, cũng không chào hỏi, cứ yên lặng như thế mà nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt Sở Trần sáng rỡ. Cuối cùng cũng gặp Lệ Nhiên đang khống chế cơ thể mình.

Sở Trần giống chú chim non lao qua, không nói lời nào đã ôm, thuận thế nhảy lên một cái, cả người vắt trên người Lệ Nhiên. Cũng may anh đã đoán trước, bàn tay to lớn đỡ lấy mông cậu, ôm chặt người trong vòng tay.

Sở Trần híp mắt, không che giấu suy nghĩ của mình: “Nhiên Nhiên, em nhớ anh lắm.”

Mặt mày Lệ Nhiên dịu dàng trở lại.

Bên kia.

Quý Thịnh vội vàng đuổi theo ra ngoài ký túc, nghĩ đến chuyện của ông cụ Giản, anh ta muốn nói với Sở Trần vài câu nữa, sẵn hỏi suy nghĩ của cậu thế nào thì lại thấy cảnh hai người thân mật dưới gốc cây thế này. Mí mắt của anh ta giật giật dữ dội, trong đầu lập tức hồi tưởng lại cảnh lúc trước Sở Trân dựa vào tường, hôn tên đạo tặc vũ trụ kia.

Xuất hiện vấn đề khó giải thích rồi đây.

Rốt cuộc Sở Trần vì tên đạo tặc vũ trụ mà cắm sừng giáo quan Sở hay vì giáo quan Sở mà cắm sừng tên đạo tặc vũ trụ?

Anh ta nên làm sao mới có thể phá bỏ quan niệm tình yêu của em họ?

Chuyện bên lề:

Lệ Nhiên: Vậy còn tôi?

Quý Thịnh: Thôi anh đừng hỏi nữa làm gì, anh bị cắm sừng rồi.

Lệ Nhiên:....

- -------------------

Còn 7 chương nữa là hoàn truyện, cố gắng mai đăng nốt luôn ᕦ⁠ʕ⁠ ⁠•⁠ᴥ⁠•⁠ʔ⁠ᕤ