Nam Phụ Thâm Tình Lỡ OOC Rồi Sao (Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa)

Chương 107



Hàn Thâm giữ chặt cánh tay Lâm Tử Nhiên, chỉ dùng một chút lực liền kéo cậu về bên cạnh mình, ánh mắt lãnh duệ nhìn Giang Dĩ Huy: “Giang tổng làm gì vậy?”

Giang Dĩ Huy nheo đôi mắt, cong môi, cười như không cười nói: “Cùng bạn bè tán gẫu mà thôi, Hàn tổng hà tất khẩn trương như vậy?”

Lâm Tử Nhiên hoàn toàn mộng bức!

Giang tổng.

Giang tổng lớn lên đẹp.

NPC Giang tổng đẹp không giống người thường.

Còn có thể là ai?

Đây không phải là nam hai vai phản diện phong lưu đa tình, âm hiểm giảo hoạt Giang Dĩ Huy hay sao?!

Cho nên cái gì mà nhân viên tiếp thị, Tiểu Giang, đều là gạt người:)

Lâm Tử Nhiên buồn bã nói: “Hệ thống, chuyện quan trọng như vậy sao không nhắc tôi?”

Hệ thống: “Cậu không hỏi.”

Lâm Tử Nhiên lên án nói: “Cậu là cái hệ thống không chịu trách nhiệm! Cậu có biết không!”

Hệ thống: “Tôi nói rồi, tôi chỉ là hệ thống hỗ trợ người chơi, sẽ không chủ động cung cấp bất kỳ kiến nghị nào, chỉ khi người chơi yêu cầu hỗ trợ thì mới xuất hiện, căn cứ theo yêu cầu của người chơi mà hỗ trợ cung cấp.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Lâm Tử Nhiên cả giận nói: “Được thôi, cho dù lần này không phải vấn đề của cậu, thì dị thường của thế giới này các người rốt cuộc đã điều tra ra kết quả chưa? Cậu nhìn đi, ngay cả vai phản diện cũng không hiểu được mà sụp đổ rồi! Anh ta căn bản không nên quen biết Lăng Nam.”

Hệ thống: “Tôi sẽ ghi lại điểm này, cậu yên tâm, chúng tôi đang nghiêm túc tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật.”

Lâm Tử Nhiên: “Tốt nhất là thế.”:)

Lâm Tử Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận về những gì đang xảy ra.

Cậu không xác định dựa theo hướng đi nguyên cốt truyện Lăng Nam có vừa vặn xuất hiện ở gần buổi triển lãm đó hay không; đó là sự kiện ngẫu nhiên vô pháp xác định, nhưng việc Giang Dĩ Huy coi trọng cậu hiển nhiên không phù hợp với hướng đi của nguyên cốt truyện... Sở dĩ xảy ra loại chuyện này, ngoại trừ khả năng do hiệu ứng cánh bướm, còn quan hệ rất lớn đến thiết lập nhân vật Giang Dĩ Huy.

Trong kịch bản miêu tả Giang Dĩ Huy là một người đàn ông có thiết lập hoa tâm phong lưu, trong nguyên tác, bởi vì Hàn Thâm thích Thư Gia Ngôn nên anh ta mới chủ động theo đuổi Thư Gia Ngôn…Tuy rằng bây giờ cốt truyện bị lệch dẫn tới việc anh ta không đi theo cốt truyện ban đầu, nhưng thiết lập của anh ta vẫn không thay đổi, điều này có thể giải thích tại sao chỉ gặp một lần ở buổi triển lãm liền mặt dày mày dạn ngụy trang thành nhân viên tiếp thị tiếp cận chính mình.

Chỉ có một lý do.

Kẻ lừa đảo này muốn dụ dỗ mình!

Cho nên đường đường là tổng tài vai phản diện, lại tự hạ thấp giá trị làm tiếp thị viên, muốn WeChat thôi chưa đủ, còn muốn địa chỉ, không tiếc bồi chơi game thu hoạch hảo cảm, đi từng bước một làm cậu hạ thấp cảnh giác.. Thật là hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn!

Điều đáng giận nhất chính là, anh không biết xấu hổ giả làm nhân viên tiếp thị thì thôi, thế nhưng còn bán cho tôi cái máy hút bụi với giá hơn một ngàn tệ!

Hơn một ngàn đấy!

Lâm Tử Nhiên nhìn hai người này.

Trái một cái bá đạo tổng tài chơi cưỡng chế yêu, phải một cái vai phản diện phong lưu thành tính nói năng bậy bạ, đều do hai người này... Cậu sắp bị trò chơi này làm cho tức chết!

Mỗi khi cậu cho rằng cốt truyện đã sụp đổ đến level max, thì cốt truyện lại càng sụp đổ vượt quá giới hạn cậu nghĩ!

Sụp đổ làm người hoàn toàn không thể lường được!

