Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 11



Tuần thứ ba của tháng chín, trên điện thoại di động của Lạc Kỳ lại có thêm một chuông báo thức, trừ buổi tối mười giờ rưỡi thúc giục mẹ đi ngủ, lại thêm một cái là ba giờ rưỡi buổi chiều nhắc nhở Tưởng Nguyệt Như tan làm.

Điện thoại bên trên chiếc bàn rung lên, chuông báo thức ba giờ rưỡi đúng lúc vang lên.

Lạc Kỳ tắt chuông báo thức, đứng dậy đi phòng làm việc của Tưởng Nguyệt Như.

Sáng sớm hôm nay, Tưởng Nguyệt Như không ở nhà được nữa, mặc kệ người ta khuyên can mà cố ý tới công ty đi làm, quy định bản thân mỗi ngày không làm việc vượt qua sáu tiếng, cũng để cho cô giám sát bà.

Lạc Kỳ gõ cửa, "Chủ tịch Tưởng, đã đến giờ rồi ạ."

Tưởng Nguyệt Như cười: "Thúc giục cái gì mà thúc giục, cháu có phiền không."

"Dù sao thì cháu cũng không chê phiền, nếu cô không về, cứ năm phút cháu sẽ đến thúc giục một lần." Lạc Kỳ hỗ trợ dọn dẹp tài liệu trên bàn.

Tưởng Nguyệt Như tắt máy vi tính, muốn cho cháu trai dễ dàng hơn một chút, nếu không thì bà cũng sẽ không muốn sống như vậy.

"Tiểu Lạc, bệnh viện điều trị Viễn Duy dự định thu mua một công ty trong ngành, cháu đã biết chưa?"

Lạc Kỳ không nghe nói, kể từ khi Tưởng Nguyệt Như giải phẫu, thì việc kinh doanh liên quan tới bệnh viện điều trị Viễn Duy do Phó Chủ tịch Lệ Nhuỵ phụ trách quản lý. Phân chia công việc xong, cô không có quyền hỏi nhiều hơn nữa.

"Bây giờ là Tổng giám đốc Lệ phụ trách ạ."

"Ai phụ trách quản lý không quan trọng." Tưởng Nguyệt Như nói: "Mấy tháng này cô ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm thì sẽ suy nghĩ, để cho cháu đi công ty chi nhánh thì chi bằng để cho cháu đi Bệnh viện điều trị Viễn Duy. Công ty chi nhánh đều là kinh doanh truyền thống của Viễn Duy, không làm được công trạng gì cả. Không giống Bệnh viện điều trị Viễn Duy chủ yếu nhắm vào in ấn 3D, đây là khuynh hướng mạnh của việc chữa bệnh sau này, có tương lai tốt."

Bà lại nói: "Bệnh viện điều trị Viễn Duy ở Thượng Hải và Thành phố Tô các cháu đều có trung tâm nghiên cứu, nếu cháu sang đó rồi, đến lúc đó có thể chạy cả hai nơi, vừa có thể chăm lo cho gia đình nhỏ, vừa có thể săn sóc ba mẹ cháu. Tốt biết bao."

"Cảm ơn Chủ tịch Tưởng." Lạc Kỳ vẫn tương đối hiểu biết nhóm quản lý và nhóm nghiệp vụ của Bệnh viện điều trị Viễn Duy, bộ phận nào cũng đều là tinh anh, "Bảo cháu nhảy dù sang đó thì không phục, chắc chắn hội đồng quản trị không đồng ý, cô đừng làm phiền nữa. Đi công ty chi nhánh rất tốt, rèn luyện trước, chờ năng lực vững vàng thì cháu nhất định sẽ chủ động tranh thủ."

Tưởng Nguyệt Như mặc áo khoác vào, "Đến lúc đó rồi nói, đây cũng không phải là chuyện sốt ruột gì. Đi đón nghịch tử nhà cô thôi, chắc sắp xuống máy bay rồi."

Ở trước mặt cô, Tưởng Nguyệt Như luôn gọi Tưởng Ti Tầm là nghịch tử, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thực tế Tưởng Nguyệt Như là một người mẹ vô cùng sáng suốt, trước giờ không can thiệp cuộc sống của con trai, tôn trọng bất cứ ý tưởng và quyết định nào của anh.

Không chỉ là đối với Tưởng Ti Tầm, đối với Tưởng Thịnh Hòa cũng là như vậy.

