Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 11: Nhỏ ăn trộm (11)



Edit: Lune

Quý Miên đứng trước cửa nhà của Mục Ngữ Mạn, gõ cửa.

Giọng nữ trong trẻo truyền ra: "Chờ chút!"

Nửa phút sau, cánh cửa trước mặt Quý Miên mở ra.

"Chị Ngữ Mạn."

"Quý Miên đấy à." Mục Ngữ Mạn cười nghiêng người sang, mời cậu vào nhà.

Cô không bất ngờ với chuyện Quý Miên đến chút nào, dù sao thì đây đã là lần thứ bảy trong tháng Ba cậu đến, mà tháng Ba mới trôi qua được một nửa thôi.

Sau khi vào nhà, Quý Miên nhóm bùng lửa trong lò sưởi rồi thay hai viên than mới giúp cô, mùa Đông vừa qua không lâu nên thời tiết vẫn còn khá lạnh.

Khu phố này không có hệ thống sưởi ấm, vì vậy những gia đình có điều kiện thường lắp đặt điều hòa. Những người không thiếu tiền nhưng vẫn sử dụng lò sưởi kiểu cũ thế này như Mục Ngữ Mạn cực kỳ hiếm hoi.

Hệ thống nói Mục Ngữ Mạn thuộc kiểu "nữ chính hệ chữa trị trong truyện cứu rỗi".

Lúc đầu, Quý Miên còn chưa hiểu "truyện cứu rỗi" và "nữ chính hệ chữa trị" là gì.

Về điều này, hệ thống giải thích như sau:【Khoảng hai năm sau, Mục Ngữ Mạn sẽ nhặt được nam chính hoang dã bị thương trong một con hẻm tối tăm lạnh lẽo, đồng thời chăm sóc anh ta tận tình trong một tháng. Còn nam chính thì bề ngoài là một người đàn ông lạnh lùng tứ cố vô thân nhưng thân phận thực sự lại là con trai của gia đình họ Tạ giàu có, có thân thế cực kỳ máu chó, bị em trai cùng cha khác mẹ oán hận... Để chiếm đoạt toàn bộ tài sản thừa kế của gia đình họ Tạ, em trai phản diện của nam chính đã dựng lên một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn, nhằm giết chết nam chính.】

【Tiếc là nam chính sở hữu hào quang nhân vật chính đã may mắn sống sót sau vụ tai nạn xe và được Mục Ngữ Mạn cứu. Trong một tháng đó, hai người nảy sinh tình cảm, trải qua nhiều gian nan thử thách, cuối cùng nam nữ chính cũng nên duyên vợ chồng, có được kết thúc hạnh phúc.】

Ban đầu lúc nghe xong, Quý Miên đã sững sờ hồi lâu. Cả đời chưa từng xem qua bộ phim truyền hình máu chó nào, cậu không thể ngờ rằng trên đời này lại có sự trùng hợp và những chuyển biến lạ kỳ đến vậy. Sau đó là cảm thấy man mác buồn vì bị tiết lộ trước cốt truyện.

Có tin tình báo hệ thống cung cấp, Quý Miên biết rõ số dư trong tài khoản ngân hàng của Mục Ngữ Mạn, thậm chí còn chính xác đến hai chữ số sau dấu phảy.

Ừm... quả là một con số đáng kinh ngạc. Mục Ngữ Mạn giàu hơn tưởng tượng của Quý Miên rất nhiều.

"Em cứ ngồi chơi đi, không cần giúp chị làm gì đâu." Thấy Quý Miên lại lọ mọ, Mục Ngữ Mạn lên tiếng.

"Em có làm gì đâu, chị Ngữ Mạn, em chỉ... đi dạo lung tung thôi."

Quý Miên sờ túi, hơi cúi đầu xuống, mặt nóng ran.

Hệ thống nói, để trở thành một nam phụ si tình đủ tiêu chuẩn nhưng lại không quá trội, cậu phải học cách dùng phương pháp tục nhất để bày tỏ tình cảm thì mới không giành lấy sự nổi bật của nam chính.

Chẳng hạn như thỉnh thoảng tặng mấy món quà sáo rỗng, mà hoa thì rõ ràng là món quà tiêu biểu nhất trong số đó rồi.

Nhưng Quý Miên không có tiền mua hoa.

"Chị Ngữ Mạn, em tặng chị cái này." Quý Miên lấy thứ trong túi áo trên ra.

Là một món đồ chơi miễn cưỡng được coi là tượng gỗ.

Tượng gỗ tròn vo, không phân biệt được hình dạng cụ thể.

Mục Ngữ Mạn ngẩn người, cô nhận lấy tượng gỗ từ tay cậu, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu.

