Năm Tháng Yêu Thương

Chương 10



33.

Nửa học kỳ cuối cùng của năm lớp 12 là khoảng thời gian đau đớn mà tôi không muốn nhớ lại nhất. Tôi như một cỗ máy vận hành liên tục, căng thẳng đến mức không dám dừng lại.

Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào thì tầng năm vẫn nằm ngoài tầm với của tôi.

Trong buổi thi thử vừa qua, tôi chỉ còn cách lớp chọn hai điểm.

Ngày hôm đó sau khi tan học, tôi nhìn chằm chằm vào cầu thang dẫn lên tầng năm một lúc lâu. Đây đã là giới hạn trên của tôi rồi sao?

Tầng thứ tư đã là cực hạn của một người không có thiên phú.

Tôi trở về nhà với bảng điểm của mình, mẹ tôi hiếm khi không xuất hiện trong bếp.

Năm nay, nó không chỉ là trận chiến của riêng một mình tôi. Mẹ tôi mỗi ngày vào thời điểm này sẽ phục vụ tôi một bát lớn súp bồi bổ.

Tôi đặt tờ giấy lên bàn ăn và lên lầu tiếp tục học. Ở góc cầu thang là phòng của bố mẹ tôi, khi đi ngang qua tôi nghe thấy có người nói chuyện bên trong.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần. Bố mẹ có gì muốn nói mà trốn tránh tôi lén trong phòng bàn chuyện?

Giọng họ nhỏ đến nỗi tôi phải áp tai vào cửa mới nghe được đôi điều.

"Kỳ thi đại học sắp đến, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Tiểu Tuyển nhảy vào hố lửa!"

"Vậy chúng ta có thể làm gì bây giờ? Nói với Lâm Vân rằng Tiểu Tuyển có liên quan đến người nhà họ Triệu? Em quên lão Trần tại sao lại chết rồi à?!" Giọng bố tôi có phần buồn bực.

"Phòng tập đấm bốc đó là của nhà họ Triệu?"

Bố tôi không lên tiếng, đại khái là đồng ý, im lặng hồi lâu, mẹ tôi mới thở dài:

“Chúng ta không thể để Tiểu Tuyển biết việc nhà họ Triệu làm. Bằng không nó thi đại học như thế nào được, đều là mạng người a..."

Sau đó là sự im lặng chết chóc.

Có quá nhiều thông tin và tôi phải mất một lúc lâu mới phản ứng được trước khi nghĩ đến việc chạy trốn khỏi hiện trường.

Tôi trốn trong phòng, thở hổn hển.

Hóa ra mỗi ngày Trần Tuyển về muộn như vậy là đều đến phòng tập đấm bốc của nhà họ Triệu để đấu quyền anh chui.

Tại sao? Có phải anh ấy thiếu tiền không? Tuy nhiên, anh ấy đã biết cái gọi là sự thật về cha mình chưa.

Nhưng tôi thậm chí không tin điều đó.

Tôi vẫn muốn tin rằng đó là một tai nạn. Bị giết? Đó dường như là một tình tiết trong tiểu thuyết, làm sao nó có thể xuất hiện trong thực tế?

Đúng rồi người nhà họ Triệu.

Tôi chợt nhớ đến cái đêm ở ngã ba, người đàn ông nồng nặc mùi thuốc lá và dùng ánh mắt hung dữ để đe dọa tôi.

Hắn nói hãy bảo Trần Tuyển tránh xa Ngũ Thất Thất ra. Nếu không hắn sẽ cho Trần Tuyển không dễ chịu.

Khu biệt thự đó là lãnh địa của nhà họ Triệu. Người thanh niên Lâm Châu kia gọi tên hắn ta là Anh Thanh.

Ngay lập tức, ký ức xâu chuỗi lại với nhau giống như những viên ngọc trai rải rác trên một sợi chỉ.

Anh Thanh, Triệu Thành Thanh, con trai út của gia đình họ Triệu.

Toàn bộ Nam Giang không có ai là không biết Triệu gia. Là một công ty hàng đầu trong thị trường thiết bị gia dụng. Nó gần như độc quyền toàn bộ doanh số bán thiết bị gia dụng trên thị trường trong thành phố.

Theo lý thuyết, chúng tôi căn bản không có khả năng cùng những người có tiền kia phát sinh ra giao tiếp, có điều Trần Tuyển vẫn dính líu đến anh ta.

