Năm Tháng Như Ca

Chương 7: Đau khổ



Khi Ôn Du trở lại văn phòng, nàng đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây, Từ Mẫn nhướng mày khi nhìn thấy Ôn Du, đặt một lọ thuốc trước mặt nàng.

Ôn Du nhìn thấy lọ thuốc không khỏi bất đắc dĩ cười nói: "Mẫn tỷ, không cần, Khinh Ca đã cho em uống thuốc rồi."

Từ Mẫn tức giận nói: "Tôi đương nhiên biết, tôi là chuẩn bị cho em, nếu không thì giống như ngày hôm qua, vạn nhất tôi và Tô ảnh hậu đều không có ở đó, tôi xem đau chết em. "

Ôn Du nhìn phương thức quan tâm mình của Từ Mẫn, im lặng bỏ thuốc vào túi, mỉm cười nói:" Tốt như vậy sao? "

Từ Mẫn thấy bộ dáng nghe lời của Ôn Du, cơn giận cũng biến mất hơn một nửa, nhưng vẫn nói:" Lần sau nếu không trở lại nhớ nói cho tôi biết trước, Tô ảnh hậu nổi tiếng lạnh lùng, tôi không muốn lần sau lại bị cô ấy đông lạnh. "

Ôn Du chớp chớp mắt: "Khinh Ca rất lạnh sao?"

Từ Mẫn kỳ quái liếc nhìn Ôn Du rồi nói:" Em có biết trong giới giải trí, Tô Khinh Ca có danh hiệu là gì không? "

Ôn Du lắc đầu.

"Nữ vương cao lãnh, Tô Dỗi Dỗi."

"Phốc." Ôn Du không chút khách khí cười ra tiếng: "Nào có khoa trương như vậy? Khinh Ca chỉ là không quen tuỳ tiện nói chuyện với người khác thôi, cậu ấy vẫn đối xử rất tốt với mọi người."

Từ Mẫn trợn tròn mắt nói: "Có lẽ người ta chỉ đối xử tốt với em thì sao? Tất cả những người từng hợp tác làm việc chung với cô ấy cũng đã nói rất nhiều, chỉ khi diễn xuất cảm xúc của Tô Khinh Ca mới có thể phong phú hơn, còn những thời điểm khác cô ấy căn bản sẽ không nhiều lời."

Ôn Du sửng sốt một chút, sau đó mím môi.

Tô Khinh Ca chỉ đối xử tốt với mình thôi sao? Có lẽ là bởi vì mình đã biết cậu ấy từ rất lâu rồi đi.



"Được rồi, em đã biết, em sẽ tận lực để cậu ấy không gọi cho chị nữa." Ôn Du hoàn hồn cười đáp lại.

"Cũng không khác mấy. Đây là lịch trình làm việc của ngày hôm nay, em nhìn xem." Sau khi nói xong, một giây sau Từ Mẫn liền tiến vào trạng thái làm việc, đưa tài liệu cho Ôn Du.

Ôn Du tiếp nhận nhìn lướt qua, theo sau nói: "Không có vấn đề, liền làm như vậy đi."

"Ừm, những gì lúc sáng em nói, tôi đã làm xong, thư của luật sư đã được gửi đi. Nếu họ không công khai xin lỗi Tô Khinh Ca, thì đội ngũ luật sư giỏi nhất sẽ ra mặt, hoàn toàn áp chết Entertainment Weekly." Từ Mẫn lại nói.

Ôn Du trên mặt không có tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Chuyện này tốt nhất là giải quyết riêng, em không muốn Khinh Ca biết em ở phía sau làm này đó."

Từ Mẫn gật đầu: "Yên tâm, tôi cùng Trình tổng đã nói qua, đến lúc đó Tinh Vũ sẽ ra mặt. "

"Ừm. "Ôn Du gật đầu sau đó nói:" Tài liệu cho buổi họp đã chuẩn bị tốt sao? "

"Đều ở đây." Từ Mẫn lấy ra một xấp văn kiện giao cho Ôn Du.

Ôn Du nhìn thoáng qua gật đầu: "Được, vất vả rồi."

Nói xong liền cúi đầu yên lặng nhìn tài liệu, Từ Mẫn thấy thế liền lặng lẽ rời khỏi văn phòng cẩn thận đóng cửa lại.

Khi bắt đầu làm việc Ôn Du rất nghiêm túc, trong cuộc họp video buổi sáng, nàng đã chỉ ra một số vấn đề rõ ràng trong công ty và ra lệnh cưỡng chế vào ngày mai phải giải quyết xong. Sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Triệt đưa đến mấy hạng mục đầu tư, Ôn Du nhìn lướt qua xem xét có ngành điện ảnh, cũng có ngành bất động sản và ngành giáo dục.

