Năm Tháng Thoi Đưa

Chương 1



Tiết tử

Ngày lễ tốt nghiệp đại học của Thạch Gia Y hôm ấy, bầu trời Bắc Kinh tựa như có thể cảm nhận được cảm xúc của người ta vậy, mưa tầm tã từ sáng đến tối, sau khi ăn bữa chia tay với các bạn trong lớp xong, mọi người lại dầm mưa chạy sang quán KTV bên cạnh, lớp trưởng đập ví tiền lên quầy, tràn đầy tự tin nói muốn bao phòng cả đêm.

Tối hôm đó mọi người uống say bét nhè, hát đến khản cổ. Thạch Gia Y đá bay nam sinh đang gào khóc đến tê tâm liệt phế đi, chọn một bài đã rất nhiều năm cô không dám hát -《Tôi Hận Tôi Chung Tình》, hát rồi nước mắt cũng tuôn rơi.

Em họ Thái Kỳ đến đón cô: “Được đấy bà chị, bọn họ nói chị hát tiếng Quảng như người Quảng Đông luôn, giấu tài nha.”

“Bạn trai chị là người Hong Kong, bài hát này là anh ấy dạy chị từng chữ từng chữ một, nhưng chị không tìm thấy anh ấy nữa rồi.” Nói xong Thạch Gia Y lại khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Hôm nay uống rượu gì thế? Mắt cay vậy.”

Thái Kỳ liếc nhìn, này là thật sự đau lòng rồi, bèn vội vàng dỗ cô: “Đi rồi thì tìm lại, chị là ai kia chứ, chị là Gia gia dũng cảm tiến về phía trước nha.”

Kỳ nghỉ tiết Thanh Minh năm 2013, Thái Kỳ cùng Thạch Gia Y ngồi chuyến bay thẳng đến Hong Kong, Thái Kỳ bày tỏ: “Nhìn ngày chọn kìa, người rõ chuyện thì biết chị đi tìm mối tình đầu, người không biết còn tưởng là chị đi viếng mộ đấy.”

Thạch Gia Y thầm nghĩ, thì mang theo tâm trạng viếng mộ mà đi còn gì! Thái Kỳ bảo Thạch Gia Y kể lại câu chuyện của cô và vị người Hong Kong kia, Thạch Gia Y suy nghĩ hồi lâu, tràn đầy ý tứ sâu xa mà nói với Thái Kỳ: “Hồi bé cứ luôn muốn nhanh nhanh lớn lên, cảm thấy lớn lên rồi là có thể ngày ngày ở bên anh ấy, nhưng đợi đến khi lớn lên rồi chị mới nhận ra, lúc còn nhỏ vẫn là hạnh phúc nhất, ít nhất còn có thể gặp được anh ấy.”

1.

Vào ngày chuyển giao Hong Kong 1/7/1997, Thạch Gia Y bị mẹ đánh đòn. Vì cô lẻn ra ngoài xem bắn pháo hoa nên mẹ Thạch quên mang chìa khoá đi làm về bấm chuông không ai mở cửa, chỉ có thể trèo tường vào sân, kết quả giẫm hỏng đôi giày cao gót mới. Thạch Gia Y bảy tuổi bị đánh đến khóc thét, từ đó cũng có ám ảnh tâm lý với Hong Kong luôn. 

Bởi vì cơ chế hợp tác Bắc Kinh – Hong Kong được thành lập nên giao thương giữa đại lục và Hong Kong bước sang một giai đoạn mới, cha Thạch từ bỏ chức vụ nhàn hạ trong Cục văn hoá, cùng bạn làm về buôn bán hàng chuyển cảng, qua lại Hong Kong nhiều rồi cũng quen được một ông chủ Hong Kong.

Thạch Gia Y vẫn còn nhớ năm 2000 thành phố Bắc Kinh cực kỳ lạnh, tuyết lớn rơi mấy ngày không tan, cô suốt ngày quấn lấy đòi cha Thạch đưa đi sân băng Thập Sát Hải, nhưng cha Thạch vẫn luôn không có thời gian, sau đó để dỗ cô, ông đã đưa cô đến khách sạn Bắc Kinh. Đó là lần đầu tiên Thạch Gia Y bước vào khách sạn Bắc Kinh tráng lệ, cũng là lần đầu tiên cô gặp được một chàng thiếu niên đẹp trai khác hẳn với đám trai hư trong ngõ.

Hôm ấy cô gặp rất nhiều chú bác không quen, nhưng cô chỉ nhớ Hoắc Cảnh Trừng đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, đôi má trắng nõn lại trầm mặc ít nói kia. Cha Thạch nói anh từ Hong Kong đến, bảo cô gọi anh là anh Cảnh Trừng, cô vừa nghe thấy hai từ Hong Kong liền bất giác sờ sờ mông mình, mà chàng thiếu niên môi đỏ răng trắng cũng từ chối gọi cô là em gái Gia Y. 

Lúc họ bàn chuyện làm ăn, bác Hoắc bảo cô đưa Hoắc Cảnh Trừng đi thăm Thiên An Môn, Thạch Gia Y nhân cơ hội lẻn đến sân băng Thập Sát Hải. Cô bé Bắc Kinh mười tuổi nhảy lên xe bus, thiếu niên Hong Kong mười bốn tuổi im lặng theo sau.

Thạch Gia Y đút tiền giúp anh, ngửa cổ lên nháy mắt với người đi phía sau: “Biết trượt băng không? Đảm bảo còn vui hơn đi Thiên An Môn.”

Hoắc Cảnh Trừng nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, mặt tràn đầy vẻ mờ mịt: “Anh nghe không hiểu em đang nói gì.”

Thạch Gia Y chớp mắt gãi gãi đầu, vẻ mặt còn bối rối hơn cả anh, anh nói tiếng gì vậy?

Kết quả chính là, rào cản ngôn ngữ, không có cách nào giao lưu.

******

Im lặng cả một đường, đến khi tới Thập Sát Hải, cuối cùng cô bé nói nhiều Thạch Gia Y cũng không nhịn nổi nữa, cô hỏi thăm dò: “English?”

Hoắc Cảnh Trừng gật đầu.

Thạch Gia Y cười toe toét, lần đầu tiên muốn cảm ơn sự đau khổ trường kỳ từ người mẹ là giáo viên tiếng Anh, thế là cô liến thoắng lặp lại câu nói vừa rồi bằng tiếng Anh, Hoắc Cảnh Trừng lại gật đầu: “Được.”

“Con khỉ(1)? Ở đâu? Where?”

(1)Trong tiếng Quảng từ ‘được’ phát âm giống từ ‘con khỉ [猴]’. 