Cách đây không lâu, cô có hỏi em trai mình về tình hình của Quý Miên trong cửa hàng, Đoàn Chước trả lời "Tốt lắm", sau đó lại nói: "Thằng nhóc đó giỏi khắc khoai tây lắm."

Khi ấy, Mục Ngữ Mạn chỉ nghĩ rằng em trai mình hiếm khi nói đùa.

Môi cô mấp máy, hồi lâu mới cất lời: "Cái này... là khoai tây phải không, khắc khá đấy."

Quý Miên ngơ ngác, chậm rãi nói: "Cái kia... là con thỏ ạ."

Mục Ngữ Mạn: "..."

Ầy, lỗi quá.

...

Năm phút sau, Quý Miên đi ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng.

Chỉ cần nhớ lại cảnh Mục Ngữ Mạn vui vẻ nhận lấy con thỏ bằng gỗ nhưng không nhìn ra hình thù kia, hơn nữa còn trịnh trọng bày nó trên bệ cửa sổ là cậu lại càng xấu hổ.

Cửa hàng đồ gỗ điêu khắc của Đoàn Chước mở ngay gần đây, là chị kết nghĩa thì sao thiếu được mấy thứ này chứ? Đã vậy tay nghề của cậu còn...

Nhưng cậu cũng chỉ có thể tặng những thứ này, bởi cậu không có gì cả.

Dù Quý Miên có cố gắng tỉ mỉ, cẩn thận, dành nhiều thời gian hơn cho việc điêu khắc nhưng vẫn không có tác dụng gì. Có vẻ như cậu không có năng khiếu gì trong việc thủ công này.

Sau khi hoàn thành "củ khoai tây" thứ bảy mươi chín, Quý Miên quyết định từ bỏ việc học mò mẫm.

Cậu quay lại với kỹ năng sở trường của mình khi còn là một tên móc túi - trộm.

Cậu quyết định học mót.

Hôm nay Đoàn Chước ở trong cửa hàng. Sau Tết, các đơn hàng trong Tết dồn lại cùng với các đơn hàng sau Tết nên gần như nửa tháng nay anh đều làm việc trong cửa hàng, ít khi ra ngoài.

Anh cầm một con dao khắc, đang điêu khắc đường cong trên một khối gỗ hình người cao chừng 20cm.

Quý Miên khá ấn tượng với đơn hàng này. Đó là một bức tượng nhân vật cổ trang được một khách hàng đặt làm riêng.

Đoàn Chước ít khi làm tượng nhân vật, nhưng anh lại có khả năng nắm bắt hình thể rất chính xác.

Hình ảnh thiếu nữ hiệp khách đội mũ rộng vành đã dần hiện rõ, mạng lụa bị gió thổi phất lên, cực kỳ có cảm giác chuyển động.

Quý Miên im lặng đi ngang qua Đoàn Chước, sau đó lén liếc mắt nhìn một lúc, chưa được bao lâu lại chạy thành một vòng trong cửa hàng, rồi lại đi ngang qua Đoàn Chước nhìn thêm lần nữa.

Nhưng nhìn ngắt quãng kiểu này thì chẳng học được gì cả.

Cậu do dự một lúc bèn giả vờ đi lấy dụng cụ, nhưng thực ra lại rón rén đứng sau lưng Đoàn Chước nhìn trộm, cố ý giữ khoảng cách hơn một mét.

Gió lùa vào từ cửa, lướt qua tóc cùng áo khoác của Đoàn Chước rồi vờn nhẹ qua khuôn mặt của Quý Miên. Mang theo mùi hương thoang thoảng, mùi thơm của gỗ — tỏa ra từ Đoàn Chước, hòa quyện với hương cỏ xanh và bùn đất của đầu xuân, tạo thành một mùi hương diệu kỳ, dễ chịu vô cùng.

"Muốn học à?"

Đoàn Chước thình lình mở miệng như thể có mắt sau gáy, Quý Miên bị dọa dựng thẳng cả vai lên.

Hoàn hồn xong, cậu nhanh chóng gật đầu, gật đầu xong mới nhận ra có lẽ là Đoàn Chước không nhìn thấy.

Thế là cậu đến gần Đoàn Chước rồi ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt sáng rực.

"Em muốn học ạ."

"Ờ." Đoàn Chước liếc mắt nhìn cậu, khóe môi cong lên: "Vậy muốn tiếp đi."

"..."

...

Ban đầu tính để là nữ chính hệ chữa lành, mà sau lại thấy chữa trị hợp với đoạn miêu tả của hệ thống hơn, cũng cute hơn nữa nên để thành chữa trị =)))

Mấy nay thời tiết thay đổi nên tui bị ốm không ra chương được, mà chương tồn thì hết rồi. Nên để sang tuần nhe.