Năm Tháng Như Ca

Chương 3: Đừng sợ



Nhìn thấy bộ dáng hai người quen biết nhau, Trình An rốt cuộc cũng có phản ứng lại.

"Ôn tổng, cô với Khinh Ca từng là bạn đại học?"

Ôn Du cười khẽ một tiếng nói: "Đúng vậy, chúng tôi ở cùng một câu lạc bộ, chẳng qua Khinh Ca đến từ khoa diễn xuất còn tôi đến từ khoa biên đạo."

Trình An ngẩn người, sau đó nói đùa: "Thiên tài trên thương trường thế nhưng đã từng học biên đạo, đúng là nhân tài không được trọng dụng a."

Tô Khinh Ca hiển nhiên nhận ra được vẻ mặt ảm đạm của Ôn Du, sau đó lại biến trở về bộ dáng hiền hoà kia.

"Bất quá chỉ là thích thôi."

Hai mắt của Tô Khinh Ca hơi híp lại, đương nhiên nàng biết biên đạo có ý nghĩa gì đối với Ôn Du, nàng cũng biết có một chút ký ức bị Ôn Du cố tình quên đi theo năm tháng.

Sau đó nàng cười nói: "Trình tổng, tôi cũng đã nhiều năm không gặp A Du, anh không ngại nếu chúng tôi muốn nói chuyện riêng chứ?"

Trình An nghe vậy lập tức cười: "Tô ảnh hậu đã hỏi tôi muốn người, thế nào tôi lại không đồng ý. Vậy Ôn tổng, Khinh Ca, hai người nói chuyện đi. "

" Ừm. " Ôn Du gật đầu, Trình An thức thời rời đi.

Hai người lại rơi vào im lặng một lúc lâu.

"Ở nước ngoài thế nào?" Cuối cùng, Tô Khinh Ca mở miệng phá vỡ sự im lặng.

Ôn Du trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó câu đôi môi mỉm cười: " Vẫn còn tốt, còn cậu thì sao? Nhìn có vẻ sự nghiệp diễn xuất của cậu cũng không tồi, bây giờ đường đường là ảnh hậu ở trong nước"

Tô Khinh Ca mỉm cười: "Kỹ thuật diễn xuất của mình cũng không phải cậu không biết, về sau mình muốn hướng đến ảnh hậu quốc tế."

"Mình đây chỉ có rửa mắt mong chờ?" Ôn Du cười khẽ.

"Ừm." Các nàng nhìn nhau một cách ăn ý, không có bàn về đoạn quá khứ xưa cũ kia.

"Cậu là nghệ sĩ dưới trướng của Trình An?" Ôn Du hỏi.

"Ừm, hiện tại mà nói cũng không tệ." Tô Khinh Ca gật đầu.

Ôn Du nhíu mi: "Trình an là một con cáo già, cậu phải cẩn thận."

Tô Khinh Ca cong môi: "Hợp đồng của mình cũng sắp hết hạn, đừng lo lắng. Tật xấu nhọc lòng của cậu vẫn không thay đổi."

Đúng vậy, mình chính là thích bộ dáng của cậu vì mình mà nhọc lòng.



Những lời này, Tô Khinh Ca yên lặng niệm ở trong lòng.

Ôn Du mỉm cười, giơ tay lên điểm trán của Tô Khinh Ca một chút, buồn cười mở miệng: "Cậu đấy nha."

Động tác quen thuộc làm cho Tô Khinh Ca không khỏi sửng sốt, lần trước Ôn Du đối với nàng làm như vậy, vẫn là ở thời điểm các nàng học đại học.

Khi đó, Ôn Du nổi tiếng là tốt bụng, nếu nàng làm sai chuyện gì, Ôn Du sẽ luôn chỉ đưa tay điểm trán của nàng, bất đắc dĩ chỉ trích rồi lại sủng nịch, mà đó cũng không tính là chỉ trích.

Hốc mắt của Tô Khinh Ca có chút ẩm ướt, nhưng với kỹ năng diễn xuất nhiều năm giúp nàng che giấu thần sắc trên mặt rất tốt, nàng nhẹ giọng nói: "Mình nói thật, mình đã chuẩn bị đường rút lui. Bất kể có thất bại đi nữa, hiện tại cậu đã trở lại rồi, còn không thể thu nhận mình sao? Hửm? Ôn đại tổng tài? "

Giọng nói của Tô Khinh Ca trầm thấp mà gợi cảm, đặc biệt có phần quyến rũ. Một câu Ôn đại tổng tài kia như tấm lụa mỏng quấn vào mặt, làm cho lòng Ôn Du có chút ngứa, nhưng cũng cảm thấy thoải mái.

