Nắm Tay Rỗng

Chương 7: Bạn bè



Triển Thành Chu không biết nên làm gì.

Lúc tan học, hắn xách cặp đi tới nhà xe, thấy xe đạp của Lam Thiên ló ra ngoài, yên xe phủ một lớp tuyết.

Triển Thành Chu dùng tay phủi sạch tuyết, lại nhìn tay mình thầm nghĩ: Đành vậy đi.

Nếu không phải Lam Thiên không vui, Triển Thành Chu cũng sẽ không suy xét kỹ càng mối quan hệ giữa hai người. Hắn chỉ mới vừa ngộ ra đây là quan hệ bạn bè, nhưng trước đó hắn đã đánh mất Lam Thiên rồi.

Giống như ngày tuyết ảm đạm đánh mất bầu trời trong xanh.

Hắn và Lam Thiên là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Hắn u ám tối tăm, Lam Thiên vui vẻ tươi sáng, nào có thích hợp làm bạn bè.

Triển Thành Chu lấy xe mình ra, đẩy xe của Lam Thiên vào trong, trước khi đi dùng khăn giấy lau thêm một lần.

Hắn nương theo ánh đèn đường, chậm chạp dắt xe đến cổng trường, chợt nghe Lam Thiên gọi: "Triển Thành Chu!"

Hắn vô thức giấu ngón tay cái xuống dưới tay lái.

Lam Thiên vội vàng chạy lên từ phía sau, đến cạnh hắn: "Tôi thấy cậu lau yên xe cho tôi."

Triển Thành Chu "Ừ" một tiếng, leo lên xe.

Đây rõ ràng là cơ hội tốt để hòa giải, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn bỏ chạy.

Lam Thiên cũng lên xe: "Nhà cậu ở đâu? Ngày nào cũng thấy đi sớm về sớm, chưa từng chạm mặt trên đường."

"Không xa."

Triển Thành Chu vội vội vàng vàng đạp xe ra ngoài, đến ngã tư mới bị đèn đỏ cản bước.

"Không lạnh sao?" Lam Thiên lại đến sát bên, "Chạy nhanh như vậy, trời này đông cứng tay á."

Ánh mắt của cậu rơi xuống tay lái, Triển Thành Chu sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Lạnh đúng không? Rút lại thành móng gà luôn kìa." Lam Thiên dời tầm mắt, mỉm cười, "Hôm nay đổ trận tuyết đầu, mùa đông đến rồi."

Cậu không phát hiện.

Triển Thành Chu nhìn tay trái mình nắm lấy ghi đông, cảm thấy mình căng thẳng thái quá rồi.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới nhìn tay Lam Thiên.

Da thịt vốn trắng ngần đã ửng đỏ vì lạnh.

Lam Thiên bắt gặp hướng nhìn của hắn: "Tôi lại làm mất một đôi găng tay, thế nào cũng nghe mẹ cằn nhằn."

Đèn đỏ còn hai mươi giây.

Ô tô qua lại trước mặt bọn họ, ánh đèn sáng rực xua đi vẻ ảm đạm của buổi chạng vạng, rọi sáng cả những vệt tuyết.

Triển Thành Chu nói: "Xin lỗi, hôm nay đã không chờ anh."

Lam Thiên ngẩn ra một chút, nụ cười trên mặt dần nở rộ: "Đúng là tôi không vui."

"Có hơi tức giận."

"Không, là rất tức giận."

"Thầy Ngô ra khỏi phòng làm việc, hỏi 'ai chờ đâu?'."

"Có biết tôi quê lắm không?"

"Thầy thấy tôi bất mãn, lại nói có thể cậu có việc gì gấp, còn nói hai chúng ta rất hợp nhau."

"Chẳng qua là an ủi thôi. Cậu thì có việc gì gấp chứ?"

Đèn xanh sáng lên, Lam Thiên nói: "Đi thôi."

Triển Thành Chu vẫn chẳng hiểu nổi Lam Thiên có ý gì. Cậu vừa cười vừa nói, tựa hồ không trách hắn, nhưng trong lời nói lại có oán giận.

Hắn đạp xe chậm lại, rề rà theo sau Lam Thiên.

Lẽ ra hắn phải rẽ phải ở chỗ đèn xanh đèn đỏ tiếp theo, vậy mà chạy thẳng theo Lam Thiên.

Lúc dừng lại, Lam Thiên cười hỏi: "Theo tôi làm gì? Cậu cũng sống ở đây à? Sao tôi chưa từng nhìn thấy?"

"Không phải." Triển Thành Chu lắc đầu, "Anh vẫn chưa nói xong."

"Nói cái gì?"

"Anh không trách tôi sao?"

"Thích cậu còn không hết, trách móc cái gì. Cảm ơn đã lau yên xe cho tôi nhé."