Cho nên ông chủ còn thân với người cô này hơn ba mẹ của anh.

Lạc Kỳ cười nói: "Anh Tưởng lại về thăm cô ạ?"

"Không phải thăm cô. Nó lại muốn ăn món xào của tiệm cơm nào đó rồi ngụy trang là thăm cô mới quay về thôi. Đồ bất hiếu." Vừa mắng xong, chính Tưởng Nguyệt Như cũng cười.

Tắt đèn phòng làm việc, hai người đi ra ngoài.

Tưởng Nguyệt Như quan tâm nói: "Hôn lễ chuẩn bị gần xong rồi nhỉ, khi nào lấy giấy chứng nhận kết hôn?"

"Tháng sau ạ, Bùi Thời Tiêu đi công tác ở nước ngoài, cuối tháng mới quay về."

"Đến lúc đó cho cháu thêm mấy ngày nghỉ, lấy giấy chứng nhận kết hôn xong thì thuận tiện đi ra ngoài chơi một chút."

Tưởng Nguyệt Như suy nghĩ một chút, "Năm nay cháu chưa ra ngoài chơi nhỉ?"

"Chưa ạ." Cô và Bùi Thời Tiêu cũng bận bịu, gặp mặt còn xa xỉ chứ đừng nói là đi ra ngoài chơi.

"Thừa dịp rảnh rỗi thì đi vòng vòng đi."

Đến thang máy, Tưởng Nguyệt Như đi vào trong, Lạc Kỳ muốn đưa bà xuống lầu, Tưởng Nguyệt Như vẫy tay, "Cháu làm việc đi. Tài xế ở dưới lầu, cô cũng không phải là không nhúc nhích được."

Cho đến khi cửa thang máy khép lại, Lạc Kỳ mới quay về phòng làm việc.

Lấy giấy chứng nhận kết hôn thì cô chỉ cần xin một ngày nghỉ, nhiều hơn nữa thì cũng không cần, Bùi Thời Tiêu còn bận hơn cô, trước hôn lễ thì căn bản không có thời gian để đi ra ngoài du lịch.

Sinh nhật năm nay anh ta cũng không cách nào ở bên cô để chúc mừng, tuần tới chính là sinh nhật của cô, khi đó anh ta còn đang ở Gia Châu.

Từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên anh ta vắng mặt sinh nhật của cô.

Lạc Vũ nói đến lúc đó chúc mừng sinh nhật hai mươi tám tuổi với cô. Lạc Vũ đã đến Bắc Kinh, công ty đã thuê nhà cho bọn họ, cách căn hộ của cô không xa, không tới mười phút đi bộ.

Mỗi đêm Lạc Vũ đều đi đến nhà cô, mang sữa chua tự làm và các loại đồ ngọt mình tự nướng cho cô. Trước kia Lạc Vũ rất lười biếng, cực kỳ mất kiên nhẫn, bảo cô ấy làm việc thì tương đương với muốn mạng của cô ấy, hiện tại Lạc Vũ thích nướng đồ, còn thường xuyên xuống bếp, cả người như lột xác.

Hôm nay Lạc Kỳ vẫn tan làm như bình thường, Chủ tịch Tưởng phẫu thuật xong, cô cũng ngắn ngủi trải qua cuộc sống không cần làm thêm giờ xa xỉ.

Về nhà không có chuyện làm, cô dọn vệ sinh trong nhà một lần.

Vừa qua bảy giờ, chuông cửa trong nhà đúng lúc vang lên.

"Chị!" Giọng nói của Lạc Vũ từ ngoài cửa truyền đến

Lạc Kỳ tháo tạp dề rồi sang đó mở cửa.

"Xem em mang gì đến cho chị nè?"

"Lại làm đồ ngọt à?"

"Gần đây em trúng độc, thích nướng đồ ăn, một ngày không làm thì ngứa tay."

Lạc Vũ lấy cùi chỏ đóng cửa, Lạc Kỳ nhận lấy túi xách, có bánh mì chà bông, còn có một hộp bánh quy man việt quất.

"Chị cho bánh mì chà bông vào tủ lạnh đi, ngày mai ăn sáng." Lạc Vũ cởi áo khoác rồi tùy tay ném lên ghế sô pha, cô ấy to xác cười toét miệng ngồi ở trên thảm trước ghế sa lon, nhìn quanh phòng khách, "Sạch sẽ vậy, chị lại quét dọn vệ sinh à?"

