Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 5



Đàm Khanh: "Đặt rồi, là Đàm Kỷ Kỷ."

Đây không phải là nói nhảm sao!

Đàm Khanh liếc Hạ Minh Ngọc một cái, đưa tay ra so một kích thước: "Lớn như vậy, vừa khó nuôi vừa tham ăn, hơn nữa tui đoán có thể chỉ số thông minh của nó là theo cha ruột."

Sao Hạ Minh Ngọc nghe lời này cứ cảm thấy không thoải mái, cau mày nói: "Đứa bé nhỏ như vậy sao nhìn ra chỉ số thông minh được? Đúng rồi, cậu vừa nói... cha ruột của đứa trẻ? Không phải con cậu sao?"

Đàm Khanh xoa cái bụng ăn no, không hề có gánh nặng nói: "Là tui sinh mà, nhưng nó vẫn còn một thằng cha nữa!"

Xét thấy giá trị uy tín của Đàm Khanh đã sớm âm, vẻ mặt Hạ Minh Ngọc nghiêm túc lần nữa: "Cậu sẽ không nói đó là con tôi chứ?"

Đàm Khanh mặt mày ủ dột hít hít bụng: "Chính là anh mà, không tin anh đi kiểm tra đi, không phải các anh có cái gì gọi là kiểm tra ADN sao?"

Từ chỗ Dung Thịnh ầm ĩ đến bây giờ, Đàm Khanh có vẻ cực kì khẳng định với câu trả lời này.

Hạ Minh Ngọc trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Tôi sẽ đi kiểm tra."

Chuyện vui từ trên trời rơi xuống, trên mặt Đàm Khanh đều viết hai chữ vui vẻ.

Nhưng mà trên mặt Hạ Minh Ngọc vẫn không nhìn ra bao nhiêu vui giận, anh tiếp tục nói: "Nếu như tra được không phải tôi..."

"Chắc chắn luôn!"

Đàm Khanh dịch mông, xích gần Hạ Minh Ngọc, nháy nháy mắt nói, "Nếu như kiểm tra ra là anh, anh có thể cho tui một triệu để tui cút xa được chừng nào hay chừng ấy không?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Sắc mặt Hạ đổng vất vả lắm mới tốt lên được, lập tức chuyển đổi như mây bay: "Đàm Khanh, cậu sinh đứa bé ra chỉ để đòi tiền tôi sao?"

Đàm Khanh bĩu môi, thở dài nói: "Đương nhiên không phải..."

Không phải là ban đầu hắn chỉ cho rằng có thể sinh ra một con hồ ly con xinh đẹp và dễ chơi thôi sao?

Tốt nhất có thể cùng hắn vào núi xưng vương xưng bá, làm sơn đại vương ấy.

Kết quả.

Ai biết gen của Hạ Minh Ngọc lại mạnh mẽ như vậy.

A a a!

Hắn hận!

Đàm Khanh mài răng xong, ngẩng đầu nháy mắt một cái: "Chuyện đó, chủ yếu là nuôi trẻ con quá mắc..."

Vòng sinh hoạt của Hạ Minh Ngọc cơ bản chưa từng có ai than phiền nuôi con đắt, hắn cũng không nghĩ tới sẽ lấy được đáp án này từ trong miệng Đàm Khanh, dừng mấy giây mới nói: "Đắt bao nhiêu?"

Đàm Khanh dựng đầu ngón tay lên: "Anh nhìn nè, nhóc con phải uống sữa bột, còn phải ăn mấy thứ như trứng, còn phải uống canh thịt..."

"Quan trọng nhất là —— "

Đàm Khanh thật là cảm thấy uổng công vô ích, rất nóng nảy nói, "Tại sao loài người lại muốn đi học? Rốt cuộc tại sao lại phải đi học? Chẳng lẽ không phải là ăn uống no đủ tản bộ khắp nơi là được sao!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Mặt Hạ Minh Ngọc đã đen như đáy nồi, anh không cảm giác nhìn về phía Đàm Khanh: "Thầy sinh học của cậu không dạy cậu rằng hoạt động tồn tại lại khác nhau lớn nhất giữa người và những động vật có vú khác sao?"

Động vật có vú khác – Đàm Khanh: "..."

Ha, loài người.

Hết lần này tới lần khác Hạ Minh Ngọc còn tăng thêm một câu ở phía sau: "Ăn uống no đủ tản bộ khắp nơi đó là nhân viên xã hội nhàn tản, thực tế chứng minh, tỷ số phạm tội cao nhất chính là loại người này."

Bây giờ vừa là nhân viên nhàn tản còn không phải là loài người trong trung tâm thành phố – Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh đạp cửa xe một cước: "Mở cửa! Tui muốn xuống xe!"