Ai có thể nghĩ đến, bất quá cậu chỉ đi làm việc thôi, liền bị vai phản diện coi trọng?

Lâm Tử Nhiên đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, nếu không phải trò chơi rác rưởi này quá hố người, không chừng cậu đã sớm lấy được điểm A!

Hàn Thâm nắm chặt cánh tay của thanh niên, mím môi không nói, vẻ mặt ngưng trọng.

Hắn biết gần đây Lâm Tử Nhiên không vui, bởi việc lần trước mà trách cứ hắn, cho nên dù cậu một mình rời đi không nói tiếng nào, hắn cũng không ngăn cản hay kiểm soát chặt. Hắn muốn cho cậu nhiều không gian riêng hơn nên đã đợi suốt cả đêm, cho đến bây giờ mới gọi điện thoại đến đây đón cậu.

Ai mà nghĩ đến, thế nhưng sẽ nhìn thấy Giang Dĩ Huy và Lâm Tử Nhiên ở cùng nhau! Hơn nữa nhìn ánh mắt và thái độ của Giang Dĩ Huy, hiển nhiên đã động tâm tư với Lâm Tử Nhiên!

Trong nháy mắt Hàn Thâm suy nghĩ rất nhiều, thậm chí hắn còn nghi ngờ Giang Dĩ Huy biết chuyện hắn thích Lâm Tử Nhiên, cho nên mới cố ý tiếp cận Lâm Tử Nhiên. Bởi vì giữa bọn họ đấu với nhau không ít lần, là đối thủ cạnh tranh trên thương trường mọi người đều biết; Giang Dĩ Huy bị ăn mệt trong tay hắn vài lần, bất mãn với hắn từ lâu.

Vả lại, từ trước đến nay tính cách Giang Dĩ Huy luôn phong lưu, chuyên đào góc tường người khác, thích gây chuyện làm cho hắn ngột ngạt, anh ta làm vậy cũng không làm người thấy hiếm lạ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Thâm trở nên lạnh hơn.

Giang Dĩ Huy nhìn Hàn Thâm, trong khoảng khắc ngắn ngủi cũng suy nghĩ rất nhiều.

Chính mình tiếp cận Lâm Tử Nhiên thuần túy là vì nhất thời hứng khởi, cảm thấy đây là một con mồi rất thú vị, nhưng... Vận khí của chính mình không khỏi quá tốt rồi đi?

Tùy tiện phát hiện tiểu khả ái, thế mà vừa vặn là người Hàn Thâm thích?!

Không sai, tuy rằng Hàn Thâm chưa nói gì nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thái độ che chở của hắn, Giang Dĩ Huy liền xác định, đối với Hàn Thâm mà nói Lâm Tử Nhiên tuyệt đối không bình thường.

Phải biết rằng loại người như Hàn Thâm không dễ động tâm, có thể khiến hắn khẩn trương như vậy, đây là lần đầu tiên Giang Dĩ Huy nhìn thấy.

Đáy mắt Giang Dĩ Huy lấp lóe tia hưng phấn, vốn dĩ hắn chỉ hơi hứng thú với Lâm Tử Nhiên mà thôi, nhưng lúc này trong lòng lại nhiều hơn một phần nghiêm túc. Nếu Lâm Tử Nhiên là người mà Hàn Thâm thích, ngược lại chính mình càng muốn đoạt lấy Lâm Tử Nhiên.

Nếu như vậy, sắc mặt Hàn Thâm nhất định sẽ rất khó coi.

Giang Dĩ Huy thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, có chút tò mò nói: “Anh ta là bạn trai của em sao?”

Bạn trai? Sao có thể!

Lâm Tử Nhiên phủ nhận ngay lập tức: “Không phải.”

Cậu vừa nói xong vẻ mặt liền buồn bực, đều do cậu lanh mồm lanh miệng, thành thật trả lời Giang Dĩ Huy như vậy để làm gì?!

Tên này vừa rồi còn che giấu thân phận để lừa gạt mình!

Tôi giận rồi đó.

Lâm Tử Nhiên xụ mặt, quay đầu đi không thèm nhìn Giang Dĩ Huy.

Giang Dĩ Huy liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Tử Nhiên xấu hổ buồn bực, xem ra là không vui chuyện bị hắn lừa dối, đáng tiếc... Nếu để cho mình thêm thời gian mấy ngày, nói không chừng có thể lừa tiểu khả ái tới tay, nhưng không khéo lại bị Hàn Thâm bắt gặp mà kết thúc, làm bại lộ thân phận của mình trước; nếu muốn đạt được hảo cảm của tiểu khả ái lần nữa, chỉ sợ phải tốn nhiều thời gian và công sức.

Bất quá, tuy rằng hôm nay bị Hàn Thâm làm hỏng chuyện tốt, nhưng không phải chính mình không có thu hoạch.

Vừa rồi Lâm Tử Nhiên trả lời theo phản xạ có điều kiện, đã cung cấp cho hắn thông tin vô cùng hữu dụng.