"Ừ, nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà."

Lạc Kỳ cho bánh mì vào tủ lạnh rồi rửa hai trái táo, gần đây cô đang giảm cân, đến lúc đó mặc áo cưới dễ nhìn.

Cho em họ một trái táo, cô cũng ngồi trên thảm.

Hai người tựa vào ghế sô pha, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lạc Kỳ bóp bóp cánh tay của em họ, "Ngày nào cũng nhào bột mì, thịt cũng cứng rồi."

Lạc Vũ sợ nhột, cười đẩy chị họ ra, "Đừng sờ loạn."

"Chị, sinh nhật đi đâu ăn đây? Em mời."

Mấy năm qua Lạc Kỳ đã học nấu cơm, "Ăn ở nhà, mua thức ăn về làm."

"Được, chị nói ở đâu thì ở đấy. Em xuống bếp. Bánh kem cũng do em làm."

Mọi chuyện Lạc Vũ đều thuận theo chị họ, cô ấy cũng chỉ có thể làm cho chị họ những chuyện này. Lúc nhỏ điều kiện gia đình của cô ấy bình thường, ba mẹ phải nuôi hai đứa trẻ là cô ấy và Lạc Tân nên vô cùng cố gắng.

Khi đó trong nhà chị họ giàu có, bác gái hai hàng năm cũng sẽ mua quần áo mới và các loại đồ chơi mắc tiền cho cô ấy và Lạc Tân, sinh nhật mua, tết cũng mua.

Chị họ còn lén lút đưa tiền tiêu vặt tiết kiệm được một nửa cho cô ấy và Lạc Tân.

Tất cả từng chút một, cô ấy đều ghi nhớ.

"Nếu gần đây Thiếu Đầu Óc không bận việc thì anh ấy cũng muốn tới để chúc mừng với hai chúng ta."

Lạc Kỳ chọc vào đầu cô ấy, "Sau này gọi là anh trai đi, đừng gọi là Thiếu Đầu Óc nữa, Lạc Tân lớn như vậy rồi, không cần mặt mũi sao."

Lạc Vũ không phục: "Anh ấy chỉ lớn hơn em mấy phút thôi, nói không chừng vốn dĩ em là chị, anh ấy ở trong bụng mẹ cậy vào bản thân mạnh hơn thì đẩy em sang một bên, rồi tự chạy ra trước thôi."

Lạc Kỳ: "..."

Dở khóc dở cười.

Không biết có phải là mỗi cặp thai long phụng đều là từ nhỏ đấu đá với nhau đến lớn hay không nữa.

Đợi đến tám giờ, Lạc Vũ nhận được tin nhắn của Lạc Tân: [ Visa của anh chưa có. ] Ở chỗ này của chị họ thì gọi điện thoại không tiện, cô trở về trước.

Đến dưới lầu căn hộ, Lạc Vũ gọi cho Lạc Tân.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Tân: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, visa bị từ chối rồi."

"Em chính là muốn biết đôi nam nữ khốn kiếp đó ra nước ngoài làm gì đấy, sao khó khăn như vậy chứ! Chị và anh ta ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, sắp kết hôn luôn rồi, sao anh ta có thể như vậy được chứ!" Lạc Vũ đứng dưới ánh đèn đường, đột nhiên ngay cả đi bộ mà cũng không có sức lực.

"Lạc Vũ, nói câu này thì em đừng tức giận, anh đi xem rồi thì thế nào đây?"

"Quay phim bọn họ, đập chứng cứ vào mặt bọn họ chứ gì! Em cũng có lý do tẩn Thôi Bồng một trận, để xem em không có đánh chết cô ta không! Cô ta đã ra vẻ kỹ nữ ở trong vòng bạn bè rồi làm em buồn nôn lâu như vậy rồi, cố ý kích thích em để cho em nói với chị, cảm thấy bản thân ngạo mạn thắng được chị em, em nuốt không trôi cục tức này đâu!"

Lạc Tân: "Chờ bọn họ về nước rồi anh đi quay phim chứng cứ, không tin là không quay phim được."

Anh lại xoắn xuýt: "Nhưng Lạc Vũ à, em đã từng nghĩ chưa, chị đã mong chờ hôn lễ lâu như vậy, tất cả mọi người đều biết chị sắp kết hôn, sau khi quay phim xong thì em có nói với chị hay không?"