Hoắc Cảnh Trừng nhìn cô gái hoạt bát đang ngó nghiêng xung quanh ở trước mặt, khẽ cười, Thạch Gia Y sững sờ, chỉ cảm thấy anh trai này thật đẹp trai nha. 

Tối hôm đó Hoắc Cảnh Trừng lần đầu tiên đến phương bắc, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, lần đầu tiên trượt băng trở về khách sạn đã bị sốt cao, ngày hôm sau cha anh vội vàng đưa anh trở về Hong Kong. Cũng vì thế mà Thạch Gia Y bị cha Thạch phạt quỳ một tiếng, kể từ đó, mỗi khi nhắc đến Hong Kong, không chỉ mông mà cả đầu gối cũng đau.

Tối hôm ấy Thạch Gia Y đã ghi vào cuốn nhật ký bìa da cứng có chiếc ổ khóa nhỏ một dòng – Kẻ bất chấp đạo nghĩa giang hồ phản bội bạn bè Hoắc Cảnh Trừng, cẩn thận đừng để tiểu gia tôi bắt được anh.

Sau đó nửa năm sau, vào mùa hè nóng nực đến mức cô hận không thể ngày ngày ngậm kem đi ngủ kia, Hoắc Cảnh Trừng lại lần nữa xuất hiện.

2.

Lúc cha Thạch đưa Hoắc Cảnh Trừng đến nhà cô, cô đang đứng trước quạt điện hát《Tôi Hận Tôi Chung Tình》, Thạch Gia Y vừa nhìn thấy anh liền phóng đến trước mặt anh: “Hoắc Cảnh Trừng, anh nói xem lần trước anh sốt có phải là do tự anh không mặc áo khoác bông nên bị đông lạnh hay không?” 

Đôi má trắng nõn của Hoắc Cảnh Trừng hơi ửng hồng vì nóng, trông có chút đáng yêu, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ, anh vẫn nói câu đó: “Anh nghe không hiểu em đang nói gì.”

Cha Thạch đưa tay ra muốn gõ vào đầu cô: “Còn dám nhắc tới à, quỳ chưa đủ đúng không?”

Thạch Gia Y phản ứng nhanh, lao vụt ra phía sau Hoắc Cảnh Trừng, anh cao lớn che chắn hết cả người cô, lúc này cha Thạch mới nhớ ra Hoắc Cảnh Trừng vẫn còn đứng bên cạnh, bàn tay đưa ra muốn gõ lập tức đổi hướng xoa xoa đầu mình, cười khà khà.

Hoắc Cảnh Trừng bất giác cong khóe miệng cười theo, eo áo phông đột nhiên bị siết chặt, đôi tay nhỏ của Thạch Gia Y nắm lấy áo anh, từ phía sau ló đầu ra làm mặt quỷ với cha Thạch. 

Cha Thạch dặn Thạch Gia Y tiếp đãi anh Cảnh Trừng của cô cho tốt sau đó vội vàng rời đi, Thạch Gia Y xoắn xuýt nửa ngày, cắn răng lấy socola nhân rượu mà bình thường cô đều không nỡ ăn và nước ngọt Bắc Băng Dương ra cho Hoắc Cảnh Trừng, nào ngờ anh ăn một viên socola xong lại cau mày không hài lòng, sau đó, chỉ thấy anh lấy từ trong túi ra một viên socola hình cầu mà Thạch Gia Y chưa thấy bao giờ, đưa cho cô.

Dù đã trôi qua rất lâu rất lâu, nhưng Thạch Gia Y vẫn nhớ như in buổi trưa hè nóng nực oi ả ấy, cô ngồi bên chiếc quạt kêu vù vù, ăn socola ngon nhất thế giới, còn chàng thiếu niên cho cô socola thì ngồi trên chiếc ghế sofa kẻ sọc của nhà cô, mặt mày bình tĩnh, lặng lẽ nhìn cô.

Trong rất nhiều năm sau đó, mỗi lần đến Bắc Kinh Hoắc Cảnh Trừng đều sẽ mang loại socola này cho cô, từ đó socola nhân rượu, Leconte socola và Cadbury Dairy Milk đều không thể khiến cô dao động nữa, cô chỉ tình hữu độc chung với loại socola hình cầu này. Hoắc Cảnh Trừng cũng chưa bao giờ sửa lại cách gọi của cô. Cho đến sau này khi kệ hàng của các siêu thị lớn nhỏ đều chất đầy Ferrero, các cặp tình nhân cũng bắt đầu lưu hành tặng đồ nhau, Thạch Gia Y mới biết đến tên của nó. Hồi ấy, khi có chàng trai khác tặng cô, cô cũng luôn xua tay tỏ vẻ ghét bỏ nói – Thạch Gia Y tôi ăn Ferrero mà lớn lên đấy, ăn chán rồi.

*****

Năm 2001, sau khi Bắc Kinh được chọn làm nơi đăng cai Thế vận hội, mọi người đều cố gắng nghĩ cách làm cho thành phố trở nên tốt hơn, thế là một trong những bài tập hè của Thạch Gia Y chính là… liệt kê mười hai “vấn đề” tồn tại ở Bắc Kinh. Việc này thật sự đã làm khó Thạch Gia Y, cô vẫn luôn cảm thấy quê mình là tốt nhất thế giới, không có bất kì vấn đề gì, vắt óc suy nghĩ mấy ngày liền cũng chỉ viết ra được hai cái. 

Lúc Hoắc Cảnh Trừng đến đã chỉ còn cách ngày đi học lại hai ngày, cô như nắm lấy cọng cỏ cứu sinh, bắt anh nói ra những điểm Bắc Kinh cần cải thiện. 

Hoắc Cảnh Trừng đưa tay ra chỉ: “Bác kia.”

Thạch Gia Y quay đầu qua nhìn, ông Trương nhà đối diện cởi áo ngoài, lê đôi dép kéo chiếc ghế dài ra dưới bóng râm ở lối vào ngõ nằm nghỉ, phe phẩy chiếc quạt hương bồ lớn, miệng ngâm nga kinh điệu thoải mái tự tại biết bao, cô không hiểu: “Ông Trương toàn mua kem que cho em ăn, sao lại khiến anh không ưa rồi?”

Hoắc Cảnh Trừng nhướng mày nhìn cô, hồi lâu vẫn không lên tiếng, Thạch Gia Y biết anh lại không hiểu, lẩm bẩm một câu ‘thật tốn sức’: “Anh không học tí tiếng phổ thông được à.”

“English.”

“OK, OK…”

3.

