Nam Thần Máy Móc

Chương 12



【 Điều chỉnh tốc độ, tốc độ chạy trốn nhanh nhất. Năng lượng kích hoạt trăm phần trăm, năng lượng còn lại ba mươi phần trăm. Kiến nghị nhanh chóng nạp thêm năng lượng. 】 Kỷ Hành toàn lực đẩy nhanh tốc độ cõng Phong Thả Ngâm một đường lao nhanh. Nếu như có ai đó nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện hai chân Kỷ Hành không thể thấy rõ, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ nhưng mà người trên của y lại vững chãi vô cùng. Người đang được cõng trên lưng không hề cảm thấy xóc nảy.

Sức lực còn lại của Phong Thả Ngâm không đủ để hắn chống đỡ cơ thể đứng lên, vì vậy hắn chỉ có thể ngồi dưới đất. Vốn dĩ hắn định đâm vào sau cổ kẻ thù nhưng cuối cùng chỉ đâm được vào lưng tiên nhân kia.

Sau khi đánh lén thành công, hắn không còn sức chạy tiếp nữa. Vốn hắn còn cho là chạy không thoát chết, không ngờ một khắc sau lại được người cõng chạy trốn.

Hắn điểm mấy huyệt đại trên người để không còn cảm thấy cơn đau trên người nữa. Cảm giác đau đớn trên cơ thể biến mất nhưng không còn sự kích thích của cơn đau, ý thức của hắn cũng dần dần mơ hồ, qua hồi lâu mới phát hiện người mình chạy không phải Phong Ngũ hay Phong Lục mà lại là Kỷ Hành!

Điều này khiến Phóng Thả Ngâm có chút thanh tỉnh trở lại. Nằm trên lưng Kỷ Hành dường như không có cảm giác xóc nảy, hắn khàn khàn nói: “Ngươi ngốc sao? Lúc trước không phải đã đi rồi, hiện tại những tiên nhân kia nhất định biết ngươi cùng một phe với ta, chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Kỷ Hành đáp: “Vốn dĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho ta thế nhưng khi ngươi để Phong Ngũ và Phong Lục đưa ta đi, bọn họ đã cảm thấy chúng ta là một phe rồi.”

Lời này chẳng phải đang nói hắn có lòng tốt nhưng trái lại lại làm chuyện ác sao? Phong Thả Ngâm tức giận đến mức muốn nhảy xuống khỏi lưng Kỷ Hành, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vẫn thạt thà giống hệt năm năm trước!”

Kỷ Hành đáp: “Đúng vậy.” Người máy không có gì để nói dối cả.

Phong Thả Ngâm còn có thể nói gì, Kỷ Hành vốn là một người như vậy… Ánh mắt của hắn bỗng nhiên cũng nhu hòa một chút. Nằm nhoài trên lưng Kỷ Hành, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Lưng của ngươi sao lại cứng như vậy chứ…”

Kỷ Hành nghe vậy, yên lặng tính toán xem lúc nào đó sẽ đi kiếm nguyên liệu để thân máy có thể giống con người hơn. Lúc này, bỗng nhiên y nghe thấy Phong Thả Ngâm nói: “Không đúng, Phong Ngũ với Phong Lục đâu?”

======

Mà lúc này buổi tuyển chọn đệ tử tiên môn ở thành Lâm Xuyên đang diễn ra hừng hực khí thế. Tất cả mọi người hưng phấn nhìn về phía đài cao, đứng xếp hàng từng người từng người đi tới để kiểm tra gân cốt, giống như ai ai cũng đã quên mất chuyện khi nãy đã xảy ra.

Thành chủ thành Lâm Xuyên nhìn ra xa thấy không ít người đang chen lấn về hướng đài cao nhưng cũng không dùng thân phận thành chủ mà “thấy người sang bắt quàng làm họ” với những tiên nhân kia. Lúc này ông đang đứng trong một góc khuất không mấy người để ý, tức giận nhìn nha dịch đang đứng trước mặt.

Chính là Giả Đại Nhân đột nhiên lên tiếng tố cáo.