Có lẽ là không khí bên trong xe ép đến quá thấp, ông anh vệ sĩ làm tài xế hàng ghế trước run lẩy bẩy xin chỉ thị của Hạ Minh Ngọc: "Ngài Hạ, đến quầy bán đồ lặt vặt rồi, có cần mời cậu Đàm xuống xe không?"

Hạ Minh Ngọc không hề nhấc mắt: "Không cần, đến siêu thị trong trung tâm thành phố mua sữa tươi, sau đó đến cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh mua mấy thùng sữa bột."

Cho tới bây giờ Đàm Khanh cũng không biết hai chữ tiết tháo viết như thế nào, rất nhanh đã khuất phục dưới thế lực đồng tiền.

Hắn nghiêng đầu qua, co người trước mặt Hạ Minh Ngọc: "Anh cũng mua quà cho nhóc con rồi. Vậy tui có không?"

Hạ Minh Ngọc chắc là đang làm việc, một lúc lâu sau rời mắt khỏi Ipad: "Cậu muốn cái gì?"

Đàm Khanh ngoẹo đầu suy nghĩ một hồi, thỏa hiệp nói: "Dù sao anh cũng không đồng ý cho tui một triệu... Nếu không anh lại ngủ với tui một lần, khen thưởng một chút?"

Hạ Minh Ngọc nghẹn, anh ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Đàm Khanh cách anh rất gần.

Gần đến mức có thể thấy được lông mi dài nhọn hơi cong lên, khiến đôi mắt phía dưới càng có vẻ vô tội.

Đôi môi đỏ thắm hơi hé ra một kẽ hở nhỏ, để lộ hàm răng nhỏ trắng tinh bên trong.

Trong nháy mắt, Hạ Minh Ngọc chỉ cảm thấy có một ngọn lửa cháy hừng hực ở bụng dưới.

Cố tình Đàm Khanh lại không có chút cảm giác nào, cười hì hì cong mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, bỗng chốc lại xích gần mấy phần.

Hạ Minh Ngọc đã cảm thấy biến hóa bụng dưới của mình rất rõ ràng.

Anh đưa tay cản lại Đàm Khanh, giọng nói mang theo mấy phần vi diệu mà ngay cả mình cũng không nhận ra: "Đàn ông nào cậu cũng làm như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải!"

Đàm Khanh sửng sốt một chút, vội vàng chân thành nói: "Loại vừa già vừa xấu xí thì không được, tui chỉ thích trẻ tuổi đẹp trai! Nghe nói thể lực như vậy mới phải! Nhưng mà kỹ thuật cũng rất quan trọng đó."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc không hề được câu giải thích này an ủi, anh hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Đàm Khanh: "Ngồi yên."

Đàm Khanh mời chào thất bại, ủ rũ nói: "Oa, yêu cầu này mà cũng không thể thỏa mãn sao?"

Hạ Minh Ngọc đổi tư thế, thận trọng che đi biến hóa cơ thể.

Anh nghiêm mặt, đứng đắn nói lại: "Đàm Khanh, cậu hãy nghe cho kỹ, lần đó là bất ngờ, cũng chỉ có thể là bất ngờ thôi."

"Nếu như đứa trẻ mà cậu nói..." Hạ Minh Ngọc dừng lại chốc lát, "Đúng là của tôi, tôi sẽ phụ trách nó. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi và cậu sẽ có những quan hệ khác, hy vọng cậu có thể hiểu được."

Đàm Khanh sửng sốt một giây, phản ứng rất nhanh: "Biết biết, chính là anh chỉ đồng ý nuôi nhóc con, để tui tự sinh tự diệt đúng không!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Mặc dù không hề biểu đạt như vậy, nhưng Hạ Minh Ngọc cẩn thận suy nghĩ, hình như lời mình vừa nói đúng là cái ý này.

Anh hiếm thấy bất an trong lòng, quay đầu nhìn Đàm Khanh một chút.

Đàm Khanh vừa rồi còn sáp đến gần anh đã mặt đầy uể oải rụt lại một góc khác.

Sau đó, Hạ Minh Ngọc liền thấy Đàm Khanh vướng mắc một hồi, như có điều suy nghĩ nói: "Hầy, cũng được thôi... Dù sao không có nhóc con làm phiền tui, tui có thể đi tìm một mùa xuân khác, hy vọng có thể tìm được một hàng to xài tốt hi hi hi."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc bỗng chốc không nói được tâm tình mình là gì, anh trầm mặt: "Ý cậu là muốn tìm cho nhóc con một cha ghẻ?"

Đàm Khanh hiển nhiên không bị câu đó của Hạ Minh Ngọc đả kích, rất sức mờ mịt nói: "Không có, thú con... đứa trẻ dù sao cũng được anh đưa đi rồi, tôi có tìm cha ghẻ khác hay không cũng không liên quan đến hai người nha!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc thật là không thể hiểu được suy nghĩ của Đàm Khanh: "Cậu không có một chút tình cảm nào với đứa trẻ sao?"