"Em không biết." Lời nói của cô mâu thuẫn, "Em hi vọng chị vui vẻ, nhưng lại không muốn chị và Bùi Thời Tiêu tiếp tục ở bên nhau nữa."

Sau đó cuộc gọi chìm vào yên lặng lâu dài.

- -

Hai ngày trước ngày sinh nhật, Lạc Kỳ nhận được cuộc gọi của Tưởng Ti Tầm hỏi cô buổi tối có rảnh không, cùng nhau ăn cơm, còn có Phó Chủ tịch Lệ Nhuỵ đi chung nữa.

Lạc Kỳ cho rằng cần bàn công việc nên lập tức đồng ý.

Đến nhà hàng, Tưởng Ti Tầm và Lệ Nhuỵ đã đang chờ cô.

Phong cách mặc quần áo của Tưởng Ti Tầm trước giờ vẫn giống nhau, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi lóa mắt màu hoa hồng đỏ.

Bản thân anh đã là kệ quần áo di động, màu gì cũng có thể điều khiển. Quần áo có khoa trương hơn nữa thì ở trên người anh đều có thể bị mặc ra bảy phần phong lưu, ba phần cao quý.

Chiếc áo sơ mi có màu sắc bình thường duy nhất trong tủ treo quần áo của anh là màu đen và màu xanh đậm, chỉ mặc vào trường hợp thương vụ chính thức. Mặc áo sơ mi màu đen thì có quá nhiều phụ nữ theo đuổi anh, cho nên có thể không mặc thì cũng không mặc.

Lạc Kỳ đến gần, trêu ghẹo: "Màu sắc này vui vẻ thật đấy."

"Anh còn có quần áo càng vui mắt hơn nữa, nhưng không dám mặc, sợ chọc giận cậu ba của anh."

Lạc Kỳ từng may mắn gặp cậu ba trong miệng của Tưởng Ti Tầm, cũng chính là ba của Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được ba Tưởng đã ở lâu trên vị trí cao, không nổi giận nhưng tự động uy nghiêm. Ba Tưởng quản không được Tổng giám đốc Tưởng nên đã ra tay với Tưởng Ti Tầm.

Một ngón tay của Tưởng Ti Tầm tùy tiện chỉ vào chỗ trống bên cạnh, Lệ Nhuỵ ra hiệu cho Lạc Kỳ: "Ngồi đi."

Lạc Kỳ và Lệ Nhuỵ không thân quen lắm, chỉ cùng nhau đi họp rồi thảo luận hạng mục, lúc bình thường thì không có bất cứ qua lại nào.

Khác với lúc làm việc, Lệ Nhuỵ rất hiền lành.

"Tiểu Lạc của chúng ta càng ngày càng đẹp, đảm đương nổi giá trị nhan sắc của Viễn Duy đấy."

"Chị Lệ khen sai rồi ạ, đảm đương nổi giá trị nhan sắc của Viễn Duy thì cũng là anh Tưởng và Tổng giám đốc Tưởng của chúng ta." Lạc Kỳ đặt túi xuống rồi ngồi Lệ Nhuỵ bên cạnh.

Tưởng Ti Tầm vừa nhớ đến hai ngày sau là sinh nhật của Lạc Kỳ, "Tối nay trước thời hạn tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cho em." Anh gọi nhân viên phục vụ đến rồi bảo hỗ trợ đặt bánh kem.

Lạc Kỳ ngăn lại, "Không cần, quán của các cô ấy có đồ ngọt, gọi đồ ngọt để có ý tứ một chút là được. Đặt bánh kem thì ba người chúng ta ăn không hết."

Lệ Nhuỵ bênh vực: "Mừng sinh nhật thì sao có thể không có bánh kem chứ, đặt đi, đúng lúc chị cũng muốn ăn, không ăn hết thì chị đóng gói mang về nhà cho con trai chị."

Tưởng Ti Tầm đưa menu cho Lệ Nhuỵ, "Chị Lệ, chị gọi đi."

"Người được mừng sinh nhật gọi trước." Lệ Nhuỵ trở tay đưa menu cho Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ không đẩy tới đẩy lui nữa mà gọi hai món trước.

Không bao lâu sau, bánh kem được đưa đến.

Tưởng Ti Tầm cắm nến rồi đốt nến.

Lệ Nhuỵ đội vương miện tặng kèm với bánh kem lên đầu Lạc Kỳ, "Cho dù có linh nghiệm hay không thì cũng ước một điều ước đi."