Phản ứng bản năng không lừa được người.

Lâm Tử Nhiên không thích Hàn Thâm, cho nên không chút do dự phủ nhận quan hệ yêu đương, hóa ra Hàn Thâm yêu đơn phương sao?

Thật là không thể tưởng tượng được!

Chuyện này còn ý nghĩa nhiều hơn hắn nghĩ!

Giang Dĩ Huy thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, dịu dàng nói với Lâm Tử Nhiên: “Xin lỗi, bất quá anh thật sự xem em như một người bạn, chỉ là không hy vọng em mất tự nhiên, cho nên mới không nói thân phận thật sự của mình cho em biết.”

Hàn Thâm nhướn mày phục hồi tinh thần, cái gì? Giang Dĩ Huy còn giấu giếm thân phận lừa gạt Lâm Tử Nhiên?

Hắn lạnh giọng mở miệng: “Đã qua ngần ấy năm mà Giang tổng vẫn không hề thay đổi, thủ đoạn theo đuổi người vẫn nhiều như cũ, không biết đã lừa gạt được bao nhiêu người như vậy rồi?”

Sắc mặt Giang Dĩ Huy lạnh lùng.

Mắt thấy hai người có xu thế cắn xé nhau, Lâm Tử Nhiên cảm giác chính mình thật muốn chửi đậu má. Cậu làm cái gì! Làm thế nào mà vai chính công và vai phản diện vì cậu mà cắn xé nhau?!

Sốt ruột quá.

Lâm Tử Nhiên đờ đẫn, xoay người bỏ đi.

Hai người kia, ai cậu cũng không muốn quan tâm tới!

Đặc biệt là Giang Dĩ Huy, đây đích thị là một kẻ lừa đảo! May mắn là mi quay ngựa, mi cho rằng ta đây sẽ lại tin tưởng mi sao?!

Hàn Thâm liếc mắt cảnh cáo nhìn Giang Dĩ Huy một cái, sau đó xoay người vội vàng đuổi theo.

Hàn Thâm bước nhanh đuổi kịp Lâm Tử Nhiên, quai hàm căng chặt, khuôn mặt đông lạnh nắm lấy cổ tay cậu, trực tiếp đẩy cậu vào xe, thắt dây an toàn rồi đóng cửa lại, một chuỗi động tác liền mạch lưu loát!

Sau đó lái xe về nhà.

Lâm Tử Nhiên nhìn sườn mặt Hàn Thâm, ừm, bộ dáng quả thực có chút không vui.

Lâm Tử Nhiên có chút bất an: “Hệ thống, mở kịch bản cho tôi xem.”

Hệ thống: “Được.”

Lâm Tử Nhiên nhìn kịch bản và thiết lập nhân vật trên quầng sáng, quyết định xem lại cốt truyện đã sớm quên sạch từ lâu, mặc dù biết kịch bản của trò chơi hố cha này căn bản không đáng tin! Sau khi trải qua tu sửa vẫn không tốt hơn chỗ nào! Nhưng ở một mức độ nào đó mà nói nó vẫn có giá trị tham khảo nhất định, đây cũng là kinh nghiệm mà Lâm Tử Nhiên tổng kết qua các thế giới!

Mặc dù cốt truyện luôn sụp đổ, còn che giấu cốt truyện ẩn, nhưng tất cả những điều này đều dựa trên cơ sở cốt truyện gốc, lại còn gia tăng thêm tình tiết. Vô luận sụp đổ như thế nào, chủ yếu vẫn là hành vi logic giữa các nhân vật, chỉ là một số thay đổi dẫn đến hành vi của họ cũng thay đổi, về cơ bản vẫn như cốt truyện ban đầu, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn khác biệt.

Chẳng hạn như Hàn Thâm coi trọng mình, nhưng hắn vẫn là một bá tổng, Giang Dĩ Huy tiếp cận mình, nhưng hắn vẫn là nhân vật phản diện phong lưu đa tình, hơn nữa Hàn Thâm và Giang Dĩ Huy vẫn như cũ là đối thủ cạnh tranh.

Nếu không phải chính mình không hiểu được bị NPC coi trọng..

Thì hành vi của bọn họ đều rất phù hợp với thiết lập trong cốt truyện.

Bởi vì cốt truyện của thế giới này vừa mới bắt đầu liền sụp đổ, nó sớm không còn là cốt truyện trong kịch bản nữa, Lâm Tử Nhiên gần như quên mất còn có một nhân vật phản diện như vậy tồn tại.

Hơn nữa ở trong nguyên tác, Giang Dĩ Huy lên sân khấu tương đối trễ, cho nên cậu mới không nghĩ tới kỳ thực hắn ta đã sớm tiếp cận mình như vậy.

Cốt truyện của mỗi thế giới đều luôn sụp đổ một cách thiên kỳ bách quái.