Vì một cô gái mà anh ấy từng cứu khỏi gia đình họ Triệu.

Tôi trở về phòng, mở rèm theo thói quen như mọi khi, thấy bóng dáng mệt mỏi đó đi ngang dưới tầng, hiếm khi anh ấy về sớm như vậy.

Trong nháy mắt, trong cơ thể tôi dâng lên một cỗ nhiệt huyết. Tôi muốn đi tìm anh ấy!

34.

Tôi nhanh chóng chạy xuống cầu thang và đi theo sau Trần Tuyển, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ cách nhau khoảng năm mét.

Tôi không gọi anh ấy, trong đêm yên tĩnh, anh ấy nhất định có thể nghe thấy tiếng bước chân của một người khác ở phía sau mình.

Quả nhiên, sau khi mở cửa, anh ấy trực tiếp đi vào, để lại một khe hở trên cửa.

Tôi lặng lẽ đi theo Trần Tuyển đến cửa phòng anh ấy.

Trần Tuyển ném chiếc cặp lên giường, kéo ghế ngồi xuống trước bàn, cầm bút lên nhìn vào đống bài kiểm tra chất thành núi trước mặt.

Tôi nhìn xung quanh một vòng thấy không có gì thay đổi.

Ga trải giường và chăn màu xám, đồng hồ rô bốt treo trên tường, tủ sách khổng lồ cùng những mô hình xe cảnh sát trên bàn.

Tầm mắt tôi rơi vào bức ảnh bên cạnh chiếc xe cảnh sát.

Đây là đồ vật được thêm vào duy nhất cho căn phòng này ngoài một đống giấy bài kiểm tra lớn.

Đó là một bức ảnh nhóm của bốn người chúng tôi, Trần Tuyển đã đóng khung nó giống như tôi. Nhưng bức ảnh của tôi vẫn là bức ảnh của ba năm trước, còn cậu ấy đã thay bức ảnh chụp năm mới.

Vẫn là bốn khuôn mặt cười ngốc nghếch đó, cũng là đôi tay kéo ấy, Trần Tuyển còn khoe mình đẹp trai, rõ ràng khuôn mặt kia không khác gì ba năm trước.

Trong bức ảnh hình chữ nhật, một thẻ đột ngột nhỏ xuất hiện ở góc trên bên phải, che khuất mái nhà nhọn của tòa nhà giảng dạy..

Đó là một bức ảnh tự sướng.

Một nam một nữ mặc đồng phục học sinh, cô gái phía sau nhìn vào ống kính cười ngọt ngào, mà nam sinh phía trước chỉ lộ nửa người, quay đầu nhìn người phía sau.

Không cần nghĩ cũng biết ánh mắt anh nhìn cô gái ấy nhất định tràn đầy dịu dàng.

Cả hai cùng cầm trên tay một hộp sữa đậu nành.

Nó được chụp vào một ngày tuyết rơi, bên cửa sổ đôi.

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức kỳ quái không thể hiểu nổi, Trần Tuyển rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu tìm tớ làm gì?"

Tôi thẫn thờ nhìn bức ảnh đó, mặc dù trong lòng nổi lên một trận sóng thần, nhưng ngay cả tư cách để chất vấn cũng không có, giọng khàn khàn tự nói.

“Chúng ta hình như không chụp chung.” Giọng nói thấp đến mức như tan vào không khí."Cái gì?"

Tôi cười khổ lắc đầu: "Không có gì."

"Cậu bị thương chỗ nào?"

“Trong bóng rổ có va chạm là chuyện bình thường.” Trần Tuyển cử động vai một cách không tự nhiên, như thể đang cố chứng minh lời nói dối của mình.

Tôi thật ngớ ngẩn làm sao khi biết chắc anh ấy sẽ nói dối.

Dòng máu nóng mười phút trước còn đọng trong lồng ngực bỗng chốc biến mất. Đã từ lâu chúng tôi đều có những bí mật không thể nói cho nhau nghe.

“Ồ.” Tôi nói.

Thế nhưng, tôi không cam lòng thật vất vả mới chủ động bước ra một bước tới gần anh ấy lại cứ như vậy cứng rắn bị đẩy trở về.

Tôi tiến lên một bước nhỏ, dựa vào bàn làm việc, cậu ấy ngồi tôi đứng. Tư thế này khiến tôi có chút can đảm, tôi cúi đầu nhìn Trần Tuyển: “Gần đây cậu thiếu tiền à?”