"Thì ra là cậu muốn đưa ra cái ý tưởng này, nếu như vậy mình cũng đành phải miễn cưỡng tiếp nhận rồi." Ôn Du cười nói.

"Vậy cảm ơn Ôn tổng." Tô Khinh Ca chớp chớp mắt, vui vẻ cười nói.

Tô Khinh Ca mang theo Ôn Du đi xung quanh giới thiệu rất nhiều người cho nàng, bao gồm những người nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, chính trị gia kỳ cựu và những người nổi tiếng trong ngành giải trí.

Ai có thể thâm giao và ai chỉ có thể sơ giao, Tô Khinh Ca đều giải thích rõ ràng cho nàng từng người một.

"Hú, hai cậu ở đây sao." An Nhiên cầm ly rượu đỏ bước tới, mỉm cười nói.

"Thế nào, Ôn Du, ở quốc nội cảm giác như thế nào?"

Ôn Du cười nói: "So với Berlin, ở đây vẫn có cảm giác là nhà hơn."

Nghe vậy, An Nhiên và Tô Khinh Ca liếc nhìn nhau, sau đó An Nhiên mỉm cười nói: "Bất quá xem như cậu cũng đã trở lại, nếu không mình liền chạy tới Berlin trói bắt cậu về. Nhiều năm như vậy, nếu như không phải tới Berlin vô tình nhìn thấy cậu, mình còn tưởng rằng cậu đã bốc hơi khỏi thế gian, quá không nghĩa khí! "

Đối mặt với An Nhiên lên án, Ôn Du chỉ mỉm cười nói: "Cậu cũng biết mình công việc bận rộn, như vậy đi, xem như lời xin lỗi, ngày mai mình mời hai cậu ăn cơm, thế nào?"

"Hi hi, không thành vấn đề" An Nhiên mỉm cười ngay lập tức, thuận tiện còn hướng Tô Khinh Ca chớp mắt.

Tô Khinh Ca cười nàng ấu trĩ đồng thời càng cảm động nhiều hơn.

Trong những ngày nàng điên cuồng đi tìm Ôn Du, là An Nhiên đã mang tin tức của Ôn Du nói cho nàng biết. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Ôn Du vẫn ổn, cũng biết sự nghiệp của Ôn Du không ngừng phát triển. Nhưng cũng vì Ôn Du mà đau lòng.

Bởi vì đả kích, Ôn Du thật sự từ bỏ sự nghiệp biên tập yêu thích của mình và chuyển hướng sang thế giới kinh doanh, một mình ở nước ngoài vùng vẫy trong vòng vây ăn thịt người không nhả xương.

Ôn Du khổ sở yêu Thẩm Niệm, cũng giống như nàng khổ sở yêu Ôn Du.

Tô Khinh Ca thích Ôn Du, đó là bí mật chỉ có người thân cận nàng mới biết, đồng thời Ôn Du thích Thẩm Niệm cũng là bí mật của ba người các nàng.

"Được rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người cũng đều đến nơi rồi. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đi?" An Nhiên đề nghị nói.

"Ừm." Ôn Du khẽ gật đầu.

Ba người vừa nói vừa cười rồi đi đến chỗ ngồi cách đó không xa, nhưng vào lúc này, cánh cửa của hội trường lại bị mở ra, một nam một nữ cùng nhau nắm tay bước vào.

Ôn Du ngẫu nhiên liếc mắt nhìn, nhưng cả người liền cứng đờ tại chỗ.

"Có chuyện gì vậy?" An Nhiên thấy nàng đột nhiên bất động, không thể không hỏi

Sau khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của Ôn Du, Tô Khinh Ca nhìn theo ánh mắt của nàng, nàng bất giác cắn chặt môi dưới khi nhìn thấy có người đi tới.

An Nhiên cũng có phản ứng, nàng liếc nhìn thoáng qua hô nhỏ ra tiếng: "Trời ạ, sao bọn họ cũng đến đây?!"

Tô Khinh Ca cau mày, nhưng khi thấy Thẩm Niệm cũng đang nhìn về phía các nàng, thần sắc không khỏi chậm lại, một bộ dáng đạm nhiên thanh lãnh.