Sau đó Thạch Gia Y vẫn lấy ông Trương làm tài liệu tiêu cực, nói việc ông ấy cởi trần ngồi ở đầu ngõ sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố, nhờ vậy mà gian nan hoàn thành bài tập hè, điều đáng vui mừng hơn là, cô đã ăn hết sạch socola trong túi của Hoắc Cảnh Trừng, còn học được cách phát âm chính xác bài《Tôi Hận Tôi Chung Tình》.

Tối hôm đó khi xe của bác Hoắc đến đón Hoắc Cảnh Trừng, Thạch Gia Y nắm lấy cánh tay anh không buông, bác Hoắc cười lớn, nói bằng tiếng phổ thông gượng gạo: “Con gái về Hong Kong với bác đi.”

Thạch Gia Y bị doạ sợ tới mức quay ngoắt lại ôm chầm lấy cha Thạch, cha Thạch cũng cười: “Con bé sùng bái cậu nhỏ Hoắc, không nỡ để cậu ấy đi.”

Lúc ấy Thạch Gia Y vẫn chưa hiểu rõ cảm giác sùng bái là như thế nào, cô nghĩ có lẽ giống như cô thích Tạ Đình Phong vậy. Sở dĩ sùng bái Hoắc Cảnh Trừng là vì sau khi Thạch Gia Y lấy đĩa CD buổi concert của Tạ Đình Phong ra, như dâng bảo bối mà cho Hoắc Cảnh Trừng xem, mặt anh lại không hề có vẻ gì là cực kỳ hâm mộ, phải biết là, trước kia bao nhiêu nam sinh trong lớp hỏi mượn cô đều không cho đấy. 

Thạch Gia Y hỏi anh không thấy Tạ Đình Phong đẹp trai à? Hoắc Cảnh Trừng hờ hững gật đầu, Thạch Gia Y không bỏ cuộc mà cho anh xem những bức ảnh cô sưu tầm được trong《Làng nhạc đương đại》, rồi khoa tay múa chân diễn cho anh xem dáng vẻ Tạ Đình Phong ném guitar: “Phản nghịch biết bao.”

Hồi đó còn nhỏ, cảm thấy đột phá, gạt bỏ lẽ thường, phản nghịch không theo khuôn phép là đẹp trai. 

“Anh từng xem.” Anh nói.

“Anh có đĩa này à? TV ở Hong Kong các anh liệu có chiếu không?”

Hoắc Cảnh Trừng nhún vai, nói với giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng như đang kể thời tiết trời trong nắng ấm: “Anh ở hiện trường.”

Có lẽ sự sùng bái bắt đầu từ lúc ấy, hồi nhỏ thật dễ sùng bái người khác, chỉ vì anh đã từng đi xem buổi concert của Tạ Đình Phong.

Thạch Gia Y hỏi Hoắc Cảnh Trừng thích minh tinh nào, cô đoán không phải Cổ Thiên Lạc thì là Tô Hữu Bằng, dù sao khi ấy bọn họ cũng loạn lên vì《Thần điêu đại hiệp》và《Hoàn châu cách cách》nổi tiếng, nhưng Hoắc Cảnh Trừng lại nói, anh thích Trương Quốc Vinh. 

Vậy nên vào tối ngày 1/4/2003 ấy, Thạch Gia Y đã lục tung hộp lật hết tủ để tìm số điện thoại mà Hoắc Cảnh Trừng để lại cho cô, rồi dùng điện thoại bàn của nhà gọi không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng đều không thành công, lúc đó cô không hề biết làm thế nào để gọi điện thoại đến Hong Kong, cũng chẳng biết dùng MSN.

Đợi đến lúc cha Thạch trở về, Thạch Gia Y chạy tới ôm lấy cánh tay ông: “Cha, cha gọi cho bác Hoắc để con nói chuyện với Hoắc Cảnh Trừng vài câu đi, Trương Quốc Vinh nhảy lầu rồi, con sợ Hoắc Cảnh Trừng cũng nghĩ dại mà đi theo.”

Hôm đó, cô nghĩ đủ mọi cách cũng không tìm được Hoắc Cảnh Trừng, nửa đêm không ngủ nổi, cô còn nghe lén được cuộc trò chuyện của cha mẹ.

Chiều hôm sau, Thạch Gia Y tình cờ gặp ông Trương nhà đối diện, còn chưa kịp nói chuyện thì ông Trương đang cởi trần đã chạy nhanh về nhà, khoác áo vào rồi mới bước ra, Thạch Gia Y giúp ông Trương mang một cái ghế ra cửa: “Ông Trương, ông đừng sợ, cháu sẽ không nói ông làm ảnh hưởng đến hình ảnh thành phố nữa đâu, cháu chỉ muốn hỏi ông vài câu thôi ạ.”

Ông Trương giũ áo ngồi xuống ghế, châm tẩu thuốc, chờ cô hỏi.

“Nuôi tiểu ở bên ngoài, con riêng, không vào được cửa lớn là ý gì ạ?”

Ông Trương vươn tay ra chọc chọc vào cái đầu nhỏ của Thạch Gia Y: “Có phải lại xem phim truyền hình gì rồi không, đây đều không phải là lời gì hay ho cả, trẻ con đừng hỏi linh tinh.”

Sau đó lúc nhà trường yêu cầu mọi người đưa ra kiến nghị hợp lý hóa lần hai, Thạch Gia Y viết hút thuốc ở bên ngoài ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân, ông Trương vẫn là tài liệu tiêu cực. 

Kể từ đó, ông Trương không bao giờ mua kem que cho Thạch Gia Y nữa.

4.

Giữa tháng bốn Thạch Gia Y nhận được điện thoại của Hoắc Cảnh Trừng, cô chào hỏi anh bằng tiếng Anh theo thói quen, Hoắc Cảnh Trừng ở đầu bên kia hồi lâu không nói gì, Thạch Gia Y tưởng anh vẫn còn chìm đắm trong đau thương, hỏi anh có ổn không, không ngờ Hoắc Cảnh Trừng lại chầm chậm nói từng chữ một: “Thạch Gia Y, anh nói có đúng không?”

Thạch Gia Y sững sờ, sau khi phản ứng lại liền cười phá lên: “Nói đúng rồi! Anh học từ ai vậy?”

Câu quốc ngữ đầu tiên anh học là tên của cô. Tựa như có điềm trước vậy, câu tiếng Quảng đầu tiên mà cô học là – tôi hận tôi chung tình. 

Về chuyện của Trương Quốc Vinh, Hoắc Cảnh Trừng chỉ nói anh rất đáng tiếc.

Thạch Gia Y hỏi anh: “Hoắc Cảnh Trừng, anh có cô đơn không, thấy cô đơn thì đến Bắc Kinh chơi với em.”