Đặc biệt là trong thế giới này, cả vai chính công và vai phản diện đều sụp thiết lập, không có liên quan gì đến mình.

Lâm Tử Nhiên không khỏi lâm vào trầm tư, lần đầu tiên Giang Dĩ Huy tiếp cận mình, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn coi trọng mình; dù sao người này rất hoa tâm, coi trọng mình không tính là việc gì ngoài ý muốn, hiện tại hắn ta đã biết được mối quan hệ giữa mình và Hàn Thâm, như vậy càng không dễ dàng buông tay. Bởi vì trong nguyên cốt truyện, lúc ấy hắn ta căn bản không quen biết Thư Gia Ngôn, cũng bởi vì Hàn Thâm thích Thư Gia Ngôn nên mới theo đuổi Thư Gia Ngôn, huống chi tình huống hiện tại...

Giang Dĩ Huy thích đào góc tường Hàn Thâm, trên phương diện này tuyệt đối không hề có tiết tháo.

Nhân viên tiếp thị, mệt hắn mới nghĩ ra.

Còn Hàn Thâm, khẳng định hắn không nghĩ tới cậu sẽ quen biết với Giang Dĩ Huy! Dù sao chuyện này chính mình cũng chưa nghĩ đến, lúc này... tám phần là ghen tị?

Shrr.. Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, cậu có chút lo lắng cho thắt lưng của mình.

Làm gì bây giờ làm gì bây giờ..

Cậu thừa nhận tuy gần đây mình có chút cậy sủng mà kiêu, nhưng nếu Hàn Thâm thực sự phẫn nộ, cậu vẫn có chút túng.

Dù sao người này quá độc ác khi trên giường, tuy rằng sảng khoái nhưng túng dục quá độ như vậy cũng không được đâu nha ~

Tuổi còn trẻ mà bị hư thận!

Chiếc xe từ từ dừng lại.

Lâm Tử Nhiên ngồi trong xe không muốn xuống, cảnh giác đề phòng nhìn Hàn Thâm, bộ dáng đừng mơ đụng đến tôi!

Đúng là vừa rồi Hàn Thâm thật sự rất tức giận, bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới, Giang Dĩ Huy ở thời điểm hắn không biết thế nhưng đánh chủ ý lên Lâm Tử Nhiên. Nếu không phải hôm nay vừa vặn bắt gặp, người của hắn, có lẽ liền bị người khác đắc thủ.

Chính hắn vẫn quá sơ ý.

Hàn Thâm bình phục lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn Lâm Tử Nhiên, hai mắt thanh niên đen láy, trong ánh mắt ngập tràn cảnh giác xen lẫn tia xa cách, ngồi ở chỗ đó bất động, trên mặt tràn đầy kháng cự... Mình làm em ấy sợ hãi như vậy sao?

Hồi lâu, Hàn Thâm nhếch khóe miệng cười tự giễu.

Cũng đúng, bất luận Giang Dĩ Huy là người như thế nào, ít nhất trong mắt Lâm Tử Nhiên hắn ta là kẻ vô hại, mà chính mình lại là kẻ buộc em ấy phải chia tay với người mình yêu.

Hàn Thâm hơi hé môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng: “Xuống xe.”

Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, quật cường không động đậy, hôm nay tôi cần phải tranh thủ chủ quyền cho mình!

Tôi không xuống xe đấy!

Hàn Thâm nhướn mày, chợt cong khóe miệng, ngón tay nhẹ đánh tay lái, cười hài hước: “Không muốn xuống? Vậy ở trong xe cũng được.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Oh no, cậu đã quên Hàn Thâm phát điên, ở trong xe cũng có thể làm được, ký ức ở trong xe lần trước vẫn còn mới mẻ, bởi vì không gian nhỏ hẹp, chưa nói có thoải mái hay không, thiếu chút nữa eo cậu muốn gãy luôn!

Thôi thôi, vẫn là trên giường thoải mái hơn.

Lâm Tử Nhiên xụ mặt, thở phì phì cởi dây an toàn, bước xuống rồi đóng sầm cửa lại.

Cậu đã chuẩn bị tốt đại chiến 300 hiệp.

Kết quả ――

Ầm vang một tiếng, Hàn Thâm lái xe đi mất!

Lâm Tử Nhiên:???

Vừa rồi không phải muốn cùng tôi chơi xe chấn sao?

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên tràn đầy mờ mịt, chẳng lẽ, Hàn Thâm lừa gạt mình? Hắn không muốn làm với mình? Cũng không vì ghen tuông mà tức giận?

Ừm..

Hẳn là do may mắn.

Nhưng không hiểu sao cảm giác như mị lực của chính mình bị hạ thấp.

Lâm Tử Nhiên mơ màng hồ đồ về đến nhà.