Chỉ thấy Giả Đại Nhân đầy mặt sầu khổ, nói với thành chủ đang đứng trước mặt: “Đại nhân, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy! Người hãy nể tình tiểu nhân ngày thường trung thành mà tha cho tiểu nhân lần này đi!”

“Ngươi thì có cái gì mà bất đắc dĩ!” Thành chủ mắng vào mặt gã: “Phong thiếu hiệp có lòng hiệp nghĩa. Hắn và bằng hữu cứu nhiều người trong thành như vậy, nếu như không phải hắn kéo ngươi một cái, ngươi đã sớm chết trong trận động đất. Ta cũng không hi vọng ngươi có thể tri ân báo đáp, nhưng ngươi cũng không nên bỏ đá xuống giếng như vậy!”

Đối mặt với cơn thịnh nộ của thành chủ, cả người Giả Đại Nhân run lên lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái, kêu khóc nói: “Đại nhân! Ngài có chỗ không biết, trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già và vợ con cần phải nuôi. Sau động đất hôm qua cả nhà cũng bị chon vùi, tiểu nhân tự nuôi mình còn khó lại không thể bỏ mặc người nhà! Đành phải đắc tội Phong thiếu hiệp, muốn báo tin để nhận được chút phần thưởng, tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền… liền…”

“Ngươi…” Thành chủ tức giận, chỉ vào mặt gã muốn mắng lại không nói ra được một câu thô tục. Ngay lúc này dư quang bỗng nhiên sáng ngời, thì ra có một tiên nhân ngự kiếm từ trên trời bay tới.

Quần áo và phục sức của tiên nhân này không khác gì so với những người kia, khác là trong tay hắn cầm một cái la bàn.

Vị tiên nhân này vừa đến, ngay lập tức những tiên nhân khác đều tiến lên hành lễ. Mọi người nghe thấy những tiên nhân khác nói: “Xin chào Triệu sư huynh.”

Triệu Hi gật gật đầu với hai sư đệ sau đó đi vài bước tiến lên đài cao tới trước mặt Quân Trạch, “Đại sư huynh, đã bắt được tên tiểu tử họ Phong đó chưa?”

Quân Trạch đang đứng trên đài cao dò xét linh căn của những người đến ứng tuyển nghe vậy nói: “Đã để Vệ Quân sư đệ đi xử lý.”

Vừa dứt lời đã thấy Vệ Quân ngự kiếm từ ngoài thành bay đến, dáng vẻ khá chật vật. Quân Trạch nhăm mi một cái, còn chưa mở miệng đã thấy Vệ Quân từ trên phi kiếm ngã xuống được một sư đệ khác đỡ lấy.

Quân Trạch: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Đại sư huynh!” Vệ Quân chạy vội tới trước mặt Quân Trạch, cáo trạng: “Những tên người phàm kia rất gian xảo dối trá, quen dùng thủ đoạn nham hiểm. Trong nhất thời đệ không chú ý đã để bọn chúng cứu tên tiểu tử kia đi.”

“Vệ sư huynh không phải đang kể chuyện cười đấy chứ?” Một đệ tử Linh tông lên tiếng, “Huynh là tu sĩ đang ở đỉnh kỳ luyện khí, chỉ một bước là có thể lên trúc cơ lại bị mấy người phàm làm cho chật vật như vậy, còn khiến huynh phải bỏ chạy… chậc chậc.”

Trên mặt Vệ Quân lúc trắng lúc xanh, gã đang muốn phản bác lại bị Triệu Hi đánh gãy.

Triệu Hi nâng la bàn, sắc mặt khó coi nhìn Vệ Quân, “Ngươi vừa nói, họ Phong kia được người cứu?”

Trực giác Vệ Quân cảm thấy không đúng, cũng không dám che giấu đành phải gật đầu. Sau một khắc gã liền bị Triệu Hi đánh một chưởng vỗ bay, liên tục đụng ngã ba bức tường mới dừng lại.