Quả nhiên, biểu cảm của anh ấy lập tức trở nên mất tự nhiên, giơ tay gãi đầu, chắc là đang tìm cớ khác.

Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, đầu hàng: "Là A Mập nói cho cậu à?"

A mập? Tôi là người duy nhất không biết về nó.

Trong lòng tôi tự cười nhạo mình, ‘Trần Tuyển, cậu là đồ ngốc, chỉ cần cậu nói một câu phủ nhận là có thể lừa gạt tôi mà.’

Nhưng nghĩ kỹ lại, tên hề đó rõ ràng là tôi.

Tôi không trả lời có hay không, thái độ này trong mắt Trần Tuyển là chấp nhận.

“Không có việc gì, một mình tớ có thể tự xử lý.” Trần Tuyển ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn tôi “Thật sự!”

"Cậu tính toán cùng chúng tôi bỏ hết mọi quan hệ sao?"

Thái độ tự cho mình là đúng của anh ấy lập tức khiến tôi tức giận, câu hỏi của tôi mang theo chút ủ rũ, sau khi nghĩ lại, tôi nói thêm: “Không phải, là với riêng tôi sao?”

"Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, bí mật cùng riêng tư của cậu không có tư cách xen vào, càng không muốn xen vào...”

"Việc này ngay cả mập mạp cũng biết chuyện, nếu tớ không hỏi cậu, thì chắc cậu cũng không định nói cho tớ biết à?"

Cửa sổ mở toang, gió đêm mùa hè thổi lồng lộng trong phòng, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy hơi lành lạnh, cùng với giọng nói của mình:

“Trần Tuyển, tôi thực sự không thể hiểu cậu được hơn nữa."

Trần Tuyển âm thầm chịu đựng cơn giận của tôi chỉ cúi đầu im lặng.

Có phải anh ấy cũng nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi đã trở nên tế nhị hơn? Điều đó liệu có chứng tỏ rằng anh ấy vẫn quan tâm đến tôi, dù đó chỉ là tình bạn.

Sự im lặng kéo dài khoảng một phút lâu đến mức tôi cảm thấy vừa rồi mình không phải là người nói ra chuyện vừa rồi. Tôi lại trở thành một kẻ hèn nhát trước mặt anh ấy.

"Cho nên..." tay cầm bút của Trần Tuyển hơi siết chặt, nhưng ngữ khí vẫn như cũ lãnh đạm, "Cậu tới tìm tớ, chính là cùng tớ nói rõ chuyện này sao?"

35.

“Cậu cả ngày suy nghĩ cái gì đấy?” khóe miệng Trần Tuyển hơi hơi giật giật, “Cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ, giống như đóng phim truyền hình.”

"Đây không phải là thời kỳ đặc biệt sao? Sau khi thi đại học xong, chúng ta không còn giống như trước kia không cùng nhau chơi đùa?”

"Mà lại, nếu như cậu thật sự không có việc gì làm, khi thi xong việc trước tiên cậu nên nghĩ tới là tổ chức sinh nhật 18 tuổi ở nơi nào đi?"

Âm thanh ở cuối câu có âm điệu cao lên, cùng với vẻ mặt không nói nên lời của cậu ấy. Tôi không khỏi thở dài, Trần Tuyển luôn có cách của riêng mình.

Anh ấy chủ động nhắc đến sinh nhật của tôi, tôi còn chưa kịp vui mừng. Còn đang suy nghĩ về sự khả năng chuyển chủ đề trong lời nói của anh ấy, Trần Tuyển thấy tôi không trả lời, tự nhủ:

“Tại sao mỗi lần Sinh nhật cậu đều không thể thoát khỏi kỳ thi. Tần Sương đời này cậu có thù với kỳ thi đi.”

"Tớ đã nghĩ đến rồi." Tôi hắng giọng: "Ngày thi xong, hay là chúng ta ra bờ sông tụ tập ăn tối, sau đó thì đốt pháo hoa nhé? Cũng coi như ăn mừng thành công kết thúc ba năm khổ cực học tập ở cấp ba."

Trần Tuyển cười: "Cậu có chắc là cậu đã làm bài tốt không?"

“Đi đi.” Tôi ném cho cậu ấy một cái lườn cháy lông mày.

"Được rồi, cậu là người tổ chức sinh nhật cậu có tiếng nói cuối cùng."