Sau đó linh quang chợt lóe qua đầu cậu, chẳng lẽ rốt cuộc Hàn Thâm cũng chán rồi, không còn hứng thú với mình nữa? Lâm Tử Nhiên giật mình một cái, lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng vai chính công ở thế giới này không thích cậu nữa!

Nhưng không thể vui mừng quá sớm.

Còn phải quan vọng!

Lâm Tử Nhiên về đến nhà, ở một mình càng tự tại, tốt nhất là Hàn Thâm không tới. Cậu gác chân ngồi ở trên ghế sô pha, đang chọn xem phim điện ảnh thì tin nhắn từ điện thoại truyền đến.

Là Giang Dĩ Huy.

Tiểu Giang: “Thực xin lỗi, anh thật sự không cố ý lừa dối em, em có thể tha thứ cho anh một lần được không?” Đáng thương.jpg

Lâm Tử Nhiên: “……”

Anh đủ rồi nha! Đường đường là tổng tài còn chưa đủ sao!

Còn muốn mặt mũi hay không!

Bất quá như suy đoán của mình từ trước, sau khi Giang Dĩ Huy biết Hàn Thâm thích cậu, càng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Lâm Tử Nhiên giơ tay xoa xoa trán của mình, cười lạnh một tiếng, lúc trước anh lừa dối tôi tôi còn chưa tính, hiện tại còn muốn tôi tin anh lần nữa sao?

Cậu căn bản không trả lời, tiếp tục xem phim.

Tiểu Giang: “Kỳ thật là anh thích em, anh đối với em nhất kiến chung tình, cho nên mới muốn làm quen với em.”

Cái này làm Lâm Tử Nhiên không nhịn nổi nữa, anh nhất kiến chung tình với bao nhiêu người rồi?

Lâm Tử Nhiên: “Lăn.”

Bên kia an tĩnh một lúc lâu, Lâm Tử Nhiên cho rằng hắn bị sỉ nhục tôn nghiêm, sẽ không nhắn tin nữa..

Tiểu Giang: “Hôm nay em mua máy hút bụi mà quên lấy, để anh đưa tới cho.”

Lâm Tử Nhiên vô ngữ, cầm điện thoại lên bắt đầu bấm.

Lâm Tử Nhiên: “Đưa anh.”

Cuối cùng Tiểu Giang không trả lời.

Lâm Tử Nhiên đặt điện thoại xuống ‘hừ’ một tiếng, cậu giống như người thiếu cái máy hút bụi sao? Không phải là hơn một ngàn thôi à? Coi như hôm nay là phí bồi đi chơi, cái giá này không tính bôi nhọ tổng tài như hắn!

………………

Ngày hôm sau, Lâm Tử Nhiên đi làm như thường lệ.

Thực ra cậu có thể không đi làm, dù sao đi làm hay không cũng không ai quản cậu, nhưng nói vậy thì có vẻ chính mình quá mức sa đọa, hoàn toàn trở thành tiểu tình nhân bị bao dưỡng. Lâm Tử Nhiên cảm thấy Lăng Nam không nên sa đọa đến nước này, cho nên vẫn kiên trì đi làm.

Buổi sáng hôm nay, Hàn Thâm bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, Lâm Tử Nhiên càng mừng rỡ vì được nhẹ nhàng tự tại.

Mãi cho đến trưa, em gái thư ký mới tìm đến đây.

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên nghiêm lại, Hàn Thâm không nhịn được đến tìm mình rồi sao? Lần này mình nên cự tuyệt như thế nào đây..

Lúc này cậu nghe thấy em gái nói: “Anh Lăng, vừa rồi có điện thoại gọi tới lễ tân ở lầu một, nói rằng có người tới tìm anh, hắn nói hắn tên Thư Gia Ngôn.”

Lâm Tử Nhiên đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Em gái thiếu nữa hoảng sợ: “Có người tên Thư Gia Ngôn tới tìm anh..”

Lâm Tử Nhiên lập tức đứng dậy đi đến phía bên kia thang máy.

Dọc đường đều suy tư.

Hiện tại Thư Gia Ngôn tới tìm mình là có ý gì.

Lần trước cậu đã nói đến như vậy, không có khả năng y còn thích chính mình... Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Lâm Tử Nhiên bước nhanh xuống lầu, liếc mắt vọng xuống liền nhìn thấy thiếu niên thanh tú một mình an tĩnh đứng ở nơi đó, trong tay kéo một chiếc vali.

Trong đại sảnh người đến người đi, tuy dáng vẻ Thư Gia Ngôn không tính là thu hút, nhưng cũng có người ngẫu nhiên liếc mắt nhìn y một cái.

Tâm trạng Lâm Tử Nhiên thập phần phức tạp, vừa mới chia tay, lúc này không biết phải đối mặt với Thư Gia Ngôn như thế nào, nhưng không có khả năng không quan tâm tới y, vì vậy cẩn thận hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì?”

