Nam Thiền

Chương 61: Đợi thỏ



Thương Tễ bị nhìn chằm chằm đến lạnh hết sống lưng, gần như nghi ngờ Tịnh Lâm nghe thấy được lời hắn vừa mới nói. Ai biết Tịnh Lâm nhìn chăm chú nửa ngày, lại che sách lên, Thương Tễ lòng vẫn còn sợ hãi mà vuốt ngực.

Đợi đến khi trời để triệt để tối đen, đom đóm trong viện tung bay. Nhạc Ngôn đi vào uy dược cho Sở Luân, hai người thấp giọng nói chuyện gì đó. Thương Tễ mặc dù không nghe rõ cụ thể, nhưng cũng biết là không muốn để cho người ngoài là hắn nghe được. Vì đó Thương Tễ có thiện tâm mà thả cỏ tinh, chộp lấy người đá nhảy xuống dưới sân nhà đi tìm Tịnh Lâm.

Hôm nay Tịnh Lâm mặc một chiếc thanh sam rộng rãi, một đoạn cổ tay cùng với ngón tay dài lộ ra dưới màn đêm, khiến đám dế trong bụi cỏ cũng xao động không thôi. Sách che trên mặt, để lộ ra cần cổ. Chiếc cổ kia đường nét ưu mỹ được ẩn trong cổ áo ôm sát, dưới sắc xanh càng trở nên đẹp đẽ, so với trần trụi phô bày ra càng khiến người ta có ham muốn tìm tòi nghiên cứu.

Thương Tễ chạm tay vào ghế mây, chỉ thấy ghế tựa này không hề có một tiếng động mà to lên, lớn hơn gấp đôi. Hắn xoay người nằm lên, gối lên hai tay chìm dần trong mùi vị của Tịnh Lâm. Nhưng vóc người hắn cao lớn, cái ghế mây lớn gấp đôi cũng hiện ra vẻ đặc biệt chen chúc, vai cánh tay đều dính sát vào Tịnh Lâm.

Hai người yên tĩnh trong chốc lát, chợt nghe Thương Tễ nói: "Ta dựa vào ngươi như vậy, có giống như là chim non, coi ngươi là mẫu thân không?"

Tịnh Lâm mặt che sách đạp cho hắn một cước, Thương Tễ cười ra tiếng, lấy sách trên mặt Tịnh Lâm xuống, tùy ý lật qua lật lại, nói: "Sách đầy chữ mà lại che trên mặt, cũng không sợ dính mực lên...còn thật để lại dấu vết."

Tịnh Lâm muốn đứng lên, Thương Tễ lại nhấn bả vai y xuống, cúi người ung dung nhìn tỉ mỉ, trong miệng bịa chuyện: "Nửa khuôn mặt đều bị in thành mặt nở hoa rồi, không tin ngươi sờ thử xem."

Tịnh Lâm ngơ ngác mà sờ mặt mình, Thương Tễ cau mày nói: "Không phải chỗ này, để ta giúp ngươi sờ." vừa dứt lời liền cầm lấy tay Tịnh Lâm, dùng ngón trỏ xoa xoa nói, "Thay ngươi lau."

Ngón tay Thương Tễ trên má Tịnh Lâm hơi dùng sức, cọ ra một điểm hồng ấn. Tịnh Lâm nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bóng dáng của hắn không chứa nổi thứ khác. Thương Tễ một bên cọ một bên cười, cuối cùng cũng không cho Tịnh Lâm xem, rút khăn vòng qua phía sau Tịnh Lâm làm bộ như đang lau chùi. Mặt Tịnh Lâm bị lau đến nhiệt, y lại càng là mặt không chút cảm xúc, Thương Tễ cảm thấy trêu trọc y như thế này khiến người ta vừa đau lòng lại yêu thích.

Đau lòng lại yêu thích?

Yêu thích cái gì?

Thương Tễ nghĩ không ra nguyên cớ, cười khúc khích, thầm nghĩ chính mình còn thật đem Tịnh Lâm thành nương mà nhìn.

Đêm hè nhiều muỗi, vo ve xung quanh đèn lồng thật phiền. trong phòng Sở Luân cùng Nhạc Ngôn đã ngủ, trong viện tự dưng lại nóng đến phát hoảng, ngay cả đom đóm cũng đều trở nên chướng mắt.

Tay Thương Tễ cũng ra mồ hồi. Hắn lôi kéo cổ áo, hỏi Tịnh Lâm: "Cổ áo buộc chặt như vậy, không nóng?"

Cái gối sau gáy Tịnh Lâm bị chen chúc đến xiêu vẹo, y chỉnh ngay ngắn lại, nói: "Không nóng."

Thương Tễ hà hơi vào cổ y, nói: "Mồ hôi đã thấm ướt một mảnh rồi."