Đàm Khanh: "???"

Đàm Khanh cũng cảm thấy Hạ Minh Ngọc rất kỳ quái.

Hắn xoay người, nghiêm trang giải thích: "Tui vừa không có tiền, mua sữa bò cho nó còn phải mua đồ giảm giá. Thay vì đi theo tui, hiển nhiên đi theo anh tốt hơn chứ?"

Hơn nữa, nhóc con còn chẳng có một cái đuôi nào.

Sau này có đưa về trong núi thật, chắc chắn không có con hồ ly nào tin đây là hắn sinh ra.

Kệ đi.

Cha ruột rác rưởi, mã gen rác rưởi, không nói cũng được.

Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh nói có sách mách có chứng phản ngược lại, anh chần chờ chốc lát, vẫn là không nói gì nữa.

Chiếc xe màu xanh đậm đi đến trung tâm thành phố mua sữa bột và sữa tươi, lại lái ra ba vòng, bốn vòng, năm vòng nữa.

Hai mươi phút sau đi dọc theo đường rìa ngoài thành phố.

Hạ Minh Ngọc hỏi: "Chuyển đến bao giờ?"

Khoảng cách ánh đèn dọc theo bên đường cũng xa hơn trong thành phố không ít, nhất là tiền thuê phòng ở khu vực này rất rẻ, dân số dày đặc mà phức tạp, càng tỏ ra u ám.

Đàm Khanh lấy điện thoại cũ ra nhìn đồng hồ, đáp: "Hai ba tuần trước?"

Trong lúc nói chuyện, xe lại lái về phía trước một đoạn.

Đèn đường càng thêm mờ tối, lắc lư nghiêng ngả theo đường xe chạy, nhưng ánh đèn trong những khu chung cư cũ rích lại càng thêm sáng.

Ánh đèn dầu này hoàn toàn khác với đèn trần trong khu nhà giàu.

Một ngọn đèn mờ nhạt, mang theo mùi khói đặc, những tiếng ồn ào, cùng với tiếng vang nồi bát va chạm.

Đó là âm thanh thuộc về người sống dưới đáy thành phố này.

Không biết dây suy nghĩ nào bị cắt đứt, Hạ Minh Ngọc đột nhiên nghĩ tới hình dáng Đàm Khanh đứng trên sân khấu.

Đó là một lần biểu diễn trong buổi họp hàng năm của Thịnh Kinh entertainment.

Anh tham gia như một người góp vốn, lúc cùng Dung Thịnh bàn bạc kế hoạch năm tiếp theo, rất tùy ý liếc một cái.

Cùng là dưới ánh đèn.

Hạ Minh Ngọc quay đầu nhìn Đàm Khanh lần nữa.

Gò má người kia được ánh lên trong ánh đèn mập mờ, giống như đã trút bỏ đống áo ngoài đầy tiền tài, lộ ra mấy phần mềm mại bên trong.

Ngược lại trông thoải mái hơn trước kia nhiều.

Giọng nói của Hạ Minh Ngọc từ từ mềm mại xuống: "Ở chỗ nào?"

Đàm Khanh ngáp một cái, đưa tay sờ soạng cái túi sau lưng mình, lại chỉ chỉ phía trước: "Giao lộ phía trước đó, chắc xe không vào được đâu. Anh thả tui ở đầu hẻm là được rồi."

"Tôi đi vào với cậu."

Hạ Minh Ngọc không đồng ý với lời của Đàm Khanh, "Thuận tiện cùng đi xem đứa trẻ một chút."

Đàm Khanh ngẩn người, có vẻ do dự một chút, cũng không phản đối: "Vậy cũng tốt, nhớ mang theo sữa bột và sữa bò cho nó nha."

Hạ Minh Ngọc không biết làm sao: "Biết rồi, tự tôi cầm, xuống xe đi."

Đàm Khanh vặn vặn cái mông, mở cửa xe linh hoạt nhảy xuống.

Ngày mai bà Lý sẽ phải về quê cùng con gái, đây là ngày cuối cùng giúp Đàm Khanh trông con.

Ánh đèn trong phòng bà lão sáng rực, tỏa ra mùi cháo gà thơm phức.

Đàm Khanh hít mũi một cái, đưa tay gõ cửa, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì mà dùng cùi chỏ huých Hạ Minh Ngọc sau lưng: "Anh có tiền mặt không?"

Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp tìm, cửa phòng đã mở.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà Lý mang theo nụ cười hiền hòa lộ ra: "Đại Tráng đã về rồi! Kỷ Kỷ hôm nay cũng rất ngoan... Ai, vị phía sau là?"

Đàm Khanh nói: "Là bạn cháu, tới thăm nhóc con."