"Những lô đất do phòng bất động sản gửi đến lần này không có nhiều tài nguyên, chúng ta cũng đã chiếm giữ trước mấy lô đất có đoạn đường sung túc, tôi nghĩ lần này chúng ta có thể từ bỏ đấu thầu. Còn đối với giáo dục, đại học S rất quan tâm đến việc mở rộng thư viện và ký túc xá, chỉ kiến nghị làm phúc lợi công cộng. Thời gian này, chỉ có ngành điện ảnh là có nhiều tài nguyên, gần đây vừa mới thu được bản quyền điện ảnh của một bộ tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết này ở trong nước danh tiếng cũng không tồi, khi chuyển thể thành phim chắc chắn sẽ thành công vang dội đánh sâu vào phòng vé năm nay. " Diệp Triệt đưa hồ sơ cho Ôn Du và phân tích từng cái một.

Sau khi nghe xong, Ôn Du cầm lấy hồ sơ bộ điện ảnh kia, liếc nhìn rồi nói: "Phượng Sương?"

"Đúng vậy, một bộ tiểu thuyết chủ nghĩa nữ quyền." Diệp Triệt gật đầu.

"Một lát nữa đem kịch bản gửi cho tôi xem rồi quyết định." Ôn Du nói xong liền dừng lại nói: "Khu xây dựng của đại học S yêu cầu bao nhiêu tiền?"

"Đại khái 100 triệu." Diệp Triệt nói.

"Nói với bọn họ, đầu tư có thể, tôi muốn cổ phần." Ôn Du khép lại tư liệu nói.

"Được." Diệp Triệt gật đầu.

Ôn Du liếc mắt nhìn thời gian đã là 5 giờ chiều, liền nói: "Vất vả, cậu đi trước đi, đã đến giờ tan tầm rồi."

"Vâng Ôn tổng, ngày mai tôi sẽ mang kịch bản đến đây. " Diệp Triệt đóng tập tài liệu lại nói.

"Ừm." Ôn Du gật gật đầu.

Sau khi Diệp Triệt rời đi, Ôn Du dựa vào ghế da, giơ tay lên nhéo sống mũi.

Nhìn vào máy tính suốt một ngày, trong nhất thời đôi mắt có chút chua xót.

"Ong ong......"

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Ôn Du mở mắt ra, khôi phục lại thần sắc cầm lấy điện thoại, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại liền khựng lại.

Số điện thoại không có ghi chú, nhưng những con số này đã sớm khắc sâu trong lòng nàng, có thể buộc miệng thốt ra từng số.

Tay nàng không tự giác run rẩy, trên mặt mất huyết sắc.

Điện thoại của Thẩm Niệm.

Điện thoại vẫn đổ chuông, Ôn Du đang vất vả giãy giụa.

Bắt máy đi, Ôn Du, cô đang sợ cái gì?



Sợ bị tổn thương một lần nữa hay là sợ phải đối mặt với sự u ám đó?



Trên người đã đầy thương tích, tại sao lại phải sợ đối mặt với cô ấy một lần nữa?



Bắt máy đi, Ôn Du, xem như là một người bạn mà nói chuyện.



Cuối cùng, Ôn Du đã ấn nút trả lời, đưa điện thoại đến bên tai, nhẹ giọng mở miệng.

"Niệm Niệm."

"Tiểu Du, cậu đang bận sao?" Di động truyền đến giọng nói quan tâm của Thẩm Niệm.

Tay của Ôn Du bất giác run lên, sau đó buộc bản thân phải bình tĩnh lại nói: "Mới vừa xong việc, có chuyện gì sao?"

"Phải không, vậy là tốt rồi. Mình sợ làm phiền cậu đang làm việc." Thẩm Niện nhẹ nhàng ôn hoà cười nói.

"Không có, có chuyện gì sao?" Ôn Du không tự giác siết chặt cây bút.

"Cũng không có chuyện gì lớn, cậu biến mất 5 năm cuối cùng cũng đã trở lại. Trong hai ngày tới, Tiểu Kiều và những người khác muốn tổ chức họp lớp để chúc mừng một chút." Thẩm Niện cong môi, nhẹ nhàng chậm chạp nói.

Tay Ôn Du dừng lại, vẻ chật vật trong mắt chợt loé qua, nàng cắn môi nói: "Mình sẽ cố gắng, công việc của công ty có chút bận rộn."

Vừa nghe xong, Thẩm Niệm đột nhiên cảm thấy Ôn Du hình như đang trốn tránh nàng, nàng không khỏi nhíu mày. Năm đó Ôn Du rời đi không nói lời nào, nàng làm sao mà không nóng nảy? Nàng hỏi tất cả mọi người bao gồm cả ba mẹ Ôn Du, nhưng không ai trong số họ nói cho nàng biết Ôn Du đã đi đâu.

Hơn nữa dường như kể từ lần đó, thái độ của Tô Khinh Ca đối với nàng liền lạnh xuống, mà An Nhiên cũng chỉ im lặng không nói.

