Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 16: Thái Văn Kỳ không có bố



Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi sự cố hôn môi xảy ra, Tô Mộ Nghiên vẫn luôn tránh tiếp xúc với Thái Văn Kỳ.

Không phải cô giận dỗi hay khó chịu gì với Thái Văn Kỳ, vì sau khi bình tĩnh và suy nghĩ kỹ lại thì cô cảm thấy chuyện hôn môi cũng không phải anh cố ý. Chỉ là mỗi lần ở gần anh cô lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và khó xử, vì vậy cứ tránh mặt anh đi là tốt nhất.

Tô Mộ Nghiên nghĩ dù sao cô và Thái Văn Kỳ cũng ghét nhau rồi, bây giờ ngó lơ nhau luôn cũng không có vấn đề gì.

Đến lúc thì giữa kỳ, Tô Mộ Nghiên làm bài kiểm tra rất tốt, kết quả đứng thứ ba trong lớp - đồng hạng với Hà Tuyết Sam, còn người xếp thứ nhất và thứ hai trong lớp là Thái Văn Kỳ và Thái Ngạn Nhân.

Trong nguyên tác Thái Ngạn Nhân là người có kết quả thi tốt nhất, nhưng bây giờ người đứng nhất lớp lại là Thái Văn Kỳ nên Tô Mộ Nghiên cảm thấy hơi bất ngờ.

Thái Văn Kỳ cũng bất ngờ không kém trước kết quả của Tô Mộ Nghiên. Cô không những đứng thứ ba trong lớp mà còn đạt điểm tuyệt đối ở môn Tiếng Anh. Giáo viên Tiếng Anh đã tuyên dương cô ngay trước lớp nên Thái Văn Kỳ lại vô thức chú ý đến cô hơn.



Vào ngày thứ tư.

Hà Tuyết Sam bị ốm nên xin nghỉ, Tô Mộ Nghiên vì thế nên rất buồn chán, nhưng người còn buồn chán hơn cô đương nhiên là Thái Ngạn Nhân.

Giờ ra chơi trước tiết thể dục, Tô Mộ Nghiên một mình đi thay đồ thể dục ở phòng thay đồ, sau đó lại vào nhà vệ sinh để chỉnh lại tóc. Không nghĩ rằng đến lúc chỉnh tóc xong, vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì cô lại nghe thấy có mấy đứa con trai nhắc đến tên của Thái Văn Kỳ.

“Mày có thấy mặt thằng Thái Văn Kỳ lớp 10-1 trông giống với mặt thằng Thái Ngạn Nhân lớp nó không?” Đồng Thụy Trạch nói.

“Ừ, trông giống phết, nhìn như anh em.”

“Mà hai đứa nó lại cùng họ Thái nữa chứ, chẳng lẽ là anh em sinh đôi hả?”

“Không phải.” Đồng Thụy Trạch nói, “Hồi cấp hai tao học cùng Thái Ngạn Nhân, còn từng đến nhà nó chơi một lần. Nó là con một, nhà không có anh em nào khác đâu.”

Mấy đứa con trai còn lại nghe thấy thế thì hỏi: “Nhưng tự nhiên mày nói chuyện này làm gì?”

Đồng Thụy Trạch đứng gần cửa nhà vệ sinh nam, khóe môi nhếch lên trông cực kỳ ngứa mắt. “Mày có biết nhà Thái Ngạn Nhân giàu lắm không? Bố Thái Ngạn Nhân là ông chủ của một công ty lớn, mà mấy ông chủ lắm tiền nhiều của thì thường hay ăn chơi, ra ngoài bồ bịch rồi có con ngoài giá thú.”

Nói đến đây, Đồng Thụy Trạch lại nhếch mép cười đểu.

Từ khi thấy Thái Văn Kỳ diễn vai hoàng tử trên sân khấu, crush của Đồng Thụy Trạch liền mê mẩn Thái Văn Kỳ, cho nên bây giờ cậu ta muốn bịa chuyện để chửi rủa Thái Văn Kỳ cho đỡ tức.

Tuy nhiên Đồng Thụy Trạch lại không biết rằng lúc này Thái Văn Kỳ đang rửa tay trong nhà vệ sinh, cho nên cậu ta không biết sợ mà oang oang cái mồm: “Thái Ngạn Nhân và Thái Văn Kỳ cùng họ, trông mặt hai đứa lại giống nhau như thế, chúng mày có cảm thấy hai đứa nó chung một dòng máu không? Tao cảm thấy có khi thằng Thái Văn Kỳ là con rơi của bố Thái Ngạn Nhân đấy! Haha!”

Mấy người bạn kia nghe xong thì cũng cười hùa theo. Thái Văn Kỳ ở trong nhà vệ sinh thì bẻ khớp ngón tay, chuẩn bị ra ngoài tác động vật lý lên người Đồng Thụy Trạch.