Tịnh Lâm bất tri bất giác mà chạm vào cổ, mới phát giác căn bản không chảy mồ hôi. Thương Tễ lại nằm sấp lên ghế, nói với Tịnh Lâm: "Lạnh mấy ngày rồi, hôm nay đột nhiên lại nóng, ta thiếu nước mất hình, chán quá."

Tịnh Lâm nói: "Đã nóng còn chen chúc."

Thương Tễ nghiêng đầu nói: "Ta vẫn còn là con cá nhỏ, không rời khỏi ngươi được mới là chuyện bình thường."

Tịnh Lâm không nhịn được lại cho hắn một cước, Thương Tễ cười ha ha. Vai cánh tay hắn mặc dù nằm úp sấp cũng hiện ra vẻ to lớn, theo tiếng cười ngày càng lười nhác, đôi mắt cũng đã khép một nửa.

"Bây giờ nghĩ lại." Thương Tễ mệt mỏi ngáp mấy cái, "Bất quá mới nửa năm mà thôi, nhưng lại cảm thấy ngày tháng ở trong núi như đã rất lâu rồi, thật nhiều điều giờ cũng không còn nhớ rõ nữa.

"Đợi ngươi sống được càng lâu." Tịnh Lâm ngẩng đầu lên, một cơn gió mát khẽ lướt qua mặt, nói: "Những chuyện nhớ không rõ sẽ lại càng nhiều."

Thương Tễ dường như đã ngủ, cũng không đáp lời.

Tịnh Lâm bị gió đêm thổi, cũng cảm thấy mí mắt dần nặng. Y cố gắng mở mắt ra thấy chiếc đèn lồng dưới mái hiên vụt tắt. Sân viện hoang phế được ánh trăng bao bọc, đom đóm cũng dừng lại trên nhành cỏ non. Tịnh Lâm cũng nhắm mắt, bốn phía rơi vào yên tĩnh, đều là bầu không khí say ngủ.

Ước chừng một lát, một thân ảnh từ ngoài viện nhảy vào. Người đến đạp lên bụi cỏ, nhẹ tựa lông hồng, không một tiếng động. hắn tựa như quỷ mỵ lướt đến trước cửa, cánh cửa liền tự động mở ra. Bên trong Nhạc Ngôn đang ngủ say, người đến triệu ra dây thừng, khoa tay múa chân, định trói người.

Cỏ tinh đụng vào trên ván cửa, giơ hai tay lên, yếu ớt mà hét lên một tiếng. Nó dẫn theo đom đóm bay loạn, từng điểm ánh sáng lướt qua mặt người nọ. Người đến lập tức nhấc tay áo che mặt, tức giận đá văng cỏ tinh.

Cỏ tinh lăn một vòng trên bậc thang, 'lạch cạch' mà ngã xuống đất. Người đến đã trói Nhạc Ngôn lại, tông cửa xông ra. Ai ngờ cây cỏ trong viện trong phút chốc sinh sôi nảy nở, lay động giống như đám tóc, đem cả sân viện vây chặt đến mức nước chảy không lọt.

Người đến tức giận nói: "Dám cản đường của ta! Ta đâm mù mắt ngươi!"

Hắn bổ xuống một chưởng, đánh vào bức tường cỏ ở bên ngoài, tường cỏ phình ra lại ngay lập tức quấn lại rắn chắc, không hé ra một khe hở nào cho hắn. Hắn nhấc chân đạp lên cái ghế nhỏ của Nhạc Ngôn, cái ghế bị đá lên cao, đột nhiên bay về phía cỏ tinh. Trên đầu cỏ tinh có nụ hoa, quay đầu bỏ chạy, nó không đầu không đuôi bò lên chiếc ghế mây, nhắm thẳng vào khe hở giữa Tịnh Lâm và Thương Tễ chui đầu vào.

Thương Tễ thấy trên lưng ngứa ngáy, hắn lập tức mở mắt. Dưới thân ghế mây như chìm trong sóng biển, ở trong biển cỏ như một chiếc thuyền di động. Hắn trước tiên trở tay xách cỏ tinh ra, bị một cơn sóng ập đến làm đầu váng mắt hoa.

Người đến thấy đám cỏ đã bao chặt chẽ cả viện, liền phất tay áo bấm quyết, một luồng kim văn cấp tốc bao quanh người, chỉ hướng xông thẳng đến ghế mây.

Thương Tễ xoay người đụng phải Tịnh Lâm, nhức đầu nói: "Đừng lắc nữa! Gia gia say sóng!"

Cỏ tinh chỉ mải lo hét chói tai, sao còn quản hắn nói cái gì. Ghế mây ở trong biển cỏ lắc lư lay động, Thương Tễ suýt nữa phun ra.

