Nam Thiền

Chương 58: Bệnh cũ



Trời mưa đến lúc tới trước cửa lâu thì đã gần tạnh, thời điểm Tịnh Lâm thu dù Thương Tễ ngẩng đầu nhìn lên, mây giăng đầy trời gió đang thét gào, liền nói: "Bên trong Cửu Thiên Cảnh sẽ phái ai tới? Nếu là Túy Sơn tăng, lúc này cũng đã thấy người."

"Ngô Anh chưa được phong tước đã có thể chấp chưởng một phương, chắc chắn là đã lọt vào mắt xanh của vị quý nhân nào đó trong Cửu Thiên Cảnh mới được như vậy." Tịnh Lâm nhẹ nhàng vẩy vẩy dù, nói, "Việc này không nhỏ, cho dù người đến không phải Túy Sơn tăng, cũng có thể cho ngươi và ta chịu không ít khổ."

Hai người bọn hắn cất bước lên bậc cầu thang, đèn lồng trên treo trên cao bị nước mưa thấm ướt, nước nhỏ giọt tí tách. Tịnh Lâm xoay người tránh khỏi lan can, cùng Thương Tễ một trước một sau đến trước cửa phòng Sở Luân.

"Không có người." Thương Tễ chạm vào ổ khóa, sau đó đẩy cửa ra, "Bút Hương đã tan đi gần hết, tiểu yêu này đã sớm có chuẩn bị."

Bài trí trong phòng vẫn y nguyên như vậy, bàn tay Tịnh Lâm dán vào ấm trà trên bàn, nói: "Vẫn còn hơi ấm, mới đi không lâu. Đuổi được."

Nhạc Ngôn nín thở ngưng thần, đợi chốc lát, tin chắc rằng hai người Tịnh Lâm đã rời đi, mới từ dưới gầm giường chui ra, cũng kéo theo Sở Luân ra.

"Thận Chi? Thận Chi!" Nhạc Ngôn lay Sở Luân, "Huynh có sao không? Có chỗ nào khó chịu không?"

Nhiệt độ của Sở Luân không giảm, hàm hồ nói: "Không cần phải lo lắng."

"Tại sao đột nhiên lại thành như vậy." Nhạc Ngôn dán vào trán của hắn, "Trước khi ngủ vẫn còn rất tốt."

Sở Luân lúc thì lạnh lúc thì nóng, sắc mặt không tốt, khi trở về nằm trên nệm giường hai chân cũng thoát lực khó cử động. Nhạc Ngôn ôm hai chân của hắn đặt lên giường, vội vã kéo chăn lên cho hắn, sầu khổ nói: "Từ sau khi vào kinh huynh liền thường xuyên phát bệnh, có làm bằng sắt cũng không chống đỡ nổi."

Tay Sở Luân che lên mu bàn tay Nhạc Ngôn, nói: "Không sao, ngày sau hàng tháng đều có bổng lộc để lĩnh, đã không cần buồn rầu vì chuyện tiền thuốc nữa rồi."

Nhạc Ngôn nói: "Tối nay cung thành huyên náo lợi hại, nếu như hoàng đế gặp chuyện gì bất trắc, huynh nên làm sao bây giờ?"

"Hàn lâm viện đã đề tên rồi, sẽ không có sai sót gì đâu." Sở Luân gắng sức vươn người dậy, hướng về phía Nhạc Ngôn, nói: "Đợi thêm hai năm nữa, khi đã có chức vị, chúng ta liền có thể có viện tử của mình. Ngươi ngày ngày ở trong đó, muốn làm cái thì thì làm cái đó, không cần phải để tâm đến ánh mắt người khác nữa."

Nhạc Ngôn có chút vui vẻ, nhưng rất nhanh lại biến thành uể oải. Nó cúi đầu bàn tay hai người đan chặt vào nhau, nói: "Nhưng mà trong lòng ta thấp thỏm, luôn cảm thấy không ổn."

Đầu ngón tay Sở Luân khẽ gảy sợi tóc của Nhạc Ngôn, nói: "Ngươi rõ ràng là vì ta mà cải mệnh, lại để cho mình ngày đêm bị dằn vặt."

"Ưu sầu của huynh cũng chính là ưu sầu của ta." Nhạc Ngôn nói: "...Chỉ là ta còn rất sợ. Phân giới ty canh gác khắp nơi trong Trung Độ, ta lo lắng bọn họ sớm muộn gì cũng phát hiện ra chuyện ta và huynh kết duyên."

Sở Luân nói: "Bất luận như thế nào, ngươi và ta sẽ luôn ở cùng nhau."

Nhạc Ngôn lo sợ bất an, chỉ gật gật đầu.

