Nam Thiền

Chương 72: QUYỂN THỨ BA: BẠCH LỘ | Rượu nóng



Thương Tễ đột ngột tỉnh lại, tiếng nước biến mất, ngay cả y bào cũng đã tự hong khô. Hắn không biết mình đang ở nơi nào, liền ngưng mắt về phía trước, nghe thấy tiếng người huyên náo bốn phía.

Thương Tễ nhìn mãi cũng không tìm được manh mối, đảo mắt lại thấy Hoa Thường đang ngồi một bên uống rượu đánh cược xúc xắc. Dáng dấp của lão bản nương không giống lúc hắn nhìn thấy trong kinh đô, mang tương châu lược bí, mà là phấn váy bạch thường, thanh thoát như hoa sen mới nở, chính trực đậu khấu.

“Gia đặc biệt đến một chuyến, đợi lát nữa xem có đúng người không.” Hoa Thường đổ xúc xắc cười tươi như hoa, ngôn từ đối với Thương Tễ rất quen thuộc, không chút khách khí. Nàng nói, “Dưới trướng hắn đều là mấy kẻ khó đối phó, Lê Vanh thì không sao, ở phương bắc chúng ta đã từng gặp qua. Nhưng mà Tịnh Lâm kia ngươi lại chưa từng gặp, Yết Tuyền xuất ra rất ghê gớm! Lần trước muốn bắt tỷ tỷ của ta cũng chính là y.”

Tiếng nàng vừa dứt, liền thấy có người vén rèm đi vào, quần áo đẹp đẽ quý giá, tướng mạo tao nhã lịch sự, cùng với Hoa Thường tuy có tám phần tương tự, lại thêm một phần thong dong hờ hững. Nàng vừa vào bên trong, Thương Tễ liền nghi ngờ chính mình nhận lầm người, người lúc này mới chính là Hoa Thường nhìn thấy trong kinh đô. Thời điểm nữ tử này mở miệng âm sắc quyến rũ, cùng với vẻ biếng nhác của Hoa Thường mấy trăm năm sau cực kỳ tương tự.

“Đang nói đến vị ‘Tuyền yết nguy thạch, tùng lãnh thanh sam’ Tịnh Lâm sao?” Nàng mỉm cười làm lễ đối với Thương Tễ, nói, “Trước đây đã từng gặp, dù chỉ một khắc cũng không dám quên.”

“Có cái gì không dám quên.” Thương Tễ ma sát miệng chén, mắt trông về xa xăm, lời nói như đã niệm hàng trăm ngàn lần cứ thế phát ra, “Mấy người huynh trưởng của y đều có bộ dạng như lang hổ, y thì có thể tốt hơn chỗ nào.”

“Bộ dáng rất tốt.” Ngọc Lâm nói, “So với Lê Vanh thì gầy yếu hơn, nhưng lại quá bất cận nhân tình. Tuổi còn nhỏ, ta thấy y đối với việc ân tình còn chưa hiểu hết, có lẽ không thông đạo lí đối nhân xử thế.”

“Kiểu như vậy là đáng ghét nhất.” Thương Tễ chán ghét mà ngửa ra sau, đem cái đài cao kia thu hết vào trong mắt, miệng lại nói, “Nhìn thì thấy đã trưởng thành, tâm lại như đứa trẻ vậy. Đối với người đen chính là đen, trắng chính là trắng, vừa không biết ứng đối, cũng không hiểu sự đời. Cửu Thiên môn nếu thật muốn giao thiệp, ngàn vạn lần đừng phái y đến.”

“Hiếm thấy chủ nhân lộ hỉ nộ ra ngoài như thế, chẳng lẽ đã gặp qua y?” Ngọc Lâm hỏi.

Thương Tễ lập tức nói: “Chưa từng gặp.”