Triển Thành Chu gật đầu, quả thật, đã khôi phục bộ dáng lảm nhảm không thôi rồi.

Lam Thiên nói: "Đến cũng đã đến rồi, vào ăn một bữa cơm đi."

"Không được, bố mẹ đang chờ ở nhà."

"Thế thôi, mau về đi."

Lam Thiên chẳng biết móc đâu ra một cái bánh cốm giòn, nhét vào túi Triển Thành Chu, vỗ vỗ lên đồng phục hắn, "Cho cậu lót dạ."

Triển Thành Chu cưỡi lên xe, quay đầu lại thấy Lam Thiên đeo cặp, đứng tại chỗ nhìn hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy cái bánh cốm này có ý nghĩa to lớn.

Hắn cao giọng: "Lam Thiên, chúng ta là bạn bè phải không?"

"Ừa."

Một chữ này đủ cho hắn an tâm.

Lam Thiên nhìn Triển Thành Chu đạp xe ra khỏi tiểu khu, thở dài: "Thiên tài đồ đó, sao mà trì độn như thế? Thôi, bạn bè thì bạn bè, còn hơn chẳng là gì."

Triển Thành Chu ngửi được mùi thức ăn trong hành lang, hắn vốn không đói bụng, mà bây giờ đã cảm thấy hơi cồn cào.

Hắn bóc sô cô la trong túi, muốn ăn một miếng trước bữa cơm.

Mẹ nghe tiếng thang máy liền mở cửa cho hắn, thấy hắn rồi có chút sững sờ: "Cục cưng, có chuyện vui à?"

Hắn vâng dạ một tiếng, mẹ lại hỏi: "Hôm nay về trễ vậy, trong trường có chuyện gì sao?"

Cẩn trọng hỏi han.

Có một thời gian Triển Thành Chu vô cùng căm ghét cô chủ nhiệm hồi tiểu học, ghét cô làm loạn cuộc sống của hắn. Mẹ ban đầu chỉ xem hắn là một đứa trẻ bình thường, sau đó lại trở nên căng thẳng, vừa sợ can thiệp thái quá, vừa sợ không can thiệp được gì. Triển Thành Chu cảm nhận được hết, hắn bất lực nhìn người mẹ xinh đẹp trở nên hốc hác tiều tụy, phải dành ra rất nhiều thời gian quan tâm đến hắn.

Hắn cũng muốn vì mẹ mà nghĩ thoáng một chút, lúc đi gặp bác sĩ đều ngoan ngoãn phối hợp, nhưng loại tâm bệnh này không có thuốc trị. Bác sĩ tâm thần nói hắn không có vấn đề gì, chỉ là hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Không có gì ạ."

Bố bưng thức ăn đã nấu chín lên bàn, hầu chuyện hai mẹ con ăn cơm.

Triển Thành Chu nghĩ ngợi một chút, lấy bánh cốm giòn đặt lên bàn: "Bạn cùng bàn cho con."

Bố mẹ liếc nhau một cái, sau đó mẹ hắn hỏi: "Bạn cùng bàn, là nam hay nữ?"

Triển Thành Chu đáp nam, nhấn mạnh quan hệ bạn bè. Hắn hiếm khi nói nhiều như hôm nay, giải thích cho bố mẹ biết lên cấp ba nam nữ không ngồi chung nữa. Từ lớp 10 đã không, lớp 11 càng không.

Hắn nghe bố nói: "Vậy cũng tốt, đỡ nhọc con gieo sầu cho các bạn nữ."

Triển Thành Chu nói: "Con không có."

Hắn có chút áy náy, nhưng hắn cảm thấy chuyện kia không tính là gieo sầu.

Hắn nhảy lớp vào trung học cơ sở, hai năm đầu còn rất non nớt, trầm lặng, khép kín, không giao thiệp với ai, nam nữ đều chẳng thích. Đến năm thứ ba hắn bắt đầu cao lên, từ ngồi đầu bàn chuyển đến hàng giữa, sau lại xuống hàng cuối, quá trình này còn nhận được rất nhiều thư tình —— khi đó tụi con gái hay xem phim Hàn, nói dung mạo hắn như các oppa trong phim.

Hắn không muốn yêu đương nên từ chối hết.

Kỳ thi tuyển sinh cấp ba đến gần, cả lớp tổ chức nhóm hỗ trợ học tập, nhiều bạn nữ muốn chung nhóm với Triển Thành Chu. Triển Thành Chu chọn một cô bạn ít nói vì cho rằng cô giống với hắn.

Cô bạn kia trông thanh tú, chỉ là trên môi có một nốt ruồi hình bầu dục, đặc biệt dễ thấy. Đối với Triển Thành Chu, nốt ruồi kia cũng cùng một loại với ngón tay dị dạng của hắn, thế nên Triển Thành Chu giúp đỡ cô rất nhiều.

