Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 58: Mưu phản (2)



Vào rạng sáng là thời điểm tốt nhất để có một giấc mộng đẹp, thế nhưng, gần ba trăm người của Dương phủ đột nhiên gặp ác mộng. Hàng trăm binh lính xông vào dinh thự, lục soát từng phòng, lôi mọi người ra khỏi giường, vội vàng áp giải họ đến chính đường để tập trung, thậm chí không cho họ thời gian ăn mặc chỉnh tề. Nhất thời, tiếng thút thít, tiếng quát tháo, tiếng tra hỏi đánh mắng cứ thế xen lẫn với tiếng gió mưa không ngớt. Không một ai biết chuyện gì đang xảy ra, những binh lính chỉ lo đếm số người để chuẩn bị đưa các phạm nhân lên xe tù và đưa họ đến đại lao của phủ Kinh Triệu Doãn. Dương phủ - một trong bảy đại gia tộc ở Lạc Dương chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy.

Khi A Diệu và A Lạc chạy tới trước cổng chính Dương phủ thì nhìn thấy chính xác cảnh tượng này. A Lạc vừa mới mang A Diệu, Cổ Li và các thành viên của đoàn múa ra khỏi đại lao của phủ Kinh Triệu Doãn, thì giờ đây những người trong Dương phủ này lại sắp sửa bị áp giải đưa đến cùng một nơi. Chỉ trong một đêm đất trời như bị đảo lộn, khiến A Lạc và A Diệu đến giờ vẫn còn choáng váng, rối tung rối mù. Nhưng điều quan trọng nhất đối với họ lúc này là giải cứu Dương Hiến Dung, đây là suy nghĩ duy nhất của A Diệu khi chàng có được sự tự do.

A Diệu lao vào chính đường, nơi binh lính đang kiểm tra lại danh sách những phạm nhân. Chàng tiết lộ thân phận của mình là nghĩa tử của Triệu Vương và cố ý nói rằng Triệu Vương cử chàng đến trước giám sát mọi việc. Các quan viên dẫn đầu cũng không nghi ngờ điều gì khác, tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đều biết việc Triệu Vương phi đã nhận lại con mình.

A Diệu nhìn những người trong Dương phủ đang khóc lóc, chàng giả vờ hỏi một cách thản nhiên: “Đã tìm được Dương Hiến Dung đại tiểu thư của Dương gia chưa?”

Vị quan này lật qua danh sách và lắc đầu: “Chưa thấy có tên trong sổ, e là vẫn còn đang tìm kiếm.”

A Diệu thầm thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy đi, để ta mang theo người đi tìm.”

Vị quan này không đồng ý: “Triệu Vương đã đích thân dặn dò, đại tiểu thư của Dương gia có thân phận đặc biệt, nhất định phải tìm bằng được. Hạ quan đã phái cả một đội tìm kiếm rồi, sẽ có tin tức sớm thôi.”

Tim A Diệu và A Lạc như rơi xuống vực sâu. Trong lúc hai người họ đang thầm lo lắng, thì một toán lính đã áp giải một người nữ đi đến, tên lính dẫn đầu hét lên: “Đã tìm được đại tiểu thư của Dương gia rồi ạ!”

Hai người bọn họ vội vàng nhìn sang. Người ấy mặc một chiếc áo màu xanh ngọc bích nhạt, phối cùng chiếc váy dài với họa tiết là những bông hoa rải rác màu vàng tươi, mái tóc dài chưa kịp chải chuốt gọn mà chỉ phủ xuống xõa dài ngang ngực. Nhìn bộ váy này, rõ ràng là của Hiến Dung rồi! A Diệu cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cơn đau này khiến chàng không thở nổi.

Người nữ vừa được áp giải tới trước mặt quan viên, quan viên lấy tay vén mái tóc dài đang che mặt người ấy ra, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn mềm mại. Quan viên quay đầu lại hỏi mọi người trong Dương phủ: “Đây là đại tiểu thư nhà các người à?”

Tất cả mọi người trong Dương phủ đều cúi đầu không nói gì.

Viên quan đảo mắt, lôi hai tên nô bộc của Dương phủ đang quỳ gần nhất ra ngoài, rồi chỉ thị cho thuộc hạ đưa mỗi người vào một phòng riêng để xét hỏi. Các quan lần lượt bước vào hai gian phòng, song chưa đầy một chung trà bọn họ đã đi ra, nói ra đáp án đã dự liệu từ trước: “Đây không phải là đại tiểu thư của Dương gia, mà là a hoàn của nàng ấy – Xuân Nhi.”

Những người ở Dương Phủ có mặt ở đó đều chùn lại, càng thêm lo sợ. A Diệu và A Lạc đương nhiên nhận ra Xuân Nhi từ lúc tên quan viên vén tóc ra, hai người bọn họ mong là người ở Dương phủ sẽ che giấu cho tiểu thư của mình, nhưng không ngờ, không một tiếng tra hỏi nào phát ra thế mà lại bán đứng chủ nhân của mình nhanh như vậy.

