Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 23



Sau đó Tưởng Thịnh Hòa trò chuyện với Hạ Hủ, không trì hoãn việc đeo mắt kính, trả hộp lại cho Lạc Kỳ.

Vào lúc bọn họ đưa mắt kính cho nhau, Hạ Hủ nhìn Lạc Kỳ thêm hai lần.

"Gần đây Chủ tịch Hạ đang bận gì?" Tưởng Thịnh Hòa thuận miệng hỏi.

Hạ Hủ tỉnh bơ thu lại tầm mắt từ hướng của Lạc Kỳ, cười cười: "Như cũ. Công việc, đánh banh, bơi lội." Cộng thêm hẹn hò. Lúc chú thím Hai còn trẻ vì tính cách không hợp nên đã ly hôn, chú hai không cưới nữa, chẳng qua là luôn có bạn gái, mỗi người tự có lợi ích riêng, hợp thì đến không hợp thì tan.

Người này đi rồi, một người khác sẽ đến.

Hai đứa con của chú hai sớm lập gia đình, chưa bao giờ can thiệp cuộc sống riêng tư của ông.

Lại trò chuyện vài câu, Hạ Hủ trở về.

Nghi thức ký hợp đồng kéo dài đến bốn giờ rưỡi, toàn bộ hành trình Tưởng Thịnh Hòa mang mắt kính, thật ra thì anh không cần mắt kính, không có dự định nhìn màn ảnh lớn, Lạc Kỳ đưa mắt kính cho anh thì anh mới nhìn màn ảnh lớn một hồi.

Lần này Viễn Duy ký hợp đồng được ba hạng mục lớn, Tưởng Thịnh Hòa cùng CEO của bên hợp tác lên sân khấu ký hợp đồng, Lạc Kỳ ngồi ở dưới sân khấu chụp mấy tấm ảnh, rồi quay video.

Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Kỳ đang chụp sân khấu, hiện trường có mười mấy nhà truyền thông, nhưng cô vẫn thay anh ghi chép thời khắc này.

Ký hợp đồng kết thúc, Tưởng Thịnh Hòa và mấy người quen trò chuyện vài câu, Tần Mặc Lĩnh cũng ở đây.

Tưởng Thịnh Hòa vừa nói xong thì tháo mắt kính, Lạc Kỳ ở ngay bên cạnh chỗ không xa, anh xoay đầu nhìn cô, cái gì cũng không nói, chẳng qua là đưa mắt kính về phía cô.

Không chờ cô đến gần, anh xoay người lại nói chuyện với người quen, không nhìn cô nữa, bàn tay còn duy trì tư thế trước đó.

Lạc Kỳ bước mấy bước đến, cẩn thận rút mắt kính từ ngón tay anh.

Tưởng Thịnh Hòa thu lại bàn tay, tiện thể cho tay vào túi quần.

Lạc Kỳ đi xa, Tần Mặc Lĩnh hỏi: "Hiện tại cậu không đeo mắt kính thì không nhìn thấy ư?"

"Nhìn thấy."

Tần Mặc Lĩnh không hiểu, "Nhìn thấy thì cậu còn uổng công làm gì."

"Cậu không hiểu." Tưởng Thịnh Hòa không phải cố ý rạch vào vết sẹo của anh ấy, chính là lấy ví dụ rất thích hợp, "Cậu mà hiểu, thì không đến mức bị Giản Hàng cho leo cây."

Tần Mặc Lĩnh: "..."

Một hơi thở suýt không thở được.

Không nên làm cho người ta khó xử trong chuyện tình cảm. Tưởng Thịnh Hòa lấy ly nước trong tay cụng ly với Tần Mặc Lĩnh, tỏ vẻ áy náy. Giản Hàng chính là cô con gái của giáo viên chủ nhiệm tiểu học của bọn họ, trước kia trong nhà sắp xếp cô ấy và Tần Mặc Lĩnh gặp mặt, cô ấy không đến chỗ