“Đúng là chưa từng gặp.” Hoa Thường đếm từng viên kim châu một, rồi cho lại vào trong túi thêu, cười đến hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, “Nếu đã từng gặp rồi, hơn nửa là muốn đánh đến trời đất mù mịt!”

Thương Tễ cụp mắt mở chén trà ra, nói: “Ta lớn hơn y cả trăm tuổi, đánh nhau với y làm cái gì.”

“Ngươi cũng lớn hơn Lê Vanh cả trăm tuổi đấy.” Hoa Thường buồn bực nói, “Không phải còn đánh nhau với hắn đến tơi bời hoa lá sao?”

Ngọc Lâm mơ hồ đoán được tâm tư của Thương Tễ, liền lên tiếng ngăn Hoa Thường lại, trách mắng: “Chỉ có muội nhớ rõ chắc? Uống rượu đi nói ít thôi.”

Giữa lúc ba người đang nói chuyện, mặt bàn đột nhiên nhô lên, mở rộng ra gấp mấy lần. Tiếng nghị luận bốn phía nhất thời đình chỉ, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ, đều nhìn chăm chú vào cẩm thạch đài. Vân Sinh và Lê Vanh cùng nhau bước lên đài, hướng bốn phía chắp tay vái chào.

“Bây giờ huyết hải từng bước áp sát, đông tây nam bắc đều bị tà ma gây rối. Cửu Thiên môn ta làm gương cho binh sĩ, nhiều năm qua vì trù tính nghiệp lớn mà bôn ba vãng lai. Tuổi trẻ được tri kỷ trợ lực, không dám kể công lao, nhưng trước mắt tình thế cấp bách, đã không cho phép các vị khiêm nhượng chối từ, chi bằng kéo ra một phương ác chiến. Hôm nay mở ra Minh đài này, nghêng đón anh hùng thiên hạ khiêu chiến, ắt sẽ phân ra cao thấp.”

“Thiếp mời của bọn họ trình khắp bát phương chúng thế, phàm là kẻ có máu mặt đều tới.” Hoa Thường nằm úp sấp lên cửa sổ nói, “Chỉ thiếu có Bắc địa chúng ta.”

“Cửu Thiên môn dã tâm bừng bừng, nếu như nhất định phải phân cao thấp, chính là chủ ý quyết muốn làm kẻ đứng đầu.” Ngọc Lâm phỏng đoán thần sắc của Thương Tễ, nói: “Chủ nhân sống ở phương bắc nhiều năm, danh tiếng của Thương đế ai mà không biết? Bầy yêu nhớ nhà, há có thể cúi đầu dưới phàm nhân.”

“Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng để đuổi huyết hải cũng không phải chuyện xấu.” Thương Tễ nói, “Chỉ là bát phương chúng thế đã hợp lại dưới trướng Cửu Thiên môn, đợi sau khi đẩy lùi được huyết hải, muốn phân tách ra thì rất khó, thuận tiện cho việc thượng thiên. Một khi đã nếm trải qua tư vị của long, thì không thể dễ dàng từ bỏ được. Hiện giờ Cửu Thiên Quân của Cửu Thiên môn quảng nạp hiền tài, mặc dù nói không có con ruột, nhưng cũng đã thu nhận tám nghĩa tử. Tâm tư của hắn đã hiện rõ mồn một, người khác còn đang trù tính trận chiến huyết hải, hắn thì đã mưu tưởng đến trăm năm sau.”

Thương Tễ nói xong cầm lấy cái quạt trên bàn lên ngắm nghía, đầu ngón tay từng chút một xòe quạt ra, nhìn chằm chằm người trên đài, nói: “Huống hồ chỉ là long giả, thế gian này chỉ cần một là đủ rồi.”