Chính lúc này lại nghe thấy tiếng cục đá rớt từ trên mái nhà xuống, tạo ra một chuỗi tạp âm đứt quãng, cuối cùng biến mất trong tràng tiếng cười.

Thương Tễ gõ gõ cửa, nói: "Bây giờ chắc là có trong đó đi?"

Nhạc Ngôn kinh hãi đến biến sắc, ngoảnh đầu lại đã thấy Tịnh Lâm đứng cạnh cửa. Nhạc Ngôn lập tức đứng dậy, nói: "Quân thượng tội gì cứ phải dây dưa không tha!"

"Ai dây dưa với ngươi?" Thương Tễ nhấc ấm trà lên châm trà, nói: "Nói cho rõ ràng một chút, rõ ràng là các ngươi tội gì phải quanh co lừa gạt người khác, mệt nhọc ta cùng Tịnh Lâm phải bôn ba khắp nơi."

"Ta..." Nhạc Ngôn chống thành giường, nói: "Ta đã nói rõ sự thật..."

"Lời này còn phải chờ bàn luận lại." Tịnh Lâm lạnh lùng nói.

Nhạc Ngôn cắn răng ngưng lệ, nói: "Tả Thanh Trú đã chết! Việc này đã không thể cứu vãn, cho dù quân thượng có truy tra, cũng không cứu lại hắn được!"

Tịnh Lâm đặt dù sang một bên, nói: "Cho nên làm sao?"

Nhạc Ngôn đỡ Sở Luân dậy, rốt cuộc khóc ròng nói: "Cho nên khẩn cầu quân thượng, thả cho chứng ta một đường sống!"

Tịnh Lâm trầm mặc không đáp, nhìn nó khóc đến hai mắt đỏ bừng, Sở Luân không ngừng ho khan. So với lần đầu tiên gặp mặt, bệnh khí của Sở Luân đã sâu tận xương tủy, chỉ sợ hắn cũng nên sớm xuống mồ.

Thương Tễ lại đem cốc trà ném đi, ngồi ở trên bàn liếc nhìn Nhạc Ngôn, nói: "Tha cho ngươi một cái mạng? Ngươi là cứu người trong lòng, lại khiến cho hồ ly kia đau đến không muốn sống."

"Sinh tử của người đã được mệnh phổ định đoạt, cứu một người, thì nhất định phải chết một người. Ta cũng là bị bức ép bất đắc dĩ mới làm ra hạ sách này, nhưng ta tuyệt đối không phải cố ý mưu hại Tả Thanh Trú." Nhạc Ngôn nói, "Ta nguyện một mạng trả một mạng."

"Người cũng đã lạnh rồi." Thương Tễ nhàn nhạt, "Hiện giờ nói đến việc đền mạng không khỏi quá trễ."

"Việc này nguyên nhân là do ta." Sở Luân chống người dậy, "Nếu như nói đền mạng, cũng nên là ta...Cầu thỉnh..."

Tịnh Lâm nhấc tay, tiếng nói của Sở Luân im bặt lại. Nhạc Ngôn thấy y động thủ, không khỏi lảo đảo lùi về sau, hết sức căng thẳng mà nhìn y. Tịnh Lâm lại chưa đến gần, chỉ đứng tại chỗ, đợi sau khi hai người bọn họ an tĩnh lại, mới nói: "Đừng nói dông dài."

"Ta hỏi ngươi." Ánh mắt Tịnh Lâm sắc bén, "Ngươi chết như thế nào?"

Sở Luân cảm thấy trong phòng đột nhiên rét lạnh, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ mờ mịt rời xa, bốn bề xung quanh cái gì cũng không còn, chỉ còn lại câu hỏi không chút gợn sóng của Tịnh Lâm. Sở Luân cụp mắt, thấy mu bàn tay mình đã hiện sắc xanh, liền ngừng lại chốc lát, mới mở miệng nói.

"Thiên gia năm thứ mười hai ta chết." Hắn ủ dột mà nói, "Vào mùa thu."

Sở Luân cũng không phải như Nhạc Ngôn nói, lẻ loi hiu quạnh, chết trên chiếc thuyền nhỏ. Ngược lại, trong mệnh phổ của hắn của hắn có ghi, hắn vốn là năm thứ mười hai thi đỗ thám hoa, cùng Tả Thanh Trú nhập vào hàn lâm, vào hôm tiệc thu yến vì lớn mật thẳng thắn khuyên can chọc giận hoàng đế, bị áp giải vào ngục, thêm tật cũ quấn thân, không được mấy ngày đã chết rồi.