Lạc Kỳ thẳng thừng nói, "Nguyện vọng chỉ có một, là phát tài to."

Giữa tiếng cười, cô thổi tắt nến.

Bữa cơm này ăn được hơn nửa, Lạc Kỳ mới mới chậm chạp nhận ra dụng ý Tưởng Ti Tầm mời cô ăn cơm là để cho cô và Lệ Nhuỵ âm thầm làm quen nhiều hơn một chút.

Trước kia Tưởng Nguyệt Như nói là dự định để cho cô đi Công ty khoa học kỹ thuật chữa bệnh Viễn Duy, mà Bệnh viện điều trị Viễn Duy lại là Lệ Nhuỵ phụ trách quản lý.

Mọi người đang ăn, Tưởng Ti Tầm có cuộc gọi đến.

"Nhìn thấy xe anh." Bên đầu điện thoại kia, Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy xe thể thao rồi nói.

Tối nay Tưởng Ti Tầm vẫn lái xe thể thao của Tần Mặc Lĩnh, xe và bảng số xe cũng hết sức phô trương, muốn bỏ qua cũng khó. Mà nhà hàng mà bọn họ thường đi thì cũng chỉ có mấy nhà hàng thôi, đều là trong vòng bạn bè mở, gặp nhau thì cũng không lạ.

Tưởng Ti Tầm: "Em cũng hẹn người ta ở đây ăn cơm ư?"

"Hẹn Tần Mặc Lĩnh, cậu ấy tạm thời có việc rồi." Tưởng Thịnh Hòa biết tất cả bạn bè của Tưởng Ti Tầm ở trong nước, dự định ăn ké bữa hẹn ăn cơm, vì vậy hỏi: "Ở phòng nào? Em sang đó."

Tưởng Ti Tầm tỉnh bơ nhìn Lạc Kỳ một ánh mắt, trả lời anh ấy: "Ở trong phòng gần cửa sổ phía nam, em đi vào là có thể nhìn thấy."

Cố ý dừng lại hai giây, "Chị Lệ và Lạc Kỳ đều ở đây."

Đúng như dự đoán, anh nói xong thì điện thoại đột nhiên không có âm thanh nữa.

Hồi lâu sau, Tưởng Thịnh Hòa nói: "Biết rồi."

Tưởng Ti Tầm để điện thoại di động xuống, "Tổng giám đốc Tưởng của các chị muốn đến ăn ké một bữa cơm."

Ông chủ nửa đường đến giết, Lệ Nhuỵ mắng: "Còn cho người ta ăn một bữa cơm đàng hoàng không vậy."

Tưởng Ti Tầm phụ họa: "Em ấy cố ý không muốn để cho chúng ta ăn bữa cơm thật ngon."

Lạc Kỳ thầm nghĩ thì ra không chỉ có cô, mà Lệ Nhuỵ ở cùng ông chủ thì cũng có áp lực, cũng không muốn cùng ông chủ ăn cơm vào thời gian riêng.

Cảm giác được có người đi đến, Lạc Kỳ vô thức ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải đáy mắt đối phương. Tưởng Thịnh Hòa đón nhận tầm mắt của cô, không có bất cứ tránh né nào.

Cô không ngăn được ánh mắt không mang theo nhiệt độ của ông chủ, hơi dời tầm mắt, vội đứng lên, "Tổng giám đốc Tưởng."

Lệ Nhuỵ đang ăn sườn cừu, mặc dù không cần tận lực đứng lên đón tiếp ông chủ, nhưng cũng không thể để ông chủ đến rồi mà cô còn tiếp tục ăn được.

Cô lớn hơn Tưởng Thịnh Hòa mười mấy tuổi, có thể cười cười nói nói với Tưởng Ti Tầm, nhưng đổi thành Tưởng Thịnh Hòa thì cô còn chưa đùa giỡn tự nhiên được, từ đầu đến cuối đều nhắc nhở bản thân phải có chừng mực.

Trong lòng vừa oán thầm vừa đặt sườn cừu gặm được một nửa xuống, khách khí chào hỏi.

Tưởng Ti Tầm nhìn Lạc Kỳ: "Cũng không phải là ở công ty, em đứng lên làm gì?"

Tưởng Thịnh Hòa ra hiệu cho Lạc Kỳ ngồi xuống, còn bản thân thì ngồi ở đối diện cô.