A Diệu làm ra vẻ thấy hứng thú với chuyện này, chàng hỏi quan viên rằng ông ta đã sử dụng tuyệt chiêu nào khiến bọn họ khai ra nhanh đến thế. Gã quan viên cười lớn: “Chỉ là dùng một số mánh khoé nhỏ trong thẩm vấn thôi mà.”

Hóa ra là tên quan viên đã nói với hai người nô bộc những câu tương tự nhau: Nếu cả hai người đó đều nói ra đáp án giống nhau, thì đó mới là sự thật. Nếu người kia nói đúng và người nọ nói không đúng, thì chắc chắn một trong hai người đang nói dối. Cũng không cần thiết phải phân biệt ai thật ai giả, bởi vì cuối cùng hai bọn họ cũng sẽ bị giết cùng nhau thôi.

Cả hai người nô bộc đều bị nhốt ở những nơi khác nhau và không thể liên lạc với nhau, vì vậy họ phải đưa ra lựa chọn trong thời gian rất ngắn: Nên nói sự thật hay là nói dối. Để giữ lại mạng sống, hai người họ buộc phải nói ra sự thật cùng một lúc, hoặc nói dối cùng một lúc. Cho dù cả hai người đều có ý muốn giấu diếm cho tiểu thư, thì làm sao có thể biết được người kia có cùng tâm can với mình hay không? Vì vậy, lựa chọn tốt nhất là cả hai cùng nói ra sự thật thì xác suất sống sót sẽ cao hơn.

A Diệu nghe xong thì chết lặng cả người. Để có được kết quả như mong muốn mà không mảy may tốn chút sức lực nào thì quả thật, thủ đoạn của người Hán cao minh hơn người Hung Nô rất nhiều.

Trong khi A Diệu đang nói chuyện với quan viên, A Lạc đã đưa mắt nhìn Xuân Nhi, nhưng Xuân Nhi lại không nhìn hắn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt, nhưng trong ánh mắt ấy chứa đầy sự căm hận. A Lạc buộc lòng như giả chết. Hắn biết rằng, lúc này đây, ngay cả Xuân Nhi hay Dương Hiến Dung cũng sẽ căm thù hắn và A Diệu đến tận xương tủy.

Tên quan lại đi tới trước mặt Xuân Nhi, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, hắn ta nắm lấy cằm Xuân Nhi bóp chặt, hung dữ hỏi: “Đại tiểu thư của nhà các người đang ở đâu?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Nhi bị hắn bóp đến biến dạng, trong ánh mắt nàng ấy lộ ra tia kinh hãi, chỉ lắp bắp trả lời: “Đại tiểu thư và nô tì đã hoán đổi trang phục với nhau, để tiểu thư trốn ra ngoài bằng cửa sau rồi.”

Tên quan lại hung ác trách mắng: “Nói xằng bậy! Ta đã phái binh lính canh gác tất cả các cổng trong dinh thự này rồi, không một con ruồi nào có thể chui ra được!”

Xuân Nhi run rẩy, khóc lóc kêu lên: “Là thật mà. Cạnh cửa sau có một cánh cửa nhỏ bí mật. Trong phủ chỉ có mấy người biết chuyện này, nô tỳ có thể đưa quan viên đi xem.”

Xuân Nhi đưa tên quan viên ra cửa sau nơi để đống đồ lặt vặt, trong góc là mớ rơm củi chất đống ở phía sau một cây long não to, khi lấy rơm củi ra thì quả thật có một cái cửa rất hẹp chỉ cho một người cúi xuống lách mình chui qua. Tên quan viên giận tím mặt, lập tức hạ lệnh truy lùng toàn bộ kinh thành, dù phải đào ba tấc đất cũng phải đào ra được đại tiểu thư nhà họ Dương. Nhưng đúng thật là Triệu Vương có ra lệnh phải bắt bằng được Dương Hiến Dung, tuyệt đối không được để nàng ấy trốn thoát!

Khi chiếc xe tù cuối cùng rời đi, ánh nến trong chiếc đèn lồng cũng đã bị gió thổi tắt, một Dương phủ to lớn như vậy giờ đây bỗng trở nên âm u lạnh lẽo, cảnh tượng trông thật ma mị đến đáng sợ. Tiếng gõ mõ đơn điệu của người phu đi tuần vang lên, đã là giờ mão rồi, phía chân trời đã xuất hiện những tia sáng. Mưa cũng ngớt dần nhường chỗ cho sự ẩm ướt, nhưng dường như hết thảy mọi thứ xung quanh Dương phủ đều chìm trong sự mờ mịt không rõ, chỉ còn lại tiếng gió thổi ảm đạm thê lương xuyên qua các ngõ hẻm.

*****