Trong bữa tiệc tri ân, khi Triển Thành Châu ra khỏi nhà vệ sinh, hắn nghe được vài cô gái đang trò chuyện với nhau.

"Nghe nói Trương Hi Nguyệt sắp tỏ tình với Triển Thành Chu."

"Không thể nào, có nghe nói gì đâu."

"Thật đấy, chờ chút nữa mà xem."

"Nhỏ không lượng sức mình à? Triển Thành Chu từ chối cả Vương Manh Manh. Vương Manh Manh xinh xắn, học giỏi, còn biết chơi piano. Triển Thành Chu tiêu chuẩn cao, Vương Hi Nguyệt làm sao có cửa."

"Cậu ấy cũng dễ nhìn, chỉ là có nốt ruồi thôi."

"Đúng đúng đúng, nốt ruồi không đẹp nha."

Họ cười rộ lên, lại nói: "Tụi mình nói xấu người khác sau lưng cũng không hay lắm."

"Tụi mình cũng không cản nhỏ tỏ tình mà. Mấu chốt là Triển Thành Chu, Triển Thành Chu nhất định từ chối."

Triển Thành Chu yên lặng trở về chỗ ngồi, thấy Trương Hi Nguyệt không buộc tóc, tóc mềm như lụa buông sau lưng.

Triển Thành Chu thấy cô không xấu.

Đối với hắn, Trương Hi Nguyệt không có ý nghĩa gì đặc biệt. Sự hiện diện của chính cô còn không rõ ràng bằng nốt ruồi trên môi.

Trương Hi Nguyệt đưa thư tình cho Triển Thành Hi trước mặt tất cả mọi người.

Đó là một sự kiện kinh thiên động địa với cả lớp, có thể là vì hành động ấn tượng của cô nàng, cũng có thể là vì một chữ "Được" của Triển Thành Chu.

Triển Thành Chu không phải Phật, biết rõ mình không có lòng từ bi cứu khổ cứu nạn. Ban đầu hắn định lịch sự từ chối, nhưng khi cúi đầu, hắn nhìn thấy nốt ruồi trên khóe miệng Trương Hi Nguyệt.

Thế là Triển Thành Chu mười bốn tuổi đã yêu sớm, vì chính vết thương sâu kín trong lòng mình.

Họ cùng đi xem phim, chọn loại ghế sofa màu hồng dành cho cặp đôi, xem bản chiếu lại của Titanic. Trương Hi Nguyệt bật khóc, Triển Thành Chu nghe cô nàng nức nở bèn đưa khăn giấy qua.

Họ đến quán cà phê ăn bánh, trên thẻ tích điểm đóng hai con dấu nhỏ. Trương Hi Nguyệt muốn một con búp bê, tích đủ mười điểm là đổi được.

Triển Thành Chu cầm giúp Trương Hi Nguyệt ly sinh tố vì tay cô lạnh ngắt, đưa cô nàng về nhà.

Cả kỳ nghỉ hè không gặp nhau, Trương Hi Nguyệt thần thần bí bí nói mình có việc.

Khi gặp lại, Trương Hi Nguyệt không còn nốt ruồi trên môi nữa.

Cô nàng nở nụ cười tự tin và rạng rỡ, muốn nắm tay Triển Thành Chu.

Triển Thành Chu không cho.

Hắn cũng chẳng vui vẻ, ngược lại nói: "Nốt ruồi rất đẹp."

Triển Thành Chu không hề cảm thấy nó đẹp, hắn nói dối.

Hắn cũng cảm thấy Trương Hi Nguyệt phản bội hắn.

Nốt ruồi có thể loại bỏ, nhưng ngón tay dị dạng của hắn không thể chữa trị.

Bác sĩ chỉnh hình nói ngón tay cái chịu tránh nhiệm cho 90% chuyển động của bàn tay, và phẫu thuật có 70% nguy cơ thất bại.

Triển Thành Chu vẫn là Triển Thành Chu u ám tự ti như cũ, ban đầu còn tự xem mình là Bồ Tát từ bi thành toàn tình yêu cho Trương Hi Nguyệt, cuối cùng nhận ra tự Trương Hi Nguyệt có thể thành toàn cho mình.

Họ chia tay, Triển Thành Chu không nói lý do.

Trương Hi Nguyệt rốt cuộc nói: "Mình cảm thấy không có nốt ruồi thì đẹp hơn."

Triển Thành Chu cũng nói: "Không có nốt ruồi đúng là rất đẹp."

Từ đầu đến cuối chỉ có hắn xấu xí.

Chia tay rồi, Triển Thành Chu cho bố mẹ biết, nói muốn gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ nói hắn không có vấn đề.

Có người bình thường nào muốn chặt ngón tay của mình sao?