Anh nói: “Sao em lại nghĩ anh cô đơn?”

Thạch Gia Y không dám nói với anh là cô đã nghe lén cha Thạch và mẹ Thạch nói chuyện, biết anh là con của bác Hoắc và người phụ nữ ở bên ngoài, anh sẽ không được vào cửa lớn nhà họ Hoắc, anh cũng luôn bị mẹ mình nhốt ở trong nhà, chỉ có lúc đến đại lục bác Hoắc mới đưa anh theo, đó là khoảng thời gian cha con đoàn tụ hiếm hoi.

“Bởi vì trên TV nói những đứa trẻ không nói chuyện thường rất cô đơn.” Thạch Gia Y tùy tiện nói. 

Hoắc Cảnh Trừng ở đầu bên kia khẽ cười, Thạch Gia Y ngây ngốc cầm ống nghe, anh rất ít khi cười, cho nên cô không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ anh cười như vậy. Hôm ấy, Hoắc Cảnh Trừng khác thường nói rất nhiều, lúc cha anh đi vắng mẹ anh thường xuyên say rượu, anh không muốn ở nhà. Anh nói anh nhận được rất nhiều socola, toàn bộ đều cất hết cho cô. Anh nói trường học vẫn dạy bằng tiếng Anh, một số trường tiểu học đã đưa tiếng phổ thông vào làm môn học bắt buộc…

Anh nói, Thạch Gia Y, em dạy anh tiếng phổ thông đi. 

Thạch Gia Y nói: “Được.”

Ba ngày sau, Hoắc Cảnh Trừng một mình đến Bắc Kinh, vào một buổi xế chiều mưa tầm tã, anh xách chiếc túi du lịch bấm chuông cửa nhà Thạch Gia Y. 

Lần đó anh ở Bắc Kinh rất lâu, vì dịch SARS bùng phát nên cả thành phố giới nghiêm, trong điện thoại bác Hoắc dặn anh ngoan ngoãn ở nhà Thạch Gia Y, ông ấy nói Hong Kong còn nghiêm trọng hơn.

Người vui vẻ nhất chắc chắn là Thạch Gia Y, trong túi của Hoắc Cảnh Trừng toàn là đồ ăn vặt, ngoài socola hình cầu anh thường mang tới ra còn có bánh dứa, bim bim, các loại hạt và đồ sấy nữa, Thạch Gia Y ôm lấy túi của anh nói: “Hoắc Cảnh Trừng, anh đến Bắc Kinh một tuần một lần đi, nếu thật sự không được thì nửa tháng một lần cũng ok.”

Mùa xuân năm ấy, tất cả các trường đại học, trung học, tiểu học đều nghỉ, cứ ở đâu có người đau đầu sốt là lập tức có nhân viên y tế trang bị đầy đủ đến đưa đi, gần như cả thành phố đều trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cha Thạch cũng ra lệnh cho hai người không được đi ra ngoài. 

Thạch Gia Y miệng thề thốt đồng ý, nhưng một đứa trẻ nghịch ngợm được chiều quen rồi sao có thể chịu ở nhà, dùng lời của Thạch Gia Y mà nói chính là bất chấp nguy hiểm tính mạng, đưa Hoắc Cảnh Trừng đi dạo khắp Bắc Kinh. 

Có lần đi ngang qua Tân Nhai Khẩu, Hoắc Cảnh Trừng nổi lên sự hứng thú mãnh liệt với người thổi kẹo đường, Thạch Gia Y bước ra khỏi con hẻm, rẽ rồi mới phát hiện anh không theo sau, lúc quay lại thì thấy anh đang đút hai tay vào túi đứng trước ông cụ thổi kẹo đường nồng nhiệt. Thạch Gia Y vui vẻ, lập tức mua hai cái hình Tôn Ngộ Không và Chu Bát Giới.

Cô sắp ăn hết cái đầu lợn rồi nhưng anh vẫn chưa động tới tôn ngộ không lấy một miếng, Thạch Gia Y hỏi anh sao không ăn, anh nói: “Thật bẩn nát.”

Sau khi hiểu được ý tứ anh muốn biểu đạt, cô liền dạy anh cách phát âm từ ‘bẩn’, nhưng anh phát âm không chuẩn lắm, Thạch Gia Y sốt ruột: “Là zang, không phải za, lại lần nữa nào, zang.”

“Zang(bẩn)?”

“Đúng rồi, phát âm chuẩn tí. Lại lần nữa…”

Hôm đó, hai người cứ đứng trước sạp hàng của người ta không ngừng bẩn bẩn bẩn, ông cụ thổi kẹo tức đến mức mấy cái kẹo sau đều thổi biến cả dạng. Nếu không phải vì bận bán hàng thì chắc đã lên một bài cho họ biết thế nào là di sản văn hóa phi vật thể rồi.

******

Thái Kỳ đẩy đẩy Thạch Gia Y, bảo cô đừng ngẩn người nữa chuẩn bị xuống máy bay, Thạch Gia Y xoa xoa cái eo đau mỏi của mình, nghĩ đừng thấy đều là khu vực của Trung Quốc, Bắc Kinh thật sự cách Hong Kong rất xa, nhớ đến hồi đó cô luôn quấn lấy đòi Hoắc Cảnh Trừng đến Bắc Kinh, anh cũng chiều theo cô, mỗi lần gặp đều nhẹ nhàng thoải mái, chẳng có chút biểu hiện mệt mỏi nào. 

Hơn nữa, đồ ăn vặt anh mang tới đã nuôi cái dạ dày cả một thời đại thiếu nữ của cô trở nên kén chọn. 

Thật nhớ anh.

5.

Sau khi đến Hong Kong, Thạch Gia Y kéo Thái Kỳ đến thẳng Tiêm Sa Chủy ở Cửu Long, Thái Kỳ vô cùng bất mãn: “Gia gia, khách sạn ở Du Ma Địa, Vượng Giác, chị chạy đến Tiêm Sa Chủy làm gì?”

Thạch Gia Y không dám nói cho cậu biết là mình đi mua bánh quy, cứ cúi đầu giả vờ nhìn bản đồ trên điện thoại. Kết quả khi đến cửa cửa hàng Jenny Bakery, nhìn thấy hàng người dài đang xếp, hai người đều có chút choáng. Chị gái ngoài ba mươi đứng ở phía trước nói tiếng đông bắc, cô ấy nói cửa hàng này mấy chục năm rồi vẫn nổi tiếng như thế, từ sáng mở cửa đến tối đóng cửa chưa có lúc nào là không phải xếp hàng.