"Cứu mạng!" Thương Tễ kêu với Tịnh Lâm, "Tịnh Lâm...Muốn ói..."

Tịnh Lâm cũng đã tỉnh lại, y một tay che miệng mũi Thương Tễ, lúc vươn mình ngồi dậy chân đặt xuống biển cỏ. Toàn bộ ghế mây lập tức ổn định, y đỡ lấy nửa người Thương Tễ, còn chưa kịp làm gì, liền phát giác kim văn như mưa rào đột nhiên đánh đến, ghế mây mới ổn định vững vàng đám cỏ bị chấn kinh suýt chút nữa thì lập úp lại. Thương Tễ sắc mặt trắng bệch, chấn động vừa rồi khiến hắn đè lên người Tịnh Lâm. Đỉnh đầu cỏ tinh dâng lên một cách điên cuồng, đem hai người bọn họ chặt chẽ quấn gần trong gang tấc.

Cỏ tinh dĩ nhiên bị dọa cho ngất đi, bức tường cỏ bị ghìm đến rạn nứt, Tịnh Lâm cũng bị ghìm cho đến không thở nổi. Y bị Thương Tễ đè lên người, cả người bị cỏ tinh cuốn lấy kề sát Thương Tễ.

"Ngươi..." Thương Tễ không kịp mắng một tiếng, chỉ cảm thấy Tịnh Lâm bị vùi chặt vào trong lòng hắn, lần này hai người chân chính giao cổ mà nằm.

Tịnh Lâm bị ghìm đến đau, y hít lấy không khí ở sau cổ Thương Tễ, rồi lại nặng nề thở ra nhiệt khí làm cho cổ Thương Tễ một trận tê dại, da đầu cũng thấy ngứa ngáy. Hắn ý muốn dời đầu đi chỗ khác, Tịnh Lâm cũng muốn quay đầu đi, hai bên má cọ vào nhau, Tịnh Lâm liền cảm thấy môi mình chạm tới một mảnh ấm áp. Y bỗng nhiên khiếp sợ, ngay sau đó nơi ấm áp kia muốn nói điều gì, nhưng là môi răng đã hòa vào nhau, dung thành một khối.

Cổ họng Thương Tễ thở dốc, mồ hôi theo tóc mai của hắn thấm vào trong cổ Tịnh Lâm. Lòng bàn tay hắn giống như đang vò một nắm tuyết, cảm thấy chính mình nóng đến mức truyền sang cả đối phương, khiến Tịnh Lâm hòa tan thành một bãi nước, rồi nhập hết vào bên trong khủy tay của chính mình.

So với lúc Tịnh Lâm là "Thiên Ngọc", chỉ có Tịnh Lâm chân chính mới khiến cho Thương Tễ thực tủy biết vị. Lồng ngực đang nhảy nhót của hắn hết thảy đều có thể quy về thời khắc ngọt ngào này, hắn thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, chỉ còn dư lại sự vui sướng không ngừng.

Tịnh Lâm ngửa đầu ra sau, Thương Tễ lập tức đuổi theo. Tịnh Lâm nghe thấy âm thanh 'kèn kẹt' bi thương của ghế mây, như là chiếc ghế cũng không chịu nổi được sức nóng này. Cổ áo y đã mồ hôi thấm ướt, phảng phất như bị vây quanh bởi một loại kinh tâm động phách. Mối nguy hiểm mang tên 'Thương Tễ' từng bước ép sát, che mất Tịnh Lâm, khiến Tịnh Lâm dường như chết chìm, ngay cả tiếng kêu cứu cũng bị tên tham ăn này nuốt đến sạch sẽ, chỉ có thể suy sụp mà thở gấp, bị liếm cắn, bị mút vào.

Thương Tễ ngậm lấy y, thầm nghĩ người này thật ngoan, thì ra y luôn luôn bình tĩnh đều là giả, lừa mình dối người sao? Làm sao mà sau khi ôm vào, tràn đầy trong lòng mình đều là mềm mại!

Cỏ tinh bị chen đến không có chỗ để trốn, nụ hoa trên đỉnh đầu 'ba' một tiếng nở ra, nó khóc sướt mướt mà ghé vào bên má hai người, nắm lấy cổ áo Thương Tễ xin hắn cứu mạng.

Thương Tễ cọ đến bên tai Tịnh Lâm, khóe mắt đều hồng đến mức bắt mắt, hắn ướt đẫm mồ hôi giống như vừa mới sống lại, thời điểm rời khỏi môi Tịnh Lâm đã cảm thấy hối hận. Âm thanh 'ầm ầm ầm' sau lưng gấp gáp giống như không chờ được nữa, không cho phép hắn tiếp tục cân nhắc đến hành động của mình chính là cảm giác gì.

