Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 61: Tên thật (3)



Vào sáng sớm, mặt trời đã mọc lên cao, sự ẩm ướt trên mặt đất cũng bốc hơi nhanh chóng. Dáng người vội vã đi qua quẹt vào những giọt sương đọng trên mép lá, thấm ướt tà áo người đi. Có một ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang nằm khuất trên sườn núi hẻo lánh. Trước khi A Diệu và A Lạc bắt cóc Lang Nha Vương phi, bọn họ đã ẩn náu ở nơi này. Hai người họ đã xem xét chỗ ở và biết rằng chỉ có một số ít dân làng ở gần đây, nên bọn họ rất thông thuộc đường đi và quyết định đưa Hiến Dung đến nơi đây.

A Lạc đi tìm những đồ dùng hằng ngày cho Hiến Dung, trong khi A Diệu giúp nàng thu xếp chỗ ở trong nhà. Trong gian nhà đơn sơ, bụi bay mù mịt khắp nơi, chỉ có một tấm ván gỗ có thể làm giường ngủ, A Diệu sợ rằng Hiến Dung vốn là đại tiểu thư được nuông chiều sẽ không thể sống ở nơi này, vì vậy chàng đã cần mẫn quét dọn sạch sẽ, vừa làm vừa nói lời an ủi nàng: "Chỉ ở tạm đây vài ngày thôi, khi sóng gió bên ngoài qua đi, ta sẽ sắp xếp một chỗ ở tốt hơn cho muội."

Hiến Dung hoàn toàn không quan tâm đến điều kiện xung quanh, nàng chỉ vội hỏi: "Giả hậu bị Triệu Vương phế truất rồi ư?"

A Diệu gật đầu.

Tim nàng như nhảy vọt lên tận cổ họng: "Phụ thân của ta thì sao? Ông ấy thì có liên quan gì đến việc phế truất Hoàng hậu?"

Tuy Hiến Dung không có hứng thú với việc triều chính, nhưng nàng lại khá nhạy cảm về mặt chính sự. Toàn bộ những người trong Dương phủ đều bị bắt thì nhất định là do Dương Huyền Chi xảy ra chuyện. Lại ở ngay thời điểm quan trọng như vậy, chắc chắn là có liên quan đến việc phế hậu. Dương Huyền Chi sau khi vào cung cũng không thấy trở về, hẳn là ông đi gặp Hoàng hậu rồi. Nhưng Hiến Dung không thể hiểu được, nhà họ Dương từ trước đến nay không theo phe của Hoàng hậu. Vậy phụ thân của nàng và Hoàng hậu có quan hệ gì trong chuyện này mà để ba trăm người trong Dương phủ gặp cảnh tai ương như thế?

A Diệu đang dùng khăn ướt lau sạch tấm ván giường, mập mờ trả lời: "Phụ thân của muội bị Triệu Vương giam giữ tạm thời, thì khả năng là muốn mua chuộc ông ấy."

Hiến Dung lo lắng lắc đầu: "Phụ thân của ta là người ngay thẳng chính trực, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ bị Triệu Vương mua chuộc mà làm kẻ mưu phản."

A Diệu bước đến trước mặt Hiến Dung, nhẹ nhàng xoa dịu: "Muội đừng lo, phụ thân của muội dù gì cũng là quan đại thần trong triều và còn là một trong bảy đại gia tộc. Cho dù không mua chuộc được, Triệu Vương cũng không dám làm gì ông ấy. Bằng không, sẽ khiến những đại gia tộc còn lại cảm thấy chán ngán và thất vọng đối với Triệu Vương."

Hiến Dung nhìn chằm chằm A Diệu, chàng đang mặc trên người bộ y phục màu đen tuyền được cắt may khéo léo ôm sát người, làm tôn lên dáng người vô cùng đẹp đẽ của chàng, không khỏi khiến người khác mê hoặc. Nếu như là thường ngày, nàng sẽ bị vẻ đẹp này dụ dỗ đến mất đi khả năng phán đoán, nàng sẽ tin những gì chàng nói. Nhưng bây giờ, sau một đêm đầy biến động, nàng không còn tùy ý tin tưởng bất cứ ai nữa. Hiến Dung nhìn chàng và hỏi từng chữ một, "Mối quan hệ của huynh và Triệu Vương đến cuối cùng là gì?"

Tim A Diệu thắt lại, chàng cố gượng cười: "Muội không biết ư, ta là nghĩa tử của ông ấy."

Nàng nhìn vẻ mặt căng thẳng của chàng và không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào dù là nhỏ nhất: "Việc Triệu Vương phế hậu chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo ông ta sẽ làm gì? Là nghĩa tử của ông ta, huynh chắc chắn biết rõ phải không?"

A Diệu im lặng. Tất nhiên chàng biết, nhưng chàng không thể nói ra. Kỳ thực, bất cứ ai có chút hiểu biết về chính sự cũng có thể đoán được. Nhưng hiện giờ, không một ai dám ngang nhiên nói ra suy đoán đó.