Thạch Gia Y nhớ đến ngày trước mỗi lần tới Bắc Kinh Hoắc Cảnh Trừng đều sẽ mang vài hộp bánh quy Jenny cho cô, hơi đau lòng, hỏi chị gái kia: “Ai cũng phải xếp hàng sao? Người bản địa đẹp trai cũng phải xếp ạ?”

Chị gái kia nhìn cô như nhìn một đứa ngốc: “Một miệng đầy giọng Bắc Kinh bày đặt giả bộ người địa phương gì ở đây? Người địa phương thì làm sao, tứ đại thiên vương đến cũng phải xếp hàng nhé.”

Trong chiếc túi thần kỳ mang nhãn hiệu Cảnh Trừng, bánh quy Jenny là đồ ăn vặt yêu thích nhất của Thạch Gia Y sau Ferrero, giờ hộp bánh quy của Jenny ở nhà cô có thể xếp lên rất cao, trên hộp sắt in địa chỉ cửa hàng, ăn nhiều rồi, địa chỉ tự nhiên cũng thuộc như lòng bàn tay. 

Sau khi xếp hàng hai tiếng đồng hồ mới mua được bốn hộp bánh, Thái Kỳ cảm thán: “Mối tình đầu của chị đối với chị thật tốt.”

Cô bỏ một chiếc bánh quy vào miệng, vẫn là mùi vị ấy, ngọt ngọt thơm thơm, giống như cảm giác lúc Hoắc Cảnh Trừng ở bên cạnh vậy, sống mũi cay cay, Thạch Gia Y vừa nhai vừa ậm ừ nói: “Có khả năng là chị phải cô độc đến già rồi.”

Họ ngồi xe bus hai tầng đến khách sạn, trên đường phố Hong Kong có rất nhiều xe cộ, nhưng tài xế vẫn lái rất nhanh, hai người ngồi ở hàng đầu trên tầng hai, cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, Thái Kỳ huýt sáo, quay đầu sang nói với Thạch Gia Y: “Nói vớ vẩn cái gì thế, chẳng phải em đang cùng chị đi tìm anh ta rồi hay sao, à đúng rồi, nhà anh ta ở đâu?”

“Không biết.”

Thái Kỳ suýt chút nữa ném cô xuống xe, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Thạch Gia Y, chị nói cho em biết rốt cuộc có người này hay không, chị nói đi, có phải là chị tưởng tượng ra không?”

Đôi khi Thạch Gia Y cũng sẽ nghĩ, liệu có phải Hoắc Cảnh Trừng căn bản chưa từng xuất hiện, có lẽ anh chỉ là một giấc mơ khá chân thực mà bản thân khi còn trẻ đã mơ thấy, kẹo đường trên phố là một mình cô ăn, xiếc thiên kiều là một mình cô xem, đi mua kính vạn hoa và thập nhị thoa ở Vương Phủ Tỉnh là một mình cô đi, đạp xe từ ngõ Bắc La Cổ qua Quốc Tử Giám rồi đến Hậu Hải chỉ có mình cô, lúc ngập ngừng trước cửa quán bar ở Hậu Hải không dám vào cũng không phải là anh đã kéo cô vào…

“Có lẽ thật sự là tưởng tượng ra, nếu không thì tại sao anh ấy lại im lặng rời đi, bốn năm trời cũng chẳng có chút tin tức gì.” Thạch Gia Y nói xong trong lòng lại lập tức phủ nhận, nhưng nỗi đau mà anh để lại chân thực như thế.

Đối với cô mà nói, Hong Kong đại diện cho nỗi đau. Lúc còn nhỏ thì mông đau, đầu gối đau…

Bây giờ, là tim đau.

6.

Tết năm 2006, Hoắc Cảnh Trừng và bác Hoắc cùng nhau đến Bắc Kinh, Thạch Gia Y phát hiện dường như anh lại cao lên không ít, mà cô cũng không còn vui vẻ dính lấy như trước nữa, cô cũng có sự thẹn thùng của một thiếu nữ. 

Hoắc Cảnh Trừng vẫn bình tĩnh như trước, anh nói: “Em dường như đã lớn rồi.”

Có một hôm, nửa đêm Thạch Gia Y không ngủ được, ra ngoài tìm đồ ăn vặt đi ngang qua cửa phòng ngủ của cha mẹ thì nghe thấy hai người nói chuyện, cô nghe thấy cha nói: “Nếu không phải cậu nhỏ Hoắc thích Gia Y, thường xuyên chạy tới Bắc Kinh, thì một thương nhân nhỏ như tôi căn bản sẽ chẳng lọt được vào mắt tầng lớp người như Hoắc tổng.”

Đêm hôm đó, Thạch Gia Y mở mắt thao láo nghe nhịp tim của mình cả đêm, lúc thức dậy trong lòng vẫn còn cảm thấy tê dại, bước trên mặt đất mà cứ lâng lâng. 

Hồi Hoắc Cảnh Trừng học đại học thường xuyên gọi điện tới, cũng chẳng có gì để nói cả, anh vốn đã ít nói, hỏi một câu Bắc Kinh lạnh không? Chú dì có khỏe không? Em lại thích minh tinh nào rồi? Được rồi, anh phải đi học đây, anh phải đi ăn đây, anh phải đi ngủ đây…

Thời gian chưa bao giờ quá một phút, Thạch Gia Y căm hận nghĩ, Hoắc Cảnh Trừng suốt ngày lạnh nhạt như cục đá, rốt cuộc cha cô nhìn kiểu gì ra Hoắc Cảnh Trừng thích cô vậy!

******

Ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô hôm ấy, mẹ Thạch đã nấu một bàn đồ ăn, mời vài người bạn tốt và bạn học của cô tới, bánh sinh nhật vừa to vừa đẹp, có lẽ vì đầu tháng sáu phải thi đại học, cũng có thể là vì muốn thưởng cho sự nỗ lực học tập của cô trong một năm qua.

Kết quả là cái bánh gato to ấy chẳng ăn được mấy miếng đã dính hết lên mặt.

Ngay khi mọi người đang đánh nhau chẳng phân biệt được ai với ai thì Hoắc Cảnh Trừng đến, dáng vẻ phong trần. 

Anh nhìn xung quanh một vòng, đưa tay kéo Thạch Gia Y ra khỏi nhóm “yêu ma quỷ quái”: “Thạch Gia Y, em có thể có chút dáng vẻ nữ tính được không?”

Thạch Gia Y kinh ngạc nhìn anh: “Hả? Hả? Hả? Dáng vẻ? Hoắc Cảnh Trừng, anh biết phát âm âm uốn lưỡi rồi á?”

Hoắc Cảnh Trừng hơi sững lại, rồi cười nhẹ.