Người đến khiêng Nhạc Ngôn, xem ra không rõ lắm bên trong là tình huống gì, chỉ là do bị ngăn cản đường đi mà nổi nóng. Hắn thấy kim văn không có tác dụng, liền giậm chân chấn địa.

Cỏ tinh bị chấn động ngã trên ghế, cuống quít che chở bông hoa trên đầu, chỉ lo rơi mất cánh hoa.

"Nhường đường cho ta!" Người đến ương ngạnh nói, "Không thì ta đốt chết mười tám đời tổ tông nhà ngươi!"

Hắn vừa dứt lời liền nghe Tịnh Lâm lạnh lùng cười nhạo một tiếng. Sau lưng mát lạnh, hắn đột nhiên né tránh. Quyền của Thương Tễ đã đến sau gáy hắn, hắn vươn mình đón đỡ, lại bị đập cho liên tục lùi về sau, cánh tay đau đến tê dại. Hắn không phục, mạnh mẽ vén áo bào lên muốn đạp người, chân khí mạnh mẽ kinh thiên động địa, đánh úp đến mệnh môn của Thương Tễ. Thương Tễ gặp chiêu cản chiêu, không nguyên do mà chán ghét người này, chỉ cảm thấy người này thật không biết điều!

Người đến đá được mấy cú, chân đau muốn chết. Hắn nhảy lên mấy cái rít lên: "Ngươi tên khốn này! Thứ gì vậy? Sao lại cứng như vậy!"

Thương Tễ lại cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai, hắn lật tên kia khóa lại hai tay, quẳng xuống mặt đất, đạp một cước lên, nói: "Lão tử là ông nội ngươi." . Đam Mỹ Hiện Đại

"Phi!" Tên kia bị bắt giận tím mặt, chửi ầm lên, "Ta mới chính là ông nội của ông nội ngươi!"

"Thật không." Thương Tễ cười lạnh, trong lòng còn băn khoăn Tịnh Lâm vừa rồi còn đang nóng lên, lập tức thưởng cho hắn mấy đá, "Ông nội của lão tử còn đang không biết luân hồi ở đâu đây! Nếu ngươi muốn làm, ta tiễn ngươi một đoạn đường!"

"Ngươi dám!" Kẻ phía dưới giãy giụa loạn xạ, "Ngươi dám thương tổn ta, tương lai tiểu gia liền đi lật một tổ nhà ngươi lên!"

Thương Tễ cũng bị tên này làm cho tức cười, hắn rút sợi dây thừng trên người Nhạc Ngôn, đem người này buộc chặt lại, vứt ở trong viện.

"Hôm nay ta phải xem ngươi làm thế nào lật mộ tổ lão tử!"

Cỏ tinh theo gió chạy qua đến, nhảy lên trên người tên này giẫm đạp loạn xạ, lắc lư điên cuồng khiến cho bông hoa trên đầu khép trở lại.

Sở Luân ở trong phòng mãnh liệt ho khan, lần ra khỏi giường hô: "Nhạc Ngôn, Nhạc Ngôn!"

Nhạc Ngôn còn đang thành thành thật thật mà ngủ, Thương Tễ liền ném nó vào trong phòng, quay người xắn tay áo lên, ngồi chồm hổm nói: "Để ông nội ngươi xem trước một chút mặt mũi ngươi ra làm sao!"

Đèn lồng dưới mái hiên thoáng chốc sáng lên, Thương Tễ cùng tiểu tử dưới đất hai mặt nhìn nhau, nhất thời cùng quát lên: "Tại sao lại là ngươi?!"

A Ất mặt mày xám xịt nằm rạp trên đất, thấy thế vừa giận dữ vừa xấu hổ mà lăn lộn, căm giận nói: "Lại là ngươi! Ngươi, ngươi ——!"

Đủ loại lời mắng chửi tích tụ tại đầu lưỡi cũng không dám phun ra, chỉ có thể tức giận bị đám cỏ vây quanh mà rầm rì, mặt đỏ bừng bừng.

"Ta chỉ muốn bắt tên Bút Yêu này!" A Ất không thể nhịn được nữa, "Các ngươi cái này cũng quản?! Quản cái rắm ngươi á!"

Thương Tễ khuất sáng cười lạnh không nói, A Ất nhất thời sởn cả tóc gáy. Hắn nhớ tới vừa mới trong lúc hỗn loạn mơ hồ liếc thấy bóng người ôm nhau thành một đoàn, không chút nghĩ ngợi nói: "—— ta biết rồi! ngươi cùng với Tịnh Lâm thật không biết xấu hổ! Chạy đến nơi này tình chàng ý thiếp! Ông trời ơi, đến buổi tối cũng có thể gặp được, lông mao ta cũng muốn rớt hết rồi!"