Nhìn thấy Thẩm Niệm bước nhanh đến, Ôn Du lại hoảng sợ, tay chân nàng luống cuống muốn xoay người bỏ chạy.

Cứ tưởng rằng nàng đã đủ kiên cường để đối mặt với mọi thứ, nhưng chỉ với một nụ cười đã làm cho những thứ chôn sâu dưới đáy lòng lại xuất hiện lần nữa, đánh vỡ lớp mặt nạ mỏng manh của nàng.

Nàng vô thức lui về phía sau nửa bước, nhưng lúc này có một bàn tay nắm chặt tay của nàng, đem nàng bao trong đó, ban đầu Ôn Du có chút cứng đờ, sau đó hơi ấm từ lòng bàn tay mang đến làm phân tán lực chú ý của nàng.

"Đừng sợ."

Thanh âm trầm thấp mềm nhẹ vang lên ở bên tai.

"Mình sẽ ở bên cậu."

Đột nhiên Ôn Du cảm thấy dây thần kinh đang căng chặt của mình thả lỏng xuống.

Chỉ năm chữ đã xua tan mọi nỗi sợ hãi của nàng, giống như một đôi tay dịu dàng vì nàng mà lột bỏ mây mù trước mặt, vì nàng mà che mưa chắn gió, khiến nàng còn không sợ hãi.

Nàng bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn Tô Khinh Ca, lại đụng phải ánh mắt như nước đầy nhu tình của nàng.

"Không cần sợ, đều đã đi qua."

Dường như Ôn Du còn lo lắng có chút băn khoăn, Tô Khinh Ca lại nói thêm một câu

Ôn Du chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó bị đánh nát, ấm áp lại không chán ghét, nàng không tiếng động mở miệng.

Cảm ơn.

Khóe môi của Tô Khinh Ca khẽ nhếch lên, sau đó cùng Ôn Du nhìn về phía người đi tới.

"Tiểu Du! Thực sự là cậu?! Cậu đã trở lại!" Đôi mắt anh tràn đầy niềm vui.

Ôn Du nhìn nụ cười quen thuộc mà trong lòng đau âm ỉ, mà bàn tay đang nắm tay của nàng lại siết chặt vài phần, mang đến hơi ấm xua tan một vài phần khổ sở.

Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng câu môi: "Đã lâu không gặp, Niệm Niệm."

Ôn Du ẩn nhẫn đau đớn, Tô Khinh Ca mím môi không nói gì, nhưng An Nhiên lại chủ động mở miệng.

"Sao hôm nay Thẩm đại tác gia lại đến đây? Không ở nhà sáng tác nữa sao?" An Nhiên nói đùa hỏi.

Thẩm Niệm nở nụ cười nói: "Cố Duyên nhận được lời mời, vừa lúc Tiểu Khê đến nhà bà nội, cho nên anh ấy liền mang theo mình cùng đến."

Nụ cười của Thẩm Niệm rất hạnh phúc, nàng cùng Cố Duyên quen biết nhau vào năm ba đại học, năm cuối thì yêu nhau, Cố Duyên sớm hơn nàng một học kỳ, cho nên sau khi Thẩm Niệm tốt nghiệp hai người liền kết hôn, Cố Duyên cũng rất yêu thương Thẩm Niệm.

Với tư cách là một đạo diễn, Cố Duyên cũng đã đảm nhận một số bộ tiểu thuyết do chính vợ mình viết, như vậy cũng tốt.

Nhưng nụ cười của Thẩm Niệm giống như từng cây châm đâm vào lòng Ôn Du làm nàng rất đau.

Nàng kéo khóe môi một cách máy móc: "Phải không, Cố tiền bối đối với cậu thật sự rất tốt."

Trong lòng có một cái tiểu nhân lặng lẽ mở miệng: Nhìn xem, có người đối xử tốt với cô ấy như vậy, không phải cô vẫn luôn hy vọng cô ấy hạnh phúc sao? Người kia đã làm hết rồi, Ôn Du, cô còn đòi hỏi gì nữa?

Đúng vậy, chính mình còn đòi hỏi cái gì nữa? Tại thời điểm rời đi, không phải đã hạ quyết tâm rồi sao?

Quên đi, quên đi quá khứ thôi.

Ôn Du, Thẩm Niệm không thuộc về cô.