Hắn vừa mới dứt lời, liền từ xa đã trông rõ Cửu Thiên Quân đang ngồi ở trên cao, phía dưới hai bên là hai hàng người trẻ tuổi vận áo bào trắng đứng ngay ngắn chỉnh tề. Vân Sinh cùng Lê Vanh cũng ở trong đó, Thương Tễ mắt sắc, thấy được ngay cả Lê Vanh cũng phải đứng lui xuống một chút, để trống vị trí bên cạnh Cửu Thiên Quân. Người chiếm được vị trí này chính là đang quỳ một gối với Cửu Thiên Quân, đeo kiếm cúi đầu, tường nghe phụ mệnh.

Thương Tễ vừa thấy bóng lưng của người này, mũi liền hừ khẽ. Nhưng ánh mắt lại cứ dán lấy lưng y, không làm sao dứt ra được.

Người kia quỳ nửa ngày, lúc đứng dậy tà áo khẽ lay động theo gió, xoay người bước lên đài cẩm thạch. Trong khoảng khắc, núi non mù sương, tiếng thông reo cất lên, phảng phất như vạn khoảnh rừng thông cùng với gió ngàn nghe theo tiếng rút kiếm của y. Y đứng một mình trên đài, ánh mắt thờ ơ không lẫn bụi trần, dung sắc lạnh lẽo cô thanh. Mặc cho gió nổi từng trận, muôn người chú ý. Y hơi giơ tay, Yết Tuyền rời vỏ.

“Khiêu chiến trên đài này chỉ cần một mình ta là đủ.” Y đạm thanh, “Chư vị không phục, mời lên chỉ giáo.”

Lời vừa nói ra, bốn phía ồ lên. Phải biết đến đây hôm nay đều là những người có danh tiếng trong Trung Độ, chỉ bằng một thanh Yết Tuyền kiếm mà dám khiêu chiến một phương, đúng là quá mức cuồng vọng rồi!

“Thằng nhãi ranh hung hăng!” Đám người hết sức phẫn nộ, chưa từng nghĩ Cửu Thiên môn lại tự cao tự đại như vậy, chỉ phái một người lên, còn muốn độc chiếm Minh Kim đài, không nhịn được phì nước bọt, một mảnh không phục.

Thương Tễ đột nhiên cười ra tiếng, hắn biết rõ còn hỏi: “Người này là ai?”

Ngọc Lâm cũng cười: “Kia chính là Tịnh Lâm.”

Gió lớn nổi lên, lá thông đập vào cửa sổ. Thương Tễ thấy sắc mặt Tịnh Lâm không thay đổi, rõ ràng là ngạo khí ngút trời, lại tận lực đem sự khinh cuồng này giấu nơi đáy mắt, nỗ lực duy trì vẻ thờ ơ. Thương Tễ không khỏi nghiến răng, nhớ tới cái gì, khẽ hừ một tiếng.

“Giả vờ giả vịt.”

Thời điểm Tịnh Lâm rời khỏi đài đã là mấy ngày sau, thấy y một người khuất nhục quần hùng, khoảng cách giữa các huynh đệ lại càng ngày càng sâu. Đợi sau khi y tắm rửa xong trở lại trạch viện, cơm canh đã hết sạch, bát đũa cũng đã thu dọn sạch sẽ. Lê Vanh chờ y hồi lâu, thấy thế nhét vào tay y mấy viên kim châu, bảo y đi ra ngoài ăn.

Mấy hạt châu chuyển động trong lòng bàn tay Tịnh Lâm, y cúi đầu hạ mắt, nói: “Không ăn cũng được.”

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy bụng y kêu ùng ục.

“Phụ thân đã đi nghỉ rồi, ngày mai sẽ thưởng cho đệ. Tối nay phải đi ăn một bữa thật ngon vào, mấy ngày nay đệ đều ở trên đài so kiếm, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu được.” Lê Vanh nói xong liền đứng dậy, không khỏi khổ sở nói, “Ta mặc dù cũng muốn đi cùng đệ, nhưng mấy ngày nay khách đến không dứt, buổi tối còn phải cùng Vân Sinh tiếp đãi một phen.”