Nhưng anh còn chưa kịp bước ra thì một tiếng động lớn đã vang lên, nghe giống như tiếng nước đổ xuống đất. Ngay sau đó, anh lại nghe thấy tiếng của Đồng Thụy Trạch: “Mẹ kiếp con nhỏ kia! Mày làm cái quái gì thế?”

“Xin lỗi nha.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Thái Văn Kỳ ở trong nhà vệ sinh liền khựng người lại.

Ở bên ngoài, Tô Mộ Nghiên cong môi cười, nhưng ánh mắt nhìn Đồng Thụy Trạch lại vô cùng lạnh lẽo.

Tay Tô Mộ Nghiên đang cầm xô nước vừa lấy ra từ nhà vệ sinh nữ, khóe môi cô nhếch lên trông vô cùng kiêu ngạo: “Tôi không cố ý hắt nước vào người cậu đâu. Tại miệng cậu thốt ra mấy lời dơ bẩn quá nên tôi mới muốn dùng nước rửa sạch cặn bã trong miệng cậu thôi.”

Đồng Thụy Trạch nghe vậy thì trợn trừng mắt, lớn giọng: “Mày nói cái gì?”

Tô Mộ Nghiên nhìn Đồng Thụy Trạch ướt như chuột lột trước mặt thì đặt xô nước xuống rồi tiếp tục chế nhạo: “Chó có thể sủa bậy, nhưng người thì không thể nói bậy đâu nha. Đừng có tùy tiện bôi nhọ người khác, nếu không nhân cách sẽ bốc mùi lắm đấy!”

Đồng Thụy Trạch nghe đến đây thì tức điên lên nhưng không làm gì được. Tô Mộ Nghiên cũng không muốn dây dưa thêm với cậu ta nên liền tặng cho cậu ta một ánh mắt khinh thường quay người rời đi.

Nhưng đi được mấy bước, Tô Mộ Nghiên lại nhớ ra một việc nên liền quay lại, nói với Đồng Thụy Trạch: “Đúng rồi! Khuôn mặt Thái Văn Kỳ và Thái Ngạn Nhân trông chẳng giống nhau lắm. Khuôn mặt Thái Văn Kỳ đẹp trai như vậy là do thừa hưởng nhan sắc từ mẹ cậu ấy đấy! Dù là Thái Ngạn Nhân hay là bố Thái Ngạn Nhân cũng không đẹp bằng cậu ấy đâu.”

Nói dứt lời Tô Mộ Nghiên liền quay người rời đi.

Trong lúc đó, Thái Văn Kỳ vẫn đang đứng thẫn thờ trong nhà vệ sinh.

Nghe thấy những lời Tô Mộ Nghiên nói, trái tim anh không ngừng run lên.

Cô nói anh giống mẹ.

Nhớ năm cấp hai một bạn nữ thường đến bắt chuyện với anh, có một lần bạn nữ đó nói: “Thái Văn Kỳ, trông cậu đẹp trai thế này, chắc bố của cậu lúc trẻ ắt hẳn cũng phải đẹp trai lắm nhỉ.”

Lúc đó Thái Văn Kỳ cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía bạn nữ kia rồi nói: “Cút.”

Bạn nữ đó bị dọa sợ, từ đó về sau không dám đến bắt chuyện với Thái Văn Kỳ nữa.

Trong tiểu thuyết, có một lần Hà Tuyết Sam cũng nói với Thái Văn Kỳ: “Tớ đoán rằng bố của cậu là một người rất dịu dàng, lịch thiệp, cho nên cậu mới trở thành một người tuyệt vời như thế này.”

Thái Văn Kỳ lúc đọc đoạn này trong tiểu thuyết thì nở một nụ cười mỉa mai.

Dịu dàng, lịch thiệp? Không hề! “Bố” của anh chỉ là một tên khốn mà thôi.

Thái Văn Kỳ cảm thấy ghê tởm khi người khác nhắc đến “bố” của anh. Bọn họ muốn khen anh thì khen đi, lôi “bố” của anh vào làm gì chứ? Anh không có bố, Thái Ngạn Nhân mới là người có bố.

Còn anh… Anh chỉ có mẹ và ông ngoại. Nhưng tại sao khi khen anh, bọn họ lại không nhắc đến ông ngoại và mẹ của anh?

Thái Văn Kỳ thật ra cũng chẳng trông ngóng ai nhắc đến mẹ của mình, bởi vì bà ấy đã mất rồi. Nhưng hôm nay nghe thấy Tô Mộ Nghiên lên tiếng vì anh, còn nói rằng anh giống mẹ, trong lòng anh liền dâng trào một cảm xúc khó tả.

Ngoài ông ngoại ra, Tô Mộ Nghiên là người đầu tiên nói rằng anh giống mẹ của anh.