Thư Gia Ngôn lẳng lặng nhìn cậu, biểu tình lạnh nhạt đẩy vali về phía trước, khóe môi cong lên độ cung châm chọc nói: “Lần trước anh đi vội vàng, quên mang theo rất nhiều đồ, tôi đều sửa sang lại, mặt khác… Tôi không cần anh bố thí và bồi thường, tôi đã lấy 3 vạn tệ kia đặt ở bên trong.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Hóa ra là việc này, mặc dù biết Thư Gia Ngôn là người có tính tình quật cường, nhưng không ngờ một chút tiện nghi cũng không muốn chiếm.

Lâm Tử Nhiên nhất thời không còn lời nào để nói.

Thư Gia Ngôn bình tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, tựa hồ có chút thất vọng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Dù sao thì cũng chúc mừng anh đạt được thứ mình muốn, về sau tôi sẽ không đến tìm anh nữa, tạm biệt.”

Nói xong quay người rời đi.

Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, bất đắc dĩ thở dài.

………………

Bình thường Thư Gia Ngôn đứng ở nơi đó cũng không ai chú ý, nhưng Lâm Tử Nhiên có độ nổi tiếng rất cao trong công ty, hầu như không ai không biết, mọi người đều cam chịu cậu là bạn trai nhỏ của Hàn tổng, thoạt nhìn là một thanh niên hòa đồng thân thiện, tính cách và ngoại hình cũng rất làm người hảo cảm.

Cho nên Lâm Tử Nhiên đứng đó một lúc lâu, liền thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý.

Nhiều người nhìn thấy cảnh tượng hôm nay đều không khỏi khe khẽ thì thầm, chẳng lẽ quan hệ giữa Lâm Tử Nhiên và Hàn tổng không đơn giản là quan hệ yêu đương? Người đến hôm nay là ai?

Sẽ không phải..

Lâm Tử Nhiên là tiểu tình nhân của Hàn tổng chứ? Đây mới chân chính là bạn trai của cậu ta? Bởi vì thoạt nhìn thật sự rất giống hiện trường chia tay!

Hơn nữa, rõ ràng Lâm Tử Nhiên dường như đang xin lỗi đối phương.

Trước đây mọi người đều cho rằng Lâm Tử Nhiên và Hàn Thâm là người yêu của nhau, nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như Hàn tổng chưa từng công khai thừa nhận. Xem ra hôm nay việc Lâm Tử Nhiên vì tiền mà vứt bỏ bạn trai đi theo Hàn tổng bị lộ, Lâm Tử Nhiên đưa tiền bồi thường, bạn trai dưới cơn giận dữ liền đến chia tay rồi trả lại tiền.

Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, không nghĩ tới Lâm Tử Nhiên lại là người như vậy.

Chỉ là, nếu Lâm Tử Nhiên không phải bạn trai của Hàn tổng, Hàn tổng cần gì sủng ái một tiểu tình nhân như vậy?

Hàn Thâm đứng ở hành lang lầu ba, ánh mắt thâm thúy, hai tay đặt trên tay vịn, lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên dưới, giữa mày gắt gao nhíu lại.

Hôm nay Thư Gia Ngôn tới đưa đồ, chỉ sợ trong lòng còn tồn tại tâm tư muốn trả thù.

Bởi vì nếu hắn ta thực sự chỉ muốn tiền, còn đồ đạc, hoàn toàn có thể gửi trả Lâm Tử Nhiên, hoặc hẹn Lâm Tử Nhiên ra ngoài nói chuyện cũng được, nhưng hắn ta lại cố tình vào công ty, gây náo loạn trước mặt mọi người.

Cho dù hắn ta hiểu lầm Lâm Tử Nhiên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vì hận mà làm đến mức này, không muốn hảo tụ hảo tán... Thật làm người hoài nghi, tình yêu mà hắn ta dành cho Lâm Tử Nhiên sâu bao nhiêu.

Hàn Thâm nhớ tới ba lần va chạm trước đây với Thư Gia Ngôn, lông mày càng nhíu chặt hơn, tất cả những lần đó đều là trùng hợp hay sao? Lúc ấy hắn căn bản không đặt Thư Gia Ngôn ở trong lòng, có chút tùy ý liền buông tha cho hắn ta; bởi vì có quá nhiều người muốn nhào vào ngực hắn, hắn không có hứng thú cũng không có thời gian để phân biệt hết.

Chỉ cần không xuất hiện trước mắt hắn là đủ rồi.

Nhưng hôm nay xem ra, người này tâm cơ hơn hắn tưởng, còn thâm sâu hơn thế nhiều, đơn giản là lợi dụng sự mềm lòng của Lâm Tử Nhiên mà thôi.

Đáy mắt Hàn Thâm hiện lên tia lệ khí, khóe môi cong lên độ cung lạnh lùng.

Thu thập một người như vậy, đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

Chỉ là, hắn ta là người mà Lâm Tử Nhiên quan tâm.