Tịnh Lâm gật đầu, quay người đi ra ngoài. Lúc sắp bước ra khỏi cửa, lại nghe thấy Lê Vanh ở phía sau căn dặn: “Minh Kim đài thanh thế lớn, đệ áp người một đầu, ngôn từ ngông cuồng, không để người khác vào trong mắt. Đợi lát nữa đi ra ngoài, cần phải chú ý cẩn thận.”

Tịnh Lâm đáp một tiếng rồi bước xuống bậc thềm, xuyên qua hàng cây tùng, lưng đeo kiếm đi xuống núi. Nhờ vào trận so tài trên Minh Kính đài, khách điếm dưới chân núi làm ăn cũng tốt hơn hẳn, trên chợ đêm dòng người đông đúc, có đủ kiểu loại người trong đó, đến cả yêu quái cũng không thiếu.

Lòng bàn tay Tịnh Lâm nắm kim châu, dọc đường đi thấy đủ loại đồ ăn đa dạng, trong lúc nhất thời do do dự dự, cái nào cũng đều muốn ăn. Y vốn dĩ dã nổi danh vì trảm yêu trừ ma, lúc đứng trước cửa hàng, bốn phía lập tức có người chỉ trỏ dò xét. Tịnh Lâm cũng không để ý, cất bước muốn đi. Y chưa đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn lại.

“Các ngươi cùng ta.” Tịnh Lâm nói, “Còn muốn chỉ giáo?”

“Nghe xem khẩu khí của y ngông cuồng tới cỡ nào!” Một người tay nắm gậy đứng đằng sau nói, nhìn trang phục là xuôi nam đến. Hắn cười đùa với người xung quanh, “Nếu không có biết rõ, lại còn tưởng là một đại nhân vật nào đấy cơ!”

“Người ta kiếm danh hiển hách, còn không tính là một nhân vật sao?” Hòa thượng ăn mặc lôi thôi đứng bên cạnh lần sờ bầu rượu, nói, “Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà người khác không biết sao?”

“Tất nhiên là vậy rồi.” Gã lưu manh cầm gậy cất cao giọng, ôm quyền hướng tới mọi người, lớn tiếng nói, “Người này là Cửu Thiên môn Yết Tuyền kiếm chủ, Cửu Thiên Quân thương con! Xưa nay nhờ trừ ma vệ đạo nổi danh, nhưng nửa năm trước y lên phương bắc, cũng mượn danh nghĩa trừ ma, mà đùa giỡn cửu vĩ bạch hồ dưới trướng Thương đế! Thật là loại không biết xấu hổ, ngươi có dám nhận không?”

Tịnh Lâm môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng phủ sương.

Đầu kia Thương Tễ đẩy đèn lồng ra, uống đến nóng cả mặt, đang từ cửa sổ rộng mở trông ra mạt màu trắng kia. Hắn chống tay yên lặng nhìn, thấy tay áo Tịnh Lâm hơi động đậy, liền biết y muốn động thủ rồi. Hắn lập tức cười ha ha, nói với Hoa Thường ở phía sau: “Ngươi còn lo y không động thủ, y lại còn cố tình trúng chiêu.”

“Miệng lưỡi không sạch sẽ, cho gã mấy cái bạt tai cũng không có gì là quá đáng.” Hoa Thường cả giận, “Còn có kẻ dám nói tỷ tỷ ta là sủng thiếp! Chẳng phải chính là do bọn chúng lưu truyền mấy thứ bẩn thỉu này sao!”

“Ngươi lại mà xem.” Mùi rượu trên người Thương Tễ bị gió tán đi, “Y sẽ bị thua thiệt.”

“Y có năng lực như vậy.” Hoa Thường ngạc nhiên nói, “Còn có thể chịu thiệt?”

Tịnh Lâm trở tay muốn bắt lấy người, đến kiếm cũng không có ý định rút ra, như sợ rằng sẽ làm bẩn kiếm. Y bắt được gã lưu manh, đạp xuống một cước, đem người đá bay ra ngoài, va đụng lung tung lăn mấy vòng trên đất.