Bây giờ Ôn Du đã trở lại, Thẩm Niệm đương nhiên cũng rất vui, nhưng nàng phát hiện rằng có một bức tường dày giữa nàng và Ôn Du, mối quan hệ thân mật như những ngày còn đi học sẽ không bao giờ trở lại.

"Tiểu Du......" Rốt cuộc, Thẩm Niệm đã mở miệng: "Cậu đang trốn tránh mình phải không?"

Ôn Du sửng sốt, trên mặt một trận hoảng loạn.

Nàng nên trả lời như thế nào? Nói với Thẩm Niệm rằng mình đang trốn tránh nàng sao? Nhưng Thẩm Niệm là người như thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết, nói như vậy sẽ chỉ khiến Thẩm Niệm sống trong tự trách mãi mãi.

Đây không phải lỗi của Thẩm Niệm, mà là do nàng đã không quản tốt tư tâm của mình.

Ôn Du, một mình cô chịu khổ được rồi, chuyện này một mình cô gánh là được rồi, đừng để cô ấy phải cùng cô chịu khổ.



Ôn Du hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói giống như bình thường: "Như thế nào sẽ vậy, do gần đây mình bận quá, tổng bộ công ty cũng phải dời về. Rất nhiều việc mình muốn tự tay làm, như thế nào sẽ trốn tránh cậu? "

Giọng nói của Ôn Du ôn hoà như lúc ban đầu, Thẩm Niệm cũng không lại nghĩ nhiều nữa, chỉ là nói: "Vậy sau khi tan tầm cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó mình sẽ lại liên lạc cậu."

"Ừm." Ôn Du lên tiếng, sau khi nhìn thấy bên kia treo máy, cả người liền thu mình vào chiếc ghế da.

Đầu óc của nàng bây giờ rất hỗn loạn, thậm chí nàng còn hoài nghi không biết lựa chọn về nước rốt cuộc có đúng hay không, nàng vốn tưởng rằng bản thân có thể kiềm chế tốt nhưng khi thật sự đối mặt với Thẩm Niệm, nàng mới phát hiện mỗi một cậu nói của Thẩm Niệm như vết dao rạch vào miệng vết sẹo dưới đáy lòng nàng, làm chúng nó một lần nữa máu tươi đầm đìa, lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.

Nàng bất lực vùi mặt vào khuỷa tay, cả người như rơi vào động băng, lạnh thấu xương tủy.

Nàng khát vọng có một vòng tay ấm áo, cũng khát vọng có một nơi để dựa vào.

"Ong ong." Điện thoại trên bàn lại vang lên, Ôn Du lung tung vươn tay ấn xuống tiếp điện thoại.

"A Du, tan tầm rồi sao? Mình đến đón cậu." Đầu bên kia, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Tô Khinh Ca vang lên.

Đột nhiên, mũi Ôn Du chua xót, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, thấp giọng nức nở.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên hoảng loạn lên, nàng nghe thấy Tô Khinh Ca khẩn trương mở miệng: "A Du! A Du, cậu làm sao vậy? Cậu đang ở đâu?"

"Văn phòng......" Ôn Du hít hít cái mũi, nức nở nói.

Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng cúp máy, nàng nắm chặt điện thoại co mình trên ghế da, áp lực mà khóc thút thít.

Tô Khinh Ca hoảng loạn chạy vào tòa nhà W.E, vừa bấm số của Từ Mẫn, vừa lao vào thang máy.

"Alo, xin chào."

"Văn phòng của A Du ở tầng mấy?"

Giọng nói nôn nóng lạnh lùng của Tô Khinh Ca vang lên bên tai Từ Mẫn, làm Từ Mẫn sợ tới mức run run, thậm chí không cần suy nghĩ liền mở miệng.

"Phòng trong cùng, trên tầng cao nhất."

Ngay sau đó điện thoại liền bị cắt đứt, chỉ để lại vẻ mặt mộng bức của Từ Mẫn.

Sau khi nghe Từ Mẫn nói xong, Tô Khinh Ca liền ấn nút lên tầng cao nhất, nhìn thang máy đang tăng lên từng chút một, Tô Khinh Ca lòng nóng như lửa đốt.

Buổi sáng vẫn còn ổn, không biết như thế nào đến buổi chiều lại khóc? Ôn Du là một cô gái rất giỏi ẩn nhẫn, ngay cả khi Thẩm Niệm kết hôn, nàng chỉ ở trong góc lặng lẽ lau nước mắt, cũng chưa khóc thành tiếng, nhưng hôm nay bên trong điện thoại nàng thật sự đã khóc, Tô Khinh Ca không thể tưởng tượng được lúc này Ôn Du đau khổ đến mức nào.

Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, Tô Khinh Ca vội vàng chạy ra ngoài, khi đẩy cánh cửa nặng nề của văn phòng Ôn Du ra, nhìn Ôn Du đang cuộn mình trên ghế da sau bàn làm việc mà khóc, đột nhiên trái tim của Tô Khinh Ca giống như bị bóp nát, vô cùng đau đớn.