Nếu chính mình lật lọng, ra tay với Thư Gia Ngôn, một khi bị Lâm Tử Nhiên biết, thì cậu sẽ thật sự không tha thứ cho hắn.

………………

Lâm Tử Nhiên lại không nghĩ nhiều như vậy.

Người bình thường gặp phải lão công ngoại tình, gây nháo gây sự là chuyện rất bình thường. Thư Gia Ngôn không khóc không nháo, cũng không làm mấy trò cắn xé bức bách rồi đánh mặt mình trước mặt mọi người, chỉ là tới đưa đồ và nói mấy câu mà thôi, thật sự coi như khắc chế lắm rồi! Chẳng những Lâm Tử Nhiên không tức giận mà còn cảm thấy áy náy có lỗi với đối phương.

Lâm Tử Nhiên ủ rũ cụp đuôi kéo chiếc vali trở về.

Quay trở lại văn phòng, nằm bò ở đó.

Trong game mobile, Giang Dĩ Huy thế mà còn mời cậu tổ đội với hắn.

Nhưng tâm tình Lâm Tử Nhiên không tốt, không muốn chơi, đặc biệt không muốn để ý tới cái tên lừa đảo này!

Lâm Tử Nhiên: “Aiz, kỳ thực tôi không có ý đoạt lão công của y đâu.”

Hệ thống: “Lần này không phải lỗi của cậu.”

Lâm Tử Nhiên: “Vậy rốt cuộc mấy người muốn đền bù cho tôi thế nào..”

Hệ thống: “.....” Đúng ra mình không nên lắm miệng!

Lâm Tử Nhiên uể oải ỉu xìu muốn tâm sự, tuy rằng Thư Gia Ngôn trả tiền lại cho mình, cũng may Hàn Thâm đã bảo đảm chỉ cần mình nghe lời thì hắn nhất định sẽ không động đến Thư Gia Ngôn; ngược lại sẽ bồi thường cho y thật tốt, cho y cơ hội việc làm không tệ có nhiều triển vọng.

Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, phương pháp của Hàn Thâm mới là tốt nhất, cũng thích hợp với Thư Gia Ngôn nhất.

Thư Gia Ngôn là một người có tính cách quật cường, không chịu nhận tiền của kẻ nào bố thí, nhưng trên công việc lại phá lệ nghiêm túc nỗ lực! Là một thanh niên tốt chính trực, kiên trì tự lực cánh sinh, đưa tiền xa xa không bằng cho y một công việc tốt.

Từ trình độ nào đó mà nói, tuy Thư Gia Ngôn từ chối nhận tiền của mình, nhưng y có công việc tốt từ chỗ Hàn Thâm, tiền tài mà y thu vào kỳ thực càng có giá trị hơn ba vạn lúc này.

Làm chim hoàng yến được người khác nuôi dưỡng chỉ biết dựa vào sự bố thí của người khác, cho dù nhất thời nhận được nhiều thứ thì cũng không có tiền đồ gì... Chỉ có thứ mình nắm giữ trong lòng bàn tay mới chân chính đáng giá, là nguồn tài nguyên và tài phú cuồn cuộn không ngừng. Từ góc độ nào đó mà nói, kỳ thực sự lựa chọn của Thư Gia Ngôn mới là chính xác.

Hơn nữa trên chuyện công tác, Thư Gia Ngôn không biết Hàn Thâm làm chỗ dựa phía sau, cho nên y mới thản nhiên tiếp nhận.

Trong nguyên cốt truyện, kỳ thực Hàn Thâm cũng từng trải qua sự việc tương tự.

Ngay từ đầu Hàn Thâm cũng đưa thẻ, nhưng Thư Gia Ngôn không chịu nhận tiền, một hai phải ra ngoài tìm việc, kiếm tiền dựa vào bản thân. Hàn Thâm rất thưởng thức tính cách cố gắng tự lập này của y, thay đổi phương thức chuẩn bị các mối quan hệ đi cửa sau, thay đổi phương pháp đa dạng để đưa tiền cho Thư Gia Ngôn, làm lão bà có thể hưởng thụ lạc thú bản thân tự kiếm tiền, còn hắn thì âm thầm che chở đằng sau, cũng coi như điểm sáng của câu chuyện.

Thư Gia Ngôn là tiểu bạch hoa ngây thơ đơn thuần, không biết rằng tất cả đều do Hàn Thâm âm thầm hỗ trợ đằng sau, còn cho rằng bản thân thực sự có năng lực, không ngừng kiên trì đi theo con đường sự nghiệp!

Hơn nữa, tuy rằng hiệu quả ngắn lợi ích không cao, thoạt nhìn không nhanh bằng tiền bao dưỡng; nhưng về lâu dài, y không trực tiếp nhận tiền của Hàn Thâm nữa, mà là thông qua nguồn tài nguyên và bối cảnh của Hàn Thâm, chân chính có được thứ mình muốn còn cao hơn nhiều so với lợi ích trước mắt, cũng tương đương với việc biến tướng tiếp nhận sự giúp đỡ Hàn Thâm, nhờ họa được phúc!