Hiến Dung càng nghĩ về điều ấy, nàng càng sợ hãi, cơ thể bất giác run lên: "Phụ thân nhất định sẽ không tận trung với Triệu Vương, thế nhưng một khi Triệu Vương muốn ra tay, thì bước tiếp theo ông ta buộc phải loại bỏ mọi chướng ngại."

A Diệu bước tới nắm lấy tay nàng, cố gắng truyền hơi ấm từ bàn tay mình sang cho nàng: "Hiến Dung, đừng lo lắng nữa, ta nhất định sẽ bảo vệ cha muội chu toàn."

Hiến Dung rút tay ra, nàng nhanh chóng lùi lại: "Tại sao ta phải tin tưởng huynh?" Đôi mắt nàng chứa đầy sự cảnh giác nhưng vô cùng kiên cường, "Huynh có biết Xuân Nhi đã nói gì với ta trước khi muội ấy đưa ta vào mật thất không?"

Khi đó, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, ánh lửa lóe lên trên rèm che cửa sổ. Xuân Nhi run rẩy không ngớt, nhưng muội ấy vẫn đẩy nàng vào phòng tối không chút do dự. Ngay khi định đóng cửa phòng, muội ấy đột nhiên giữ chặt cửa và khóc nức nở, khẽ nói với nàng: "Tiểu thư, nô tì không biết mình có thể sống sót để gặp lại người hay không. Nếu sau cùng chúng ta vẫn bị chia lìa, nô tì buộc phải nói với tiểu thư chuyện này."

Xuân Nhi cố gắng nói rất nhanh với Hiến Dung rằng, cha nàng đã gài bẫy Tư Mã Minh, buộc muội ấy phải tiết lộ mọi chuyện qua lại giữa hai người. Hiến Dung chưa kịp bàng hoàng thì tiếng đập cửa nặng nề vang lên. May mắn là cửa đã bị khóa, trong chốc lát sẽ không thể mở được. Xuân Nhi không dám nói thêm nữa, vội đóng cửa mật thất lại. Vào lúc cánh cửa đóng lại, vì có ánh sáng của ngọn đuốc ngoài cửa sổ chiếu vào phòng nên Hiến Dung đã nhìn thấy vẻ áy náy trên gương mặt của Xuân Nhi và còn có ý muốn từ biệt. Sau đó, Hiến Dung mới hiểu tại sao Xuân Nhi lại quyết tâm cứu mình như vậy. Nha đầu ngốc, muội ấy cho rằng mình đã phản bội chủ nhân và muốn dùng cách này để chuộc tội.

Hiến Dung bước từng bước tiến về phía A Diệu, trong giọng nói chứa đầy sự hung hăng tức giận: "Vì sao phụ thân ta lại bắt huynh? Sau khi bắt được huynh, tại sao phụ thân lại vào cung? Cuối cùng, huynh đóng vai trò gì trong sự cố bất ngờ của nhà họ Dương ta cùng với việc Triệu Vương phế hậu?

A Diệu chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị như vậy của nàng trước đây, khi nàng từng bước đến gần, chàng e sợ và chỉ có thể lúng túng lùi về sau. Chàng không biết liệu bản thân có thể tìm ra lý do nào nữa không. Vì Hiến Dung đã biết chuyện chàng bị Dương Huyền Chi bắt giữ, nàng sẽ suy ra hàng loạt mối liên quan giữa những sự việc này, nên rất khó để thuyết phục nàng với bất cứ lời nói nào.

Dương Hiến Dung nhìn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn mà nàng từng mê mệt, trong ánh mắt chàng hiện lên tia né tránh. Cảm giác thống khổ này cùng với mùi vị đắng chát từ trong khoang miệng như tuôn hết ra ngoài khi nàng cất lời: "Trong gian phòng tối đó, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến những lời khuyên của phụ thân dành cho ta, ông đã khiến ta phải dè chừng huynh. Nhớ lại lần đầu tiên ta với huynh gặp gỡ và những lần làm quen sau đó, lần nào cũng thật tình cờ. Sau đó, mọi thứ cứ thế xảy ra, sâu chuỗi lại hết sự việc thì dường như đều rất kỳ lạ. Tư Mã công tử, xin hãy nói cho ta biết sự thật, vì ta từng đối xử rất chân thành với huynh đến thế. Có phải tất cả những chuyện này đều là......do huynh trù tính không?"