Cô vĩnh viễn không tìm ra được trọng điểm.

Cha Thạch mẹ Thạch không chơi đùa với đám trẻ mà sớm đã ra ngoài đi dạo, cho nên những người khác nói chuyện cũng to gan lớn mật hơn: “Cuối cùng cũng để bọn tôi bắt gặp rồi, Gia gia, anh người yêu này của cậu thật đẹp trai nha.”

Nói xong mọi người đều thi nhau đùa giỡn. 

Thạch Gia Y đỏ mặt, nghĩ đến trên mặt có kem, bọn họ cũng chẳng thấy được bèn cố ý cao giọng nói: “Nên làm gì thì đi làm đi, đừng có ở đây làm loạn.”

Nhóm người ồn ào giải tán, sau đó cô nghe thấy Hoắc Cảnh Trừng nói: “Thạch Gia Y, những lời bọn em nói anh hoàn toàn có thể nghe hiểu.”

Mặt Thạch Gia Y lại đỏ bừng.

Bàn trong phòng cô bày đầy quà sinh nhật, Hoắc Cảnh Trừng liếc mắt nhìn, bị một hộp socola Dove thu hút sự chú ý, sau đó sắc mặt liền trở nên không tốt. Thạch Gia Y cầm khăn chuẩn bị đi rửa mặt, nhận thấy ánh mắt của Hoắc Cảnh Trừng, cô cố ý nói: “Cái đó là một bạn học nam của em tặng.”

Sắc mặt Hoắc Cảnh Trừng càng khó coi hơn. 

Thạch Gia Y tim đập thình thịch, nhân lúc mặt đang đầy kem còn uống chút rượu, cô lớn gan mở miệng nói: “Hoắc Cảnh Trừng, cha em nói anh thích em.”

Hoắc Cảnh Trừng sửng sốt một hồi, chỉ nói: “Chú Thạch thông minh hơn em.”

“Hả?” Thạch Gia Y còn chưa kịp hiểu, Hoắc Cảnh Trừng đã ném hộp socola kia vào thùng rác, sau đó chỉ thấy anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, vươn ngón tay ra lau một miếng kem trên khóe miệng cô rồi đưa tới bên miệng mình, đầu lưỡi móc một cái, cuốn kem vào trong miệng.

Thạch Gia Y đơ tại chỗ. 

“Ngọt.” Anh nói.

Cũng không biết qua bao lâu, Thạch Gia Y mới tìm lại được giọng nói của mình, cô hỏi: “Anh ăn nữa không?”

Đêm hôm đó, Thạch Gia Y lại mất ngủ. Hoắc Cảnh Trừng ngủ ở sát vách, hai người chỉ cách nhau một bức tường, Thạch Gia Y dựa vào tường, trong đầu toàn là nụ hôn trúc trắc của hai người lúc chiều tối.

Cô hỏi anh ăn nữa không, anh gật đầu, sau đó liền hôn cô.

Hoắc Cảnh Trừng chỉ ở Bắc Kinh một ngày rồi trở về Hong Kong, trước khi đi, Thạch Gia Y nói với anh, cha mẹ cô đã đồng ý cho cô báo danh vào trường đại học ở Hong Kong, lúc đó, đôi mắt của Hoắc Cảnh Trừng phút chốc liền sáng rực, tựa như ngập tràn những vì sao, anh nói: “Đại học Hong Kong hay là Đại học Trung Văn? Anh sẽ xin học thạc sĩ cùng trường với em.”

“Ban đầu anh dự định thế nào?” Thạch Gia Y hỏi anh.

Anh xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Đến Bắc Kinh học thạc sĩ.”

7.

Đường phố Hong Kong lúc về đêm vô cùng náo nhiệt, nếu là khu thương mại đông người, cảnh sát sẽ lái xe máy đi kiểm soát tình hình giao thông, đường chỉ cho phép người đi bộ qua lại. Thái Kỳ như con thoi không ngừng ghé vào các cửa hàng, cầm danh sách giúp dì bảy cô tám mua túi xách, nước hoa, mỹ phẩm, lặn lội đến nửa đêm, lúc trở về khách sạn cậu nói: “Hóa ra người Hong Kong đều biết nói tiếng phổ thông nha, trước khi tới em còn đặc biệt đi học vài câu tiếng Quảng nữa.”

Thạch Gia Y không mua gì cả, chỉ đi cùng Thái Kỳ, ăn cơm thịt xá xíu và takoyaki, thịt xá xíu rất ngọt ngậy, bên trong takoyaki hoá ra thật sự có bạch tuộc. 

Thái Kỳ cũng không trông đợi vào việc có thể giúp Thạch Gia Y tìm được mối tình đầu, cậu nói cô căn bản chẳng muốn tìm, chỉ như kiểu lời bài hát ‘em đến thành phố của anh, đi qua con đường anh từng đến’ mà thôi, sau khi trở về thì quên đi quá khứ rồi bắt đầu lại, nghĩ cũng thấy rất ổn. Thạch Gia Y bày tỏ, mấy câu trước đều đúng, rất lâu trước đây cô đã muốn đến thăm nơi Hoắc Cảnh Trừng lớn lên, nhưng câu cuối kia lại sai, cô không có khả năng quên đi Hoắc Cảnh Trừng, cả đời này đều không thể quên. 

Ngày thứ ba bọn họ đến Đại lộ Ngôi Sao, bởi vì Hoắc Cảnh Trừng, Thạch Gia Y đã thích cả Hong Kong, xem phim điện ảnh Hong Kong, phim truyền hình TVB, cho nên những minh tinh cô thích hầu hết đều là người Hong Kong, cũng đều để lại dấu tay ở Đại lộ Ngôi sao.

Buổi tối ở cảng Victoria hơi lạnh, các tòa nhà cao tầng san sát nhau ở đảo Hong Kong phía đối diện đèn đuốc sáng trưng, Thái Kỳ chỉ sang bên đó: “Chị đoán xem có bao nhiêu tinh anh xã hội và tỷ phú sống ở trung tâm tài chính kia? Đúng rồi, mối tình đầu của chị làm nghề gì vậy?”

Anh vốn muốn làm luật sư.

Lúc Thạch Gia Y đưa Hoắc Cảnh Trừng đến phố bánh snack Huguo để ăn vặt, cô nói sau này muốn bán bánh kếp trái cây, bán đậu phụ cũng được, cô thích tráng bánh kếp cắt đậu phụ, cô hỏi Hoắc Cảnh Trừng lớn lên muốn làm gì, anh nói muốn trở thành một luật sư.