“Vô liêm sỉ!” Triệu Hi mắng một câu, không thèm liếc mắt nhìn Vệ Quân liếc một cái, mà cung kính nói với Quân Trạch: “Đại sư huynh, tiểu tử họ Phong kia tuyệt đối không thể lưu! Hắn là con trưởng của Phong gia ở Vân châu!”

“Đệ nói cái gì!” Ánh mắt Quân Trạch lóe lên một tia điện, giây lát liền hiểu rõ ngọn nguồn, “Mang Vệ Quân lại đây!”

Vệ Quân vừa bị đánh bay không thể đứng dậy đành để một tên đệ tử xách tới trước mặt Quân Trạch.

Quân Trạch hỏi: “Bọn họ chạy trốn theo hướng nào?”

Vệ Quân run rẩy nói: “Ta… Ta không biết…”

Triệu Hi nóng nảy một cước đá bay tên phế vật trước mặt, trực tiếp nói với Quân Trạch: “Sư huynh, trong thành có còn người có quan hệ với tên tiểu tử kia không?”

Quân Trạch nói: “Lúc trước khi tiểu tử họ Phong muốn bỏ trốn đã bị một phàm nhân vạch trần.”

Triệu Hi vui vẻ nói: “Người phàm kia đang ở đâu?”

Ngay lập tức có một tên đệ tử bắt lấy Giả Đại Nhân ném tới trước mặt Triệu Hi.

Triệu Hi điều khiển la bàn trong tay khiến nó phát ra ánh sáng màu đỏ máu, hắn nhìn phàm nhân đang run rẩy vui vẻ nói: “Rất tốt, tiểu tử này thiếu nợ nhân quả của con trưởng Phong, rất thích hợp để làm tế phẩm bói toán…”

Triệu Hi mang người đi trong ánh mắt tránh né của dân chúng, qua một nén hương (15 phút) sau mới trở về.

“Đại sư huynh, tiểu tử kia chạy theo hướng nam…”

====

“Sao chỉ có mình ngươi? Phong Ngũ, Phong Lục đâu?” Phong Thả Ngâm giật mình bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng. Sau một khắc, dự cảm của hắn liền ứng nghiệm.

Kỷ Hành nói: “Trong kế hoạch vạch ra để giải cứu ngươi, Phong Ngũ và Phong Lục phụ trách đánh lạc hướng kẻ địch, ta phụ trách đưa ngươi rời đi.” Từ khi cõng Phong Thả Ngâm chạy trốn tới bây giờ đã qua nửa giờ, mà Phong Ngũ và Phong Lục vẫn chưa bắn ra tín hiệu như đã ước hẹn điều này chứng minh hai người họ không còn khả năng theo tới.

Giống như có chậu nước đá dội từ trên đầu xuống, Phong Thả Ngâm chỉ cảm thấy cả người đều lạnh như rơi xuống hầm băng. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi khô khốc run run mấy lần, cuối cùng cái gì cũng không nói được chỉ có thể chán nản dựa vào trên lưng Kỷ Hành tùy ý để cảm giác đau đớn ăn mòn trái tim.

Hắn còn có thể nói cái gì? Nói trở lại cứu bọn họ? Nói muốn chết mọi người cùng nhau chết? Mấy lời ngu xuẩn như vậy hắn làm sao cũng không nói ra được, cũng không thể nói ra.

Hắn bây giờ đang bị trọng thương, cũng không khác gì một phế nhân. Nếu quay lại cũng không khác gì con cừu đợi bị làm thịt, mà Kỷ Hành vốn vô tội, lẽ nào hắn còn có thể mở miệng bảo Kỷ Hành đưa hắn về, đem cớ hội sống sot Phong Ngũ, Phong Lục cố gắng giành lấy cho hắn đưa cho những tiên nhân kia?

Hắn cho rằng qua nhiều năm như vậy mình đã sớm không còn là đứa nhỏ tùy hứng làm bậy năm đó, hắn cho rằng mình đã có năng lực bảo vệ người ở bên cạnh. Nhưng sự thực là, hắn vẫn quá ngây thơ!