A Diệu ngẩng đầu, trong ánh mắt của chàng vẫn có sự trốn tránh và còn hiện lên tia mất mát khiến người khác không nhìn ra được. Chàng ổn định tâm trạng và cố gắng hết sức để giọng nói của mình nhẹ nhàng bình tĩnh hơn: "Hiến Dung, sau này ta sẽ giải thích tất cả mọi chuyện với muội, hiện giờ điều quan trọng nhất chính là sự an toàn của muội. Triệu Vương đang tìm muội khắp nơi, nếu muội bị ông ấy bắt được --"

Hiến Dung ngắt lời chàng: "Vậy thì ít nhất ta có thể ở cùng với người nhà của mình, chứ không phải ở với một người luôn có tâm địa mưu mô đối với ta." Giọng nói của nàng chứa đầy sự lạnh lùng cùng thất vọng, nàng nhìn chàng với nụ cười chua chát, "Ngay cả tên của huynh là gì ta còn không biết rõ. Liễu Quang Minh, Tư Mã Minh, e rằng chúng đều không phải là tên thật của huynh."

A Diệu định mở miệng, song lại mệt mỏi khép miệng lại. Chàng ngắm nhìn nàng, hai người chỉ cách nhau mấy bước chân, vậy mà không cách gì vượt qua được biển khơi cuồn cuộn. Dưới chân mỗi người bọn họ chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, họ phải chống cự đến cùng khi con thuyền của mình đang gặp sóng to gió lớn và cứ như thế càng ngày càng xa nhau. Xung quanh đều lặng im hết thảy, chỉ còn lại ánh mắt hai người nhìn nhau. Thời gian cứ thế trôi qua, nàng nhìn A Diệu không nói nên lời, hy vọng nhỏ nhoi đang hừng hực trong đáy lòng Hiến Dung bị dập tắt từng chút một. Chắc chắn, tất cả sự ngọt ngào và dịu dàng lúc trước của chàng đều là sự hoang tưởng của riêng nàng và sự thật là chàng chỉ đang lợi dụng nàng mà thôi. Nhưng rốt cuộc, tại sao phải là nàng chứ?

A Lạc bước vào phá vỡ bầu không khí tù đọng giữa hai người. Hắn đang mang một chiếc bao bố lớn trên lưng, nhìn vẻ mặt của hai người, A Lạc không nói gì, chỉ lấy những thứ trong bao ra. Có đủ loại đồ dùng giặt giũ, khăn trải giường sạch sẽ, đồ ăn khô đủ dùng trong vài ngày, thậm chí còn có cả son phấn dành cho nữ. Cả ba người vẫn im lặng một cách kỳ quái cho đến khi A Lạc lắc đầu ra hiệu cho A Diệu nên rời đi.

A Diệu thu lại vẻ mặt khó xử của mình, cẩn thận dặn dò Hiến Dung: "Bọn ta còn có chuyện nên đi trước. Muội đừng đi đâu, bọn ta có thời gian sẽ lại đến thăm muội. Muội cố chịu đựng mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cách khác."

Vẻ mặt Hiến Dung vô cảm, nàng không nói bất cứ lời nào. A Diệu thở dài, cùng A Lạc bước ra ngoài. Vừa định bước ra ngưỡng cửa, A Diệu dừng lại, tay chàng vịn khung cửa, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Lưu Diệu."

A Lạc sửng sốt và kinh ngạc nhìn chàng. Hiến Dung cũng không hiểu gì.

A Diệu quay lại bắt gặp ánh mắt của Hiến Dung, từng câu từng chữ chàng nói ra đều hết mực chân thành: "Lưu Diệu, đây là tên thật của ta. Lần này, ta không nói dối muội."

Mất một lúc Hiến Dung mới có phản ứng, trong lòng nàng mang nhiều cảm xúc lẫn lộn. Trong ba tháng, trái tim nàng đã trao trọn cho chàng, nhưng chỉ vào lúc này Hiến Dung mới biết tên thật của chàng. Có tức cười không, có đáng thương không? Nhưng ít nhất chàng đã không nói dối nữa và liệu rằng trong lòng chàng vẫn còn chút chân thành đối với nàng chứ?

A Diệu nhìn nàng trong chốc lát, thấy nàng không mở miệng, chàng định quay người rời đi, thì có tiếng gọi truyền đến từ phía sau: "Đợi một chút!"

A Diệu và A Lạc quay lại lần nữa và thấy nàng đang đi về phía họ. Hiến Dung đứng trước mặt hai người, sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt, trong mắt hiện lên tia bất an và không biết phải làm sao, sau một lúc do dự, nàng hạ quyết tâm nói: "Ta có thể tin tưởng huynh một lần nữa ư?"

Cả đêm nàng đã lo lắng sợ hãi, cộng với việc không ăn uống đầy đủ nên trông nàng tiều tụy đi rất nhiều. Đôi mắt to và sáng ban đầu bây giờ đã chứa đầy tơ máu cùng mệt mỏi. A Diệu thương xót và nghiêm túc gật đầu. A Lạc ngước mắt lên nhìn A Diệu rồi lại nhìn Hiến Dung, cuối cùng hắn cũng gật đầu theo.

Hiến Dung quỳ gối xuống trước mặt hai người, đôi mắt nàng ngấn lệ với đầy sự mong đợi: "Cầu xin huynh, hãy cứu thêm một người nữa."

*****