Thạch Gia Y nói luật sư thì phải nói chuyện, anh không thích nói nhiều như vậy, chắc chắn không làm nổi. Hoắc Cảnh Trừng nói, anh không nói lời thừa thãi, luật sư cũng không nói lời vô ích. Sau này anh lại nói không ít lời thừa với cô, đi đường phải vững vàng, không được chạy nhảy, vứt rác phải đi đến gần vứt, không được ném từ xa, phải nhớ mình là con gái, không được khoác vai thân mật với nam sinh, trước khi ăn phải rửa tay, ăn xong phải súc miệng, lúc hôn thì phải nhắm mắt…

Thạch Gia Y vuốt mái tóc bị gió thổi, nói: “Có lẽ anh ấy đã lấy Hà tiểu thư, thừa kế công ty.”

Năm 2008 xảy ra rất nhiều chuyện, lúc xem lễ khai mạc Thế vận hội Olympic xong về nhà, cô và Hoắc Cảnh Trừng hôn nhau ở đầu ngõ bị mẹ Thạch nhìn thấy. Cha cô và đối tác của ông mỗi người một ngả, không còn làm ăn qua lại với bên Hong Kong nữa. Nguyện vọng đại học của Thạch Gia Y bị mẹ Thạch lén đổi thành Bắc Ngoại. Con ngõ nhỏ đã sống mười mấy năm bị phá bỏ, cha Thạch mua một căn nhà trong tiểu khu cao cấp ở đường vành đai hai. Bác Hoắc tự sát sau khi bị ICAC(2) bắt giữ, để lại phần lớn tài sản cho mẹ con Hoắc Cảnh Trừng, tập đoàn Hoắc thị nguy khốn, Hoắc Cảnh Trừng bị đưa ra nước ngoài. Thạch Gia Y lần nữa nhận được tin tức về Hoắc Cảnh Trừng là vào nửa năm sau đó, cha Thạch nói, nhà họ Hoắc và Hà thị liên hôn, cuối cùng cũng ổn định được đại cục. 

(2)ICAC: Ủy ban chống tham nhũng Hong Kong. 

Cô từng nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với anh nhưng điện thoại gọi không thông, tờ giấy ghi số MSN mà anh để lại cho cô cũng không tìm thấy, từ đó, hai người đã mất liên lạc được bốn năm rưỡi.

8.

Thái Kỳ nói có ít đồ phải đến Harbour City mua, Thạch Gia Y không đi cùng cậu, cậu mặc kệ, trực tiếp mua hai vé tàu đến đảo Hong Kong.

“Chắc chắn chị biết anh ta sống ở đâu, nghe nói người giàu đều sống ở Vịnh Nước Sâu, Vịnh Repulse gì đó, chúng ta phải đi thử vận ​​may, nếu hôm nay không gặp được thì chúng ta chết tâm trở về Bắc Kinh, chị phải ngoan ngoãn đi xem mắt.”

Thạch Gia Y lơ đãng cùng cậu đi mua đồ suốt một ngày, đến khi màn đêm buông xuống, lúc đi trên Đại lộ Hoàng Hậu, một chiếc xe hơi sang trọng cực kỳ hiếm có chạy qua trước mắt họ, Thái Kỳ lấy điện thoại ra quay hồi lâu, vô tình quay được cảnh một ông chú trung niên ngã oặt xuống phía trước chiếc xe hơi sang trọng, Thái Kỳ tức giận nói: “Hoá ra ở Hong Kong cũng có kẻ lừa đảo ăn vạ, ôi dồi ôi tinh thần chính nghĩa trong em.”

Chủ xe là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy bực bội liên tục gọi điện thoại, người đàn ông ăn vạ ngã xuống đất không chịu dậy, Thái Kỳ bước tới kéo ông ta lên, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đầy chính nghĩa lý luận với ông ta một lúc lâu, cuối cùng người kia thấy đoạn video Thái Kỳ quay rõ nét liền đứng dậy chửi bới rồi bỏ chạy, Thái Kỳ nghe không hiểu, hỏi Thạch Gia Y ông ta nói gì, Thạch Gia Y nói: “Ông ta bảo em cẩn thận đấy, tên nhóc đại lục.”

Người phụ nữ giới thiệu mình họ Hà, đưa cho Thái Kỳ một tấm danh thiếp, sau khi nhìn thấy tên trên đó sắc mặt Thạch Gia Y chợt thay đổi, lúc quay đầu muốn rời đi thì lại thấy Hà tiểu thư vẫy tay về phía sau lưng mình, khuôn mặt xinh đẹp cười càng thêm rạng rỡ, cô ấy nói: “Ginath, giải quyết xong rồi, nên cảm ơn cặp đôi đến từ đại lục này.”

Thạch Gia Y nhớ trước đây khi bạn của Hoắc Cảnh Trừng gọi điện cho anh chưa từng gọi tên tiếng Trung của anh, người Hong Kong dường như đều quen gọi nhau bằng tên tiếng Anh, lúc đó Thạch Gia Y cảm thấy Ginath nghe hay vô cùng, nên cô còn tự đặt cho mình một cái tên tiếng Anh là Eleven, Hoắc Cảnh Trừng nghe xong cười không ngớt, trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy.

Thái Kỳ nghe không hiểu tự nhiên sẽ không giải thích gì, mà Thạch Gia Y sau khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Trừng thì đều đã hồn vía lên mây rồi. 

Anh vẫn giống như bốn năm trước, chỉ đứng im đã có thể khiến các cô gái tim đập loạn nhịp. Nhưng lại không hoàn toàn giống, tóc ngắn hơn chút, vẻ ngoài thành thục hơn, lúc ánh mắt anh chuyển từ trên người Thái Kỳ sang bên cô, vẻ mặt cũng không còn sự dịu dàng nữa, đôi mắt đen láy sâu như biển, loại sâu không thấy đáy ấy khiến cô căng thẳng. Dưới ánh mắt này, Thạch Gia Y cảm thấy như có một bàn tay đang bóp chặt lấy trái tim mình, cô đau không thở được, cũng không thốt ra nổi một chữ.

Hà Man Tư, Hoắc Cảnh Trừng, lại nhìn sự quen thuộc giữa hai người, Thạch Gia Y bỗng cảm thấy hối hận vì đã đến đây, đến chứng thực cái gì chứ, chứng thực anh không lấy Hà Man Tư ư?

Có điều đến rồi cũng tốt, có lẽ bản thân sẽ hết hi vọng. 

*****

Khi lần nữa phản ứng lại thì đã theo họ đến quán bar ở Lan Quế Phường.