Hắn chỉ nói giết Lý Phi Tài mọi chuyện sẽ kết thúc, hắn cho rằng không còn chứng cứ gì để bọn họ có thể tìm được hắn. Nhưng hắn quên mất những tiên nhân kia có thủ đoạn biến hoá thất thường, cho dù hắn không có để lại bất cứ dấu vết gì bọn họ vẫn có thể dễ dàng biết được người giết Lý Phi Tài chính là hắn, hắn tự cho là thông minh, mà trong mắt những tiên nhân đó chỉ sợ cũng chỉ là một con kiến đang tìm cơ hội nhảy nhót.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quân Trạch hắn liền biết đối phương là một nhân vật mạnh mình không thể chống lại. Hắn để Phong Ngũ và Phong Lục mang Kỷ Hành đi cũng vì muốn kéo dài thời gian bảo vệ bọn họ. Nhưng hắn quên mất khi hắn lo lắng cho họ, hao tổn tâm cơ muốn vì bọn họ giành một con đường sống thì bọn họ cũng lo lắng cho chính mình, như vậy thì làm sao có khả năng an tâm rời đi?

Sớm biết, sớm biết như vậy hắn liền một mình xuôi nam, không mang theo Phong Ngũ và Phong Lục, cũng không cần gặp mặt Kỷ Hành. Cho dù bị độc phát bỏ mình, cho dù bị tiên nhân bắt được tra tấn cũng tốt hơn để Phong Ngũ, Phong Lục vì hắn bỏ mạng! Cũng liên lụy người vô tội là Kỷ Hành!

Phong Thả Ngâm nằm trên lưng Kỷ Hành cắn chặt răng, trong mắt hận ý cuồn cuộn.

Kỷ Hành toàn lực chạy trốn, thân ảnh nhanh đến mức giống như một tia sáng lướt qua, cảnh vật hai bên đã không thể thấy rõ, tất cả đều biến thành những đường nét mơ hồ.

Nhưng tốc độ của y có nhanh thì vẫn có người nhanh hơn.

【 Cảnh báo, phía trước 200 mét có năng lượng tấn công! 】 dùng tốc độ của Kỷ Hành bây giờ, cự ly trăm mét cũng chỉ là một cái nháy mắt. Trong đôi mắt đen kịt của y có mấy chữ số Ả rập tạo thành dữ liệu lóe sáng, khi đến điểm đã tính toán thân người nghiêng đi tránh né, sau đó lại trở về quỹ đạo thẳng tắp.

Cùng lúc đó hai dải ánh sáng xanh bay qua giữa trời, hai tu sĩ cưỡi phi kiếm xuất hiện trên trời, linh lực trong tay không ngừng vận chuyển không chút lưu tình đánh xuống.

Một dải lại một dải ánh sáng như thiên thạch rơi xuống từ giữa trời, mỗi một lần rơi xuống trên mặt đất lại bị nổ tung thành hố sâu, nếu bị bắn trúng chỉ sợ sẽ thành thịt nát.

Phong Thả Ngâm sắc mặt tái nhợt, nói nhỏ bên tai Kỷ Hành: “Hiện tại bỏ ta lại, tốc độ của ngươi nhanh, bọn họ chưa chắc sẽ tốn công truy đuổi ngươi.”

Nhưng với Kỷ Hành mà nói, trong lúc nguy hiểm mà lại vứt bỏ một nhân loại đang bị thương quả thực là một nỗi sỉ nhục với người máy! Mặc dù y không sinh ra cảm giác sỉ nhục, dùng từ như vậy là do nhân loại nghĩ ra để tự dùng cho chính mình.

Nếu cứ như vậy bỏ lại Phong Thả Ngâm thì chính y đang vi phạm nguyên tắc của mình.

Kỷ Hành nói với Phong Thả Ngâm: “Xin đừng nói lời đó, ôm chặt ta.”

Nghe được giọng nói bình tĩnh của y, Phong Thả Ngâm sững sờ không tự chủ được ôm chặt …

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Kỷ Hành: Đừng nói chuyện, ôm chặt ta

Tác giả: Ôm chỗ nào? Trên hay dưới?

Phong Thả Ngâm:…

Hết chương 12.