Bất quá y không biết đó là Hàn Thâm đứng sau, bản tâm cũng không tiếp nhận! Hơn nữa nói đi nói lại, bá tổng lão công đều có, có tiền hay không thật sự không quan trọng.

Lâm Tử Nhiên rất bội phục tinh thần không ngừng vươn lên, cái loại coi tiền như cặn bã của Thư Gia Ngôn.

Như thế xem ra, một mình cậu không làm được chuyện trợ giúp Thư Gia Ngôn, vẫn nên nhờ Hàn Thâm ra tay là đáng tin nhất!

Hử…

Tuy rằng động cơ ra tay của Hàn Thâm đã thay đổi, nhưng nó lại trùng khớp với nguyên cốt truyện một cách kỳ lạ! Hàn Thâm vẫn đang âm thầm giúp đỡ cho sự nghiệp của Thư Gia Ngôn! Chỉ là không dụng tâm như nguyên cốt truyện mà thôi..

Nghĩ như thế Lâm Tử Nhiên cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng hơn, giảm đi cảm giác chịu tội.

Thấy đã đến giờ, vì thế đứng dậy đi nhà ăn ăn cơm.

Cậu cứ như bình thường ngồi ăn ở nơi đó, chỉ có mỹ thực mới có thể khiến người ta quên đi sầu lo ~

Bất quá đang ăn ăn ăn, hình như hôm nay người nhìn mình có hơi nhiều.

Lâm Tử Nhiên quét mắt một vòng, người nào đối diện với tầm mắt của cậu cũng cúi đầu xuống.

Lâm Tử Nhiên: “....” Mấy người làm vậy là quá rõ ràng.

Lâm Tử Nhiên: “Sao vậy nhỉ? Hôm nay mọi người đều chú ý tới tôi, chẳng lẽ tôi lại đẹp trai hơn một chút?”

Hệ thống: “Tin đồn lan nhanh với tốc độ này, so với cậu tưởng tượng còn nhanh hơn.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Ánh mắt cậu dại ra một lát, sau đó rốt cuộc mới phản ứng lại.

Vừa rồi vẫn luôn nghĩ về chuyện Thư Gia Ngôn, sợ sau khi chia tay y không ăn được mệt, cho nên chưa kịp nghĩ tới hướng này!

Lâm Tử Nhiên cũng không phải đồ ngốc, chỉ là phản ứng có hơi chậm, người nào bây giờ cũng hóng bát quái! Hôm nay Thư Gia Ngôn tới đây một chuyến, chính mình lại là người nổi tiếng trong công ty, không biết có bao nhiêu người vừa ghen ghét vừa oán hận, chắc chắn sẽ khiến không ít người đoán già đoán non.

Nói không chừng một số người thông minh đã đoán ra sự thật chính mình bị bao dưỡng!

Nghĩ như vậy quả thực giống như hiện trường công khai xử tội tra nam!

Tuy da mặt Lâm Tử Nhiên rất dày, nhưng lúc này khó tránh có chút quẫn bách, ngượng ngùng ở lại chỗ này ăn cơm.

Cũng may cậu không phải người quan tâm đến thanh danh.

Dù sao đây cũng là một trò chơi.

Không lâu nữa liền phải rời khỏi.

Hơn nữa, nếu bây giờ mình đi, không phải tương đương thừa nhận bản thân chột dạ sao?!

Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây liền giữ bình tĩnh, không coi ai ra gì tiếp tục ăn cơm, đang ăn, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có người kính cẩn nói: “Hàn tổng.”

Ngay khi Lâm Tử Nhiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hàn Thâm đang đi tới.

Sắc mặt cậu tối sầm, không phải chứ, hôm nay tôi thừa nhận quá nhiều, đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà anh còn tìm tới tôi, là chê thanh danh tôi không đủ kém hay là bát quái chưa đủ nhiều!

Không muốn nhìn thấy người này.

Lâm Tử Nhiên quay đầu rời đi.

Ai biết còn chưa kịp đi hai bước, cánh tay đã bị Hàn Thâm giữ chặt, cậu đang định hất ra thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Thâm truyền đến: “Anh rất không vui.”

Lâm Tử Nhiên quay đầu lại:???

“Anh theo đuổi em lâu như vậy mới theo đuổi được, em đã hứa với anh về sau không gặp lại bạn trai cũ nữa...” Hàn Thâm bình tĩnh nhìn cậu, ngữ điệu trầm thấp, giọng nói rõ ràng thong thả, một bộ giọng điệu chất vấn: “Nói mới nhớ, hai người đã chia tay nhau lâu như vậy, bây giờ hắn ta đột nhiên tới đây tìm em, rốt cuộc là có ý gì?”

Lâm Tử Nhiên: “……”

****