Thái Kỳ trò chuyện sôi nổi với Hà Man Tư và bạn bè của Hoắc Cảnh Trừng, tiếng phổ thông, tiếng Quảng nửa mùa xen lẫn tiếng Anh nghe rất buồn cười, nhưng họ lại cảm thấy thích thú và vui vẻ. Chỉ có Hoắc Cảnh Trừng ngồi đó không nói gì, uống khá nhiều rượu.

Lúc anh cầm chiếc cốc lên lần nữa, Thạch Gia Y đột nhiên nhìn thấy hình xăm ở phía bên trong cổ tay anh, cô xông tới kéo tay anh qua, bên trên xăm số 11 Ả Rập rõ ràng. 

Bạn bè anh kinh ngạc trước sự bạo dạn của cô gái đại lục, ở một bên có lòng tốt nhắc nhở cô, đừng lãng phí thời gian với Ginath.

Lúc này Thái Kỳ mới nhận ra sự khác thường của Thạch Gia Y, trong đầu nổ ‘đùng’ một cái, tựa như thông suốt: “Chị, anh ta chính là người chị đang tìm sao?”

Đôi mắt mang theo chút ý say của Hoắc Cảnh Trừng khẽ lóe lên, chị?

Thạch Gia Y không để ý đến bất kỳ ai, ngoan cố đứng trước mặt anh, chỉ vào số “11” trên cổ tay anh, khàn giọng hỏi: “Ý gì?”

9.

Hoắc Cảnh Trừng từng hỏi cô tại sao lại muốn đặt tên là Eleven, Thạch Gia Y nói bởi vì cô tên là mười cộng một(3), mười cộng một chẳng phải bằng mười một sao? Cũng không biết buồn cười ở chỗ nào, tóm lại, hôm đó anh cười đến không dừng nổi. 

(3)Gia Y [伽伊] đồng âm với mười [十] và một [一]. 

“11 ư? Cậu ấy nói là bạn gái của cậu ấy, chúng tôi đoán cậu ấy có 11 cô bạn gái cũ.” Có người trả lời thay anh.

“Thế sau này có bạn gái thì lại phải đổi thành mười hai à?” Không biết là ai nói tiếp một câu. 

“Thì lại thêm một ở phía sau thôi, có thì lại thêm, cứ liên tục thêm một, thêm một, thêm một…” Hà Man Tư nói xong, mọi người đều cười.

“Gia Y, Thạch Gia Y…” Hoắc Cảnh Trừng thấp giọng gọi tên cô, vẻ mặt anh phức tạp khó nhận ra, Thạch Gia Y hít sâu một hơi, anh nắm ngược lại tay cô, vùi mặt vào lòng bàn tay cô: “Đến Hong Kong tìm anh à?”

Có người đùa giỡn, có người khó hiểu, có người hỏi anh lẽ nào quen nhau, cô gái này là ai?

Anh cũng không nhìn họ, thấp giọng dùng tiếng Quảng nói: “Cô gái nhỏ này là bảo bối tâm can của tôi.”

Thạch Gia Y nhớ đến một buổi chiều nghỉ hè, trong áp lực bài vở cấp ba nặng nề, mẹ Thạch hiếm khi đồng ý cho cô xem phim nửa ngày,《Lộc Đỉnh Ký》của Trần Tiểu Xuân cô xem trăm lần không chán, cô nói Vi Tiểu Bảo là nhân vật cô yêu thích nhất mà Kim Dung viết, Hoắc Cảnh Trừng nói anh tưởng là Dương Quá. 

Vi Tiểu Bảo nói nha đầu Song Nhi này là bảo bối tâm can của anh ta, chỉ vì một câu nói này, anh ta đã vượt qua Dương Quá, trở thành số một trong lòng cô.

Hóa ra những gì cô từng nói, anh đều nhớ. 

Có thể anh không biết, cô đã xem TVB hơn mười năm, tất cả phim tiếng Quảng, cô đều nghe hiểu.

“Thì ra cô chính là cô gái nhỏ ở Bắc Kinh kia.” Hà Man Tư tò mò nhìn cô: “Ginath đã tìm cô rất nhiều năm.”

Hà Man Tư tóm tắt lại những năm qua của Hoắc Cảnh Trừng bằng một câu ngắn gọn. Thực ra, anh khổ cực hơn người khác nghĩ nhiều. Mùa hè năm ấy, anh mất cha, mất đi Thạch Gia Y, gần như sụp đổ. 

******

Cha Thạch phát hiện đối tác của mình và người bên Hong Kong ngày càng to gan nên đã sớm rút thân không qua lại với họ nữa, lại thêm mối quan hệ gia đình phức tạp của nhà họ Hoắc, cha Thạch mẹ Thạch sau khi bàn bạc với nhau liền dứt khoát mua nhà và rời khỏi ngõ, đổi số điện thoại, đổi nguyện vọng của con gái. Trùng hợp là khoảng thời gian ấy Hoắc Cảnh Trừng bị đưa ra nước ngoài không thể trở về, hai đứa trẻ cứ như vậy bị người tạo trời định mà cắt đứt. Lúc nghe nói nhà họ Hoắc và nhà họ Hà liên hôn, cha Thạch không rõ có phải là Hoắc Cảnh Trừng hay không, nhưng ông vẫn nghe theo lời mẹ Thạch, nói với Thạch Gia Y như thế.

“Em đã đi đâu vậy? Thạch Gia Y, em đã đi đâu? Sao thành phố Bắc Kinh lại lớn đến thế?” Trong quán bar mờ mờ, ánh đèn chớp tắt, tiếng nhạc chuyển từ nhẹ nhàng sang đinh tai nhức óc.

Thạch Gia Y đưa tay lau đi một giọt nước mắt, kề sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Thật may là Hong Kong rất nhỏ.”

Thoáng cái đã tìm thấy anh.

Năm đó, người lấy Hà Man Tư là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, Hoắc Cảnh Hào. Còn anh đã trở thành cố vấn pháp lý chính trong đoàn đội luật sư của Hoắc Thị.

Hà Man Tư cảm thấy khó hiểu về việc anh cách ngày lại bay đến Bắc Kinh, anh nói, vào độ tuổi không có năng lực nhất, anh đã gặp được người mình muốn chăm sóc cả đời, nhưng vào lúc có thể cho cô tất cả, anh lại để mất cô.

Cuối cùng Hoắc Cảnh Trừng đã trở thành luật sư, nhưng Thạch Gia Y lại không tráng thành bánh kếp cũng chẳng bán được đậu phụ, có điều cô vẫn còn một nguyện vọng đang chờ hoàn thành, cô từng nói với mẹ Thạch ép mình đi xem mắt rằng, cô muốn kết hôn với một người Hong Kong cao 1m84, đẹp trai, hơn cô bốn tuổi, ít nói, họ Hoắc. 

— HOÀN —

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!