"Nhạc Ngôn không đành lòng như vậy, liền vì ta đề bút cải mệnh." Sở Luân liếc mắt, "Chỉ là chúng ta ai cũng chưa từng đoán được, người đền mạng cho ta sẽ là Hi Cảnh."

"Là chưa từng đoán." Tịnh Lâm thẳng thắn, "Hay là đã ngầm hiểu được."

Sở Luân ho khù khụ, Nhạc Ngôn đỡ hắn, hắn dùng khăn lau máu trên miệng, nói với Tịnh Lâm: "Ta cùng với Hi Cảnh, mặc dù cách nhau rất xa, lại tình như thủ túc. Chúng ta vừa không có thù oán xưa, lại không phải kẻ cặn bã. Ta vì sao lại phải hại hắn?"

Tịnh Lâm cũng không xen ngang, chỉ để hắn tiếp tục.

Sở Luân dừng lại một lúc lâu, nói: "Nếu như sớm biết có hôm nay, ta cũng sẽ không để cho Nhạc Ngôn vì ta bôn ba một chuyến." Trong mắt hắn đỏ hồng, "Hại Hi Cảnh, ta thật đáng chết."

"Nhạc Ngôn thân là bút của Di Ninh hiền giả, sao lại rơi vào trong tay ngươi?" Tịnh Lâm lại hỏi.

Sở Luân cùng Tịnh Lâm hai mắt nhìn nhau, hắn che lại miệng, chậm rãi nói: "...Mấy năm trước Lưu đại nhân thấy ta bần hàn, bút dùng nhiều đến mức trụi lủi mới bằng lòng bỏ đi, liền tiện tay tặng ta một cái, chính là Nhạc Ngôn."

Tịnh Lâm dường như hiểu rõ gật đầu, lại hỏi tiếp: "Ngươi cùng Lưu Thừa Đức rất tốt?"

"Lưu đại nhân nhân phẩm nhất lưu, mặc dù thân ở trong triều, lại không chịu khuất phục cường quyền." Sở Luân nói: "Ta cùng với Hi Cảnh bắt tay tra án, chính là nhờ có Lưu đại nhân mới có thể tra được đến tận hôm nay."

"Ta có một chuyện không rõ." Tịnh Lâm đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, "Ngươi chỉ là một người phàm tục, làm sao có thể biết được 'mệnh phổ' của mình."

Sở Luân ngừng lại, đang muốn mở miệng, thấy ánh mắt Tịnh Lâm thâm thúy khó lường, liền không tự chủ được trì trệ. Hắn liền ho khan vài tiếng, thần sắc mấy phần lạnh lẽo.

"...Lưu đại nhân sau khi uống rượu say, đã nói chuyện này cho ta."

"Lời lão say rượu nói bậy ngươi cũng tin." Thương Tễ gõ vào miệng cốc, tự đắc, "Hai người các ngươi còn thân thiết hơn so với dự đoán."

Theo đạo lý này, tuy rằng Sở Luân có công tiến cử, nhưng được bái làm môn hạ của Lưu Thừa Đức lại là Tả Thanh Trú, tình nghĩa sư đồ còn không bằng tình nghĩa quen biết, có nói thế nào cũng không tin nổi.

"Lưu Thừa Đức nói chuyện mệnh phổ cho ngươi, còn đem tặng Bút Yêu cho ngươi." Thương Tễ duỗi chân ra, nói: "Hai người đâu chỉ là quan hệ rất tốt, quả thực 'tình như thủ túc'. Nếu thật sự có thánh nhân như lão vậy, ta cũng muốn đến làm quen."

Sở Luân nói: "Thưởng thức lẫn nhau cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."

"Lão chỉ nói mệnh phổ của ngươi, không có đề đến Tả Thanh Trú sao?"

Sở Luân miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có."

"Nói dối." hai chữ của Tịnh Lâm ngăn cản việc hắn muốn tiếp tục ho khan, nói: "Ngươi không chỉ biết đến mạng phổ của ngươi, còn biết được cả mạng phổ của Tả Thanh Trú. Tất cả ngươi đều biết, còn che giấu cái gì?"

Sở Luân đè thấp giọng: "Thấy hai người thế tới hung hăng, không rõ tốt xấu, không dám bất cẩn đáp lại."

"Ngươi xác thực cẩn thận." Tịnh Lâm nói: "Đáp đến kín kẽ không một lỗ hổng."