Bà Lý vóc người thấp nhỏ ngửa đầu nhìn Hạ Minh Ngọc một cái, kéo Đàm Khanh nói: "Đại Tráng à, bà thấy người bạn này của cháu cũng có vẻ như con cháu nhà giàu, ngày mai bà phải về quê. Một mình cháu ở với nhóc con làm sao sống được..."

Bà lão vừa nói, đôi mắt cũng có chút đỏ, lại vỗ tay Đàm Khanh một cái, "Cháu sẽ rất khó sống đấy chàng trai, nếu thật sự không được thì nhờ vả bạn cháu, xem có thể nghĩ ít cách giúp cháu không."

Đàm Khanh gật đầu một cái, lại có chút ngượng ngùng cười đổi đề tài: "Hôm nay cháu về gấp, ngày mai bà lại phải đi ngay, cháu cũng chưa kịp chuẩn bị đồ cho bà."

Bà Lý lau khóe mắt một cái: "Hôm qua cháu mới kín đáo đưa bà nhiều tiền như vậy, cháu kiếm tiền cũng không dễ dàng. Đừng nói nữa, mau đưa con về đi thôi."

Đàm Khanh nhận nhóc con từ trong tay bà lão, lại nói tạm biệt, cửa phía sau mới đóng lại lần nữa.

Nhóc con bọc trong chăn rất biết điều, Đàm Khanh vén chăn lên một góc, nhóc con liền cười ngu a a với Đàm Khanh

Đàm Khanh chê bai nhe răng, xoay người nhét nhóc con vào trong lòng Hạ Minh Ngọc: "Cho nè, con trai anh."

Hạ Minh Ngọc bị động tác bất ngờ của Đàm Khanh làm cho sợ hết hồn.

Đứa bé trong lòng vừa nhẹ vừa mềm, giống như bông vậy, vừa dùng sức là sẽ làm hỏng.

Hạ Minh Ngọc tí nữa bị guồng tay guồng chân, kinh hoảng thất thố gọi Đàm Khanh một tiếng: "Cậu dừng một chút, nhìn tư thế ôm của tôi có đúng hay không?!"

Đàm Khanh không đếm xỉa tới nhìn: "Cái gì mà đúng hay không đúng, anh cũng có thể xách gáy nó, tiết kiệm sức lực."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc từ giờ khắc này đã xác định lần nữa, nếu như đứa bé này đúng là của anh, vậy tuyệt đối không thể giao cho Đàm Khanh dạy dỗ được.

Người này không chỉ không chuẩn bị cho đứa trẻ đi học, ngay cả cách ôm con cũng không kiên nhẫn nghiêm túc học một chút.

Làm sao có thể làm một phụ huynh tốt được?

Đàm Khanh không hề biết năng lực của mình đã bị Hạ Minh Ngọc nghi ngờ. Hắn mở cửa phòng, lại bật đèn, nói với người sau lưng: "Vào đi."

Hạ Minh Ngọc dường như đã tưởng tượng được trong phòng đơn sơ từ cái phòng của bà Lý lúc trước rồi, chỉ nói: "Đúng rồi, vừa rồi bà lão kia gọi cậu là gì?"

"Đại Tráng nha."

Đàm Khanh đặt cái túi trên vai xuống bàn, vùi đầu tìm một hồi, "Ở đây tui tên là Lưu Đại Tráng."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc đột nhiên có một loại dự cảm xấu, anh dừng lại hồi lâu, lấy dũng khí hỏi: "Đứa bé thì sao? Cậu đặt tên chưa?"

Đàm Khanh: "Đặt rồi, là Đàm Kỷ Kỷ."

Hạ Minh Ngọc: "???"

Hạ Minh Ngọc cho rằng mình nghe lầm: "Tên gì?"

Đàm Khanh: "Đàm, Kỷ Kỷ."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đàm Khanh có vẻ như hoàn toàn không cảm thấy cái tên này có bất kỳ vấn đề gì.

Hắn sửa sang lại cái túi, hất túi lên lưng một cái, cực kì chân thành nói: "Anh Hạ, tui phải đi bày chợ đêm, làm phiền anh chăm sóc nhóc con một chút nhé."

Đàm Khanh suy nghĩ một chút lại nói, "Hoặc là anh trực tiếp bỏ túi mang đi cũng được, tui đã thu dọn xong đồ của nó để ở phòng bếp rồi! Tạm biệt!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Minh Ngọc: Con trai tôi tên Đàm Kỷ Kỷ, người yêu tôi tên Lưu Đại Tráng... tôi... Đúng vậy, tôi rất vui vẻ...

Đàm Khanh khanh: Ể? Không phải anh đã đưa nhóc con đi rồi sao, tui lại có thể đi tìm mùa xuân mới rồi 0-0

Hạ Minh Ngọc:...