“Ai u!” Gã lưu manh lăn mấy vòng trên đất, thống khổ vạn phần, “Cửu Thiên môn thế lớn ép người, ở trên đường sỉ nhục ta! Nhà ngươi chỉ có cái mặt là được thôi sao, đến cả chút đạo lý cũng không nói! Sao hả, thẹn quá hóa giận à!”

Tịnh Lâm không nói gì, áo bào trắng loáng một cái, lại đạp thêm một cước. Gã lưu manh ôm bụng lăn trên đất, đầu đập vào phiến đá, máu lập tức bắn ra tung tóe. Tịnh Lâm tự giữ thân phận, rõ ràng không hạ nặng tay. Gã lưu manh lại co quắp trên đất, khiến người xung quanh lập tức mở ra trận thế, đồng loạt động thủ.

Tịnh Lâm không ngốc, biết rõ tối nay nếu như đánh chết người, có lý cũng sẽ trở thành vô lý. Huống hồ y chỉ muốn phòng thủ, kiên quyết không chịu tùy ý giết người. Trong thế vây công khắp nơi, tay không đánh bay mấy người.

Một chiếc roi gai bỗng chốc quấn quanh hông Tịnh Lâm, ngay lập tức Tịnh Lâm bị kéo lên trên. Chân Tịnh Lâm khẽ đạp đất, thân người bay lên, chân điểm hai ba lần, đã đứng ở trên nóc nhà. Người trên đường cũng nhảy lên theo, hét to đánh tới. Các loại binh khí đồng loạt đâm tới, lang nha bổng quét qua một bên tóc mai Tịnh Lâm bay lên, y nghiêng người né tránh, đao phía sau lại đột nhiên chém xuống. Tịnh Lâm cả người nhảy lên, nhấc chân đá vào giữa ngực đối phương một cái, đối phương phun ra máu, ngã xuống phía dưới. Sau đó Tịnh Lâm chộp lấy roi gai, nắm thật chắc, lòng bàn tay liền đau đớn, y đến mắt cũng không thèm chớp, hất mạnh roi gai. Kình phong lao đi, chấn đến mức đối phương vội vàng buông tay, không kịp trốn đi, đã bị phong linh hung hãn kia đánh cho đau đớn ngã xuống đất.

Tịnh Lâm vứt roi gai đi, máu tử kẽ ngón tay nhỏ giọt tí tách. Y lạnh mắt nhìn một đám phía dưới, làm cho bọn chúng liên tiếp lùi về phía sau. Tịnh Lâm cũng không nói lời nào, quay đầu nhảy xuống nóc nhà rời đi. Y đi được vài bước, liền dừng lại, bỗng nhiên nhìn lại, ánh mắt lạnh lõe đến mức khiến đám người đồng loạt run rẩy.

Kim châu rơi mất rồi!

Đầu ngón tay Tịnh Lâm không tiếng động mà vân vê, thực sự là rất đói rồi. Y xưa nay xuất môn đều không mang nhiều tiền bạc, mà tiền để trong viện cũng bị Đào đệ mượn cớ đi đánh cược sạch sẽ. Bây giờ một đồng trong người cũng không có, lại ngửi thấy mùi bánh ngọt bên đường thơm nức mũi, càng ngày càng lạnh lùng.

Hòa thượng vô lại kia bỗng nhiên tiến lên vài bước, ưỡn ngực giảng hòa, nói: “Vừa mới rồi đường đột, xin lỗi công tử! Không bằng ngài đi theo chúng ta uống chút rượu, mọi người chỉ cần cười một cái là có thể xóa hết thù oán mà! Tương lai đều là người của Cửu Thiên môn, thực hiện đại nghiệp cũng là vì muôn dân, một đám chúng ta còn muốn dựa vào ngài đó!”

Tịnh Lâm thấy bọn họ nịnh nọt tươi cười, liền khẽ nâng cằm, ra hiệu dẫn đường.

Ngọc Lâm đẩy cửa bước vào, nhưng không thấy người đâu, chỉ thấy Hoa Thường đang khều bấc đèn. Nàng liền hỏi: “Chủ nhân đâu rồi?”

Hoa Thường nói: “Nói rượu uống còn chưa đã, lại đi ra ngoài rồi.”

Tịnh Lâm vùi đầu ăn uống, người khác nói cái gì y đều xem như gió thoảng bên tai. Hòa thượng mượn cớ chúc rượu, nói: “Không dám trì hoãn đại sự của công tử, nên chỉ dám mời công tử một chén này thôi. Tối nay là do chúng ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, mong rằng được công tử bao dung cho.”

Tịnh Lâm biết trước mắt không nên từ chối quá mức, sợ có sai sót hỏng mất đại kế của phụ thân, liền tiếp chén uống. Y uống rượu, không hề cảm thấy đắng chát mà lại còn rất ngọt, ngấy ở trong cổ họng, lại ăn thêm rất nhiều, đợi đến lúc ăn xong cũng không nói được mấy câu.

Lúc y ra khỏi khách điếm, cảm thấy trên người có chút nóng, dư quang lại thấy hòa thượng vô lại kia cho người phân phó cái gì, cả đám đều có bộ dạng xem kịch vui mà nhìn y.

Trong lòng Tịnh Lâm biết không ổn, cả người bị một luồng nhiệt nóng dâng lên khiến tóc mai y thấm ướt mồ hôi. Linh hải của y rối loạn, nhưng không thể khống chế, mặc cho cỗ nhiệt này phân tán khắp cơ thể. Y vội vàng lướt qua dòng người, hơi thở dần nặng, cưỡng chế đẩy mấy người ra, có chút trì độn tiến về phía trước.

Không ngờ có kẻ ngáng chân một cái, y bước không vững bị ngã về phía trước. Người ngáng chân y này, không những không trốn, trái lại giang rộng hai cánh tay, đón y ngã vào lòng.

“Rượu uống ngon không?” Hắn thấp giọng hỏi.

Tịnh Lâm ý muốn đẩy người, ngón tay lại y nắm chặt lấy. Tịnh Lâm hoảng sợ ngẩng đầu lền, trong hoảng hốt thấy người này khuôn mặt bình thường, chưa từng gặp qua. Y không khỏi cau mày, giãy giụa muốn lùi về sau, lại phát hiện đối phương rất cao lớn, so với Lê Vanh còn cao hơn một chút, bắt lấy tay quả thực dễ như ăn cháo.

“Ôi chao.” Thương Tễ một mặt chính nhân quân tử, khiêm tốn mà lễ độ đỡ lấy Tịnh Lâm, nhấc tay lộ ra mấy viên kim châu, “Thấy ngươi đi uống rượu cùng người, liền đợi ở đây. Là của ngươi phải không?”

Tịnh Lâm nóng đến chảy mồ hôi, đè nặng tiếng nói câu đa tạ, muốn lấy kim châu về. Nhưng mà đối phương bỗng nâng tay lên, không cho y chạm tới, Tịnh Lâm nghi hoặc mà ‘hử’ một tiếng.

Thương Tễ thấy mắt y đã mông lung, còn ươn ướt mà nhìn mình, đã là nỏ mạnh hết đà. Thương Tễ biết rõ trong lòng, lại cúi đầu nhỏ giọng nói với Tịnh Lâm: “Trong người không thoải mái à?”

Tịnh Lâm mím môi lại đỏ bừng, nói nhẹ với Thương Tễ: “Nóng…”

Thương Tễ trầm mặc chốc lát, nói: “Ta cũng nóng, không bằng đi dạo một chút giải nhiệt cho tỉnh rượu.”