Hắn biết được Tả Thanh Trú chết oan trong ngục, lúc nói đến thì hai mắt đẫm lệ, qua chuyện này liền khôi phục như thường. Hắn cùng Tả Thanh Trú thì có giao tình gì? Là chính miệng hắn nói tình như huynh đệ, huynh đệ chết rồi, người bình thường nào có năng lực phối hợp thỏa đáng như vậy. Thấy hắn đối đáp trôi chảy, mặc dù thần sắc không bày tỏ gì, lại từ trong lời nói phủi sạch sẽ cho chính mình. Coi như Tịnh Lâm đường đột đổi đề tài câu chuyện, hắn cũng có thể thong dong cẩn thận khéo léo đáp lại.

"Thần quân pháp lực vô biên, hà tất làm khó dễ chúng ta." Sở Luân ho càng lúc dữ dội, được Nhạc Ngôn vỗ nhè nhẹ hắn hướng Tịnh Lâm, bi thương nói, "Ta bất quá là nhặt được lại một cái mạng, lại vẫn là một ma ốm, không dám cũng không cách nào lừa gạt thần quân."

"Ngươi vì 'Bệnh' mà chí lớn chưa thành, 'Bệnh' mới là nguyên nhân chính khiến ngươi mất mạng." Tịnh Lâm nói, "Mà kể từ một khắc Nhạc Ngôn soán mệnh khi đó, 'Bệnh' của ngươi cũng đã được chữa trị, ngươi bởi vậy mới có thể tân sinh. Nếu còn sống, cần gì phải giả bộ thành ma ốm."

Mồ hôi ẩm ướt quanh thái dương Sở Luân, hắn vốn dĩ sắc mặt buồn rầu, nghe được lời này lại trở thành tức giận. Nhạc Ngôn nắm lấy hắn, không hiểu rõ lời Tịnh Lâm.

Tịnh Lâm nói: "Nếu như bệnh nặng đã được trừ bỏ, lại càng khiến người khác hoài nghi. Việc đã đến nước này, muốn làm liền làm triệt để, nếu không chết được, không bằng nghĩ trăm phương ngàn kế dùng bệnh khí che lấp. Lưu Thừa Đức sợ Tả Thanh Trú, không sợ ngươi là bởi vì ngươi bệnh đến lợi hại, mắt thấy mệnh ngươi là một cái ấm sắc thuốc, lão sẽ không còn nỗi lo về sau, ngươi cũng có thể thuận lợi làm việc. Nhưng lão nào biết ngươi từ lâu đã không phải là bệnh tại thân thể, mà là trong lòng."

"Muốn định tội sợ gì không có lý do." Sở Luân ho ra máu, hắn dùng khăn lau đi, nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, "Bởi vì ta còn sống, thần quân liền nhất định phải định tội cho ta?"

"Ta bất quá là suy đoán một phen." Tịnh Lâm nhận chén trà từ trong tay Thương Tễ, uống vào nhuận cổ họng, "Ngươi liền cảm thấy được chính mình có tội?"

"Hi Cảnh chết nhân thần đều căm phẫn, nhưng đó tuyệt đối không phải là do ta bày mưu đặt kế. Ta chưa bao giờ mưu hại một người một vật nào!"

"Ngươi tất nhiên là không có." Tịnh Lâm sờ hơi ấm trên chén trà, nói, "Ta mới chỉ từng cầm kiếm, hôm nay mới biết được, hóa ra người cầm bút càng thêm lợi hại."

"Lời ấy của quân thượng là có ý gì?" Chóp mũi Nhạc Ngôn đỏ ửng, "Thận Chi vẫn luôn ở bên cạnh ta, chưa từng hại qua ai... cho dù chuyện cải mệnh cũng là do ta khư khư cố chấp..."

"Bởi vì giết người chính là ngươi." Tịnh Lâm liếc mắt, "Là Lưu Thừa Đức, là hoàng đế, là kẻ càng khó lường sau lưng kia, lại duy độc không phải hắn. Hắn bất quá là vô tình biết được, vô ý thúc đẩy."

"Ta chưa từng." Sở Luân nắm chặt khăn, gần như muốn nghiến răng, "Ta không có!"

"Vậy thì không có quan hệ gì với ta." Tịnh Lâm đặt chén trà xuống, chân chính cắt đứt đề tài, "Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai, nói cho ngươi chuyện mệnh phổ?"

Thương Tễ ngồi thẳng người dậy, hiếu kỳ nói: "Không phải Lưu Thừa Đức sao?"

"Lưu Thừa Đức là nổi trên mặt nước, tương lai đã được quyết định từ lâu là một quân cờ bị bỏ rơi. Chuyện lão biết, sợ rằng còn không nhiều bằng Sở đại nhân." Tịnh Lâm nói xong xoa xoa đầu ngón tay, mặt không chút thay đổi nói, "Như vậy xin hỏi Sở đại nhân, là ai nói cho ngươi?"