Nói xong, hắn lật ngược bút, gõ gõ lên giấy thi, ý bảo hắn chuẩn bị viết một câu hỏi: "Hôm nay cuộc thảo luận đến đây là kết thúc."

Tôi thức thời gật đầu, có lẽ vì tối nay được nói chuyện với cậu ấy rất nhiều nên tôi có ảo giác rằng chúng tôi chưa bao giờ xa cách. Một phần trái tim bị thiếu hụt đang dần được lấp đầy.

"Còn nữa, tớ đã giải quyết xong chuyện tiền bạc, về sau cậu không cần mỗi ngày đều ở sau rèm chờ tớ về."

Anh ấy không ngẩng đầu lên, bắt đầu viết và vẽ trên giấy nháp.

Tôi bước đến cửa và sững người trong giây lát khi nghe nói như vậy. Tôi nào có canh chừng chờ anh ấy, nói như thế làm tôi trông giống như một kẻ biến thái.

Cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được thể diện nên quay ra nói: “Thần kinh à”.

Rồi chạy trốn.

Lên giường chùm chăn, trong đầu là có vô số người đang nhảy múa điên cuồng khiến cho tôi không buồn ngủ chút nào.

Từng lời anh ấy nói vừa rồi, từng biểu cảm lẫn chi tiết về anh ấy đều hiện lại trong tâm trí của tôi như một bộ phim. Sau đó, tôi chợt nhớ ra rằng mình đã quên hỏi anh ấy về gia đình họ Triệu cùng Ngô Thất Thất.

Chết tiệt, nhưng từ miệng Trần Tuyển, cho tới bây giờ đều không có hỏi được cái gì hữu ích.

Câu cuối cùng của anh ấy có nghĩa là sau này cậu ấy sẽ không bao giờ đánh quyền anh chui nữa. Ừm, không đi đánh quyền anh bất hợp pháp tương đương gì không đi đụng chạm vào Triệu gia, tránh xa Triệu gia chẳng khác nào tránh xa...

Tôi đang tính toán trong lòng, ý thức dần trở nên mơ hồ, dần tiến vào giấc mơ theo lời hứa thi xong đại học gió sông thổi qua và pháo hoa đầy trời.

36.

Tôi đã từng nghĩ rằng ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học nhất định sẽ kèm theo sự phấn khích và điên cuồng.

Nhưng thực tế tôi đã vội đậy nắp bút trước tiếng chuông một phút. Nhìn ra cửa sổ, thấy trời và đất, không khí và tâm trạng mình chẳng khác ngày thường là mấy.

Tưởng Cần Cần nói cô ấy muốn là người đầu tiên lao ra khỏi phòng thi để được phỏng vấn. Sẽ thật tuyệt khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học bằng cách đó.

Tôi đã không nghe lời khuyên của cô ấy, rất khó khăn để hoàn thành bài kiểm tra một cách hoàn hảo.

Giống như biết bao buổi chiều tan học, ánh nắng mặt trời chói chang, xung quanh rộn ràng tiếng cười nói. Tôi khó nhọc quay người trong dòng người tấp nập, nhìn lần cuối mái trường.

Không, tôi nghĩ vẫn có gì đó khác biệt.

Tôi rõ ràng đã bị điêu khắc thành một diện mạo khác. Tần Sương hai năm trước chắc chắn là người dám xông ra khỏi trường trước.

May mắn thay, tất cả nỗi đau và sự chịu đựng gian khổ trong học hành đã được đảo ngược. Cho dù tôi có thay đổi như thế nào, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có chút vui vẻ lên, điều ước sinh nhật lần thứ mười tám của tôi. Hẳn là ước rằng tất cả những người tôi muốn đều ở bên cạnh tôi.

Nơi chúng tôi ăn tối là trên một bãi cỏ gần sông ở ngoại ô. Đây là địa điểm tôi đã quyết định sau một thời gian dài cân nhắc, có sông, có cỏ và không gian thoáng đãng. Nếu có bắn pháo hoa thì khung cảnh nhìn từ đây sẽ rất tuyệt vời.

Trần Tuyển nói cũng tốt, gần đây có một số nhà máy bỏ hoang, nếu trời mưa, chúng tôi vẫn có thể trú ẩn ở gần đó.

“Cậu thật thông minh.” Tôi cảm động nói, cuối cùng nhớ lại tất cả chuyện không vui trong sinh nhật năm ngoái, cố ý cúi mặt xuống.

“Năm nay cậu phải chuẩn bị quà sinh nhật cho tớ đấy.”

"Năm ngoái tớ cũng đưa cho cậu..." Trần Tuyển phản bác. "Chính cậu không có cầm về."

Ai quan tâm, tôi nghĩ tuổi mười tám quan trọng hơn tuổi mười bảy, năm nay nhất định phải suôn sẻ.

Khi Trần Tuyển và tôi vội vã chạy tới bờ sông tay cần túi lớn, túi nhỏ, mặt trời đang đỏ ửng trên đường chân trời. Tưởng Cần Cần đã gửi một tin nhắn tới báo rằng cậu ấy đang hẹn hò với Điền Trấn Phàm và sẽ đến đó trễ một chút. Mà Tô Mục chắc đang bị kẹt xe trên đường.

Vốn dĩ gọi cả A mập và các thành viên khác trong đội bóng. Nhưng bọn họ vừa thi xong đã phi thẳng đến tiệm xăm hình, lúc này chắc còn chưa xăm xong.

Trần Tuyển và tôi dựng bếp nướng, trải chiếu, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Tô Mục mới thong thả đến.

"Sinh nhật vui vẻ, Sương Sương."

Tô Mục vừa đi lên liền đưa một cái túi quà nhìn bao bì có vẻ đắt tiền, tôi sửng sốt nhận lấy, không dám mở ra, nói thật:

"Mặc dù nó có vẻ đắt tiền, tớ không đủ khả năng đáp lễ nhưng vẫn rất cảm ơn bạn."

Tô Mục bị tôi chọc cười: “Mười tám tuổi, nhất định phải có cái gì đó đặc biệt."

Trần Tuyển đang lục lọi tìm kiếm gì đó, lúc sau đi đến trước mặt chúng tôi hai tay vẫn ở sau lưng: "Cậu khá lắm đúng là bạn của tớ, A Mục, vừa đến đã tặng ngay quà sinh nhật."

Tô Mộc hỏi ngược lại hắn: "Làm sao, cậu không có chuẩn bị quà sao?"

“Đùa thôi mà!” Nói xong, Trần Tuyển lấy ra một cái túi từ phía sau, “Chúc mừng sinh nhật, tớ sẽ không nói mấy lời giả tạo đâu, tình cảm vẫn như vậy, cậu biết mà.”

Cái túi rất nhẹ, tôi nhìn thoáng qua, đó là một chiếc áo... jersey được gấp gọn gàng?

(Áo jersey chính là kiểu áo thể thao “đồng phục”-thường là áo thi đấu có dạng ba lỗ tank top-gắn liền với các vận động viên và mang trên mình đặc trưng là tên của câu lạc bộ và số hiệu của người mặc.)

"Trời đất! Là phiên bản giới hạn!" Tôi mở to mắt.

“Làm sao cậu biết tớ muốn cái này!” Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Tuyển. Người ngay lập tức lộ ra vẻ mặt rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

"Đừng nói anh trai đối xử không tốt với ngươi."

“Cám ơn anh trai, em rất thích.” Tôi giả vờ dè dặt, ba người cùng cười phá lên.

"Nhanh lên, nhanh lên, lam nhanh còn về nhà, nơi này cách quá xa, đợi một lát sẽ không có xe."

Trần Tuyển thúc giục, nhặt củi lên và chuẩn bị đốt lửa.

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc quần thể thao màu xám, khi ngồi xổm xuống còn cố ý kéo ống quần lên, tôi để ý thấy túi của anh ấy phồng lên, như thể đựng một chiếc hộp.

Tôi vốn không để ý lắm, về sau này những thứ này sẽ trở thành cơn ác mộng kinh hoàng tra tấn tôi mỗi đêm dài. Nó dày vò tôi đau khổ đến tận xương tủy.

Ngọn lửa đã được thắp lên, nhưng không quá mạnh.

"Không đủ củi, tớ đi tìm ở mấy chỗ gần đây, các cậu nướng thịt trước đi."

Trần Tuyển nói một câu rồi đứng dậy, đi đến bờ sông.

Tôi lẩm bẩm: "Có thể tìm thấy củi ở đây mà..."

Tô Mục khẳng định: "Bên kia là nhà máy bỏ hoang thường xuyên có người vô gia cư sinh sống, có lẽ chúng ta thật có thể tìm được."

Sao họ biết nhiều thế, nhìn tôi như đồ ngốc vậy