Trên chiếc bàn có hoa tươi và bánh kem, ăn chưa tới một phần ba.

Còn chưa tới sinh nhật của Lạc Kỳ, hôm nay mới ngày mười chín, sinh nhật của cô là ngày hai mươi hai, nhưng góc bàn có hai ngọn nến đã đốt có số '2' và '8', năm nay đúng lúc Lạc Kỳ hai mươi tám tuổi tuổi, chắc là tổ chức tiệc để chúc mừng sinh nhật trước cho cô.

Biết rõ là sinh nhật của cô, nhưng còn phải giả vờ cái gì cũng không rõ, "Ai mừng sinh nhật?"

"Lạc Kỳ."

"Tiểu Lạc của chúng ta."

"Tôi."

Ba người đồng thanh.

Tưởng Ti Tầm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Ăn một miếng chứ?"

Tưởng Thịnh Hòa không nói có ăn hay không, nhưng đưa đĩa sang đó.

Đây là lần đầu tiên anh ăn bánh kem sinh nhật Lạc Kỳ.

Tưởng Ti Tầm cắt một miếng bánh kem lớn, một đĩa tràn đầy, "Thức ăn đều bị bọn anh ăn gần hết, em ăn nhiều bánh kem một chút để lấp bụng."

Tưởng Thịnh Hòa: "..."

Lạc Kỳ không thể nào để cho ông chủ ăn thức ăn còn thừa của bọn họ được, cô bảo nhân viên phục vụ thêm hai món ăn.

Tưởng Ti Tầm rót rượu cho anh, "Tần Mặc Lĩnh tạm thời có thể xảy ra chuyện gì? Lại đi xem mắt rồi?"

"Không, công ty có chuyện. Trong thời gian ngắn cậu ấy không cần đi xem mắt nữa."

"Ý gì?"

"Khoảng thời gian trước bị đối tượng xem mắt cho leo cây, trong nhà thấy tội nghiệp cậu ấy, tạm thời không thúc giục nữa."

"..." Tưởng Ti Tầm cười trên sự đau khổ của người khác, "Trước kia đều là cậu ấy cho người khác leo cây, rốt cuộc cũng bị báo ứng. Đáng đời." Anh đặc biệt cảm thấy hứng thú: "Ai dám cho cậu ấy leo cây, anh có quen biết không?"

"Không quen."

Tưởng Thịnh Hòa nói: "Khuê nữ nhà giáo viên chủ nhiệm tiểu học của em."

Bọn họ trò chuyện về Tần Mặc Lĩnh, Lạc Kỳ và Lệ Nhuỵ đều không xen vào. Lạc Kỳ biết Tần Mặc Lĩnh là bạn thuở nhỏ của ông chủ, nghe nói bọn họ còn là bạn học tiểu học.

Ăn được kha khá, Lạc Kỳ buông đũa, cầm ly rượu lên che giấu cảm giác bị áp bách và không được tự do bởi vì ông chủ mà dẫn đến.

Cô cụp mắt nhấp rượu, ánh mắt rơi ở mặt bàn.

Dư quang vẫn có thể nhìn thấy ống tay áo của Tưởng Thịnh Hòa và khuy măng sét màu đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tưởng Thịnh Hòa ăn vài miếng bánh kem, bưng ly cao cổ lên kính Lạc Kỳ, để ly thấp hơn ly của Lạc Kỳ rất nhiều, khẽ chạm ly rượu của cô, nhìn cô nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng."

Rượu còn dư lại trong ly của Lạc Kỳ không nhiều, ực một cái mà uống cạn.

Tưởng Thịnh Hòa uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Tưởng Ti Tầm vươn tay, muốn lấy rượu để rót vào ly rượu của anh nữa, bàn tay Tưởng Thịnh Hòa chợt ngăn cản, "Không uống nữa." Tối nay sinh nhật Lạc Kỳ, anh không dự định uống với những người khác.

Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ đưa một phần trái cây sau bữa ăn đến, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, phần lớn là nói về Tưởng Ti Tầm.

Tưởng Thịnh Hòa thỉnh thoảng phụ họa đôi câu, vào lúc đó còn cầm điếu thuốc đi ra bên ngoài một lần.

Trước khi đi, Tưởng Ti Tầm đi tính tiền.

Quầy tiếp tân báo cho biết là không cần tính tiền, Tưởng Thịnh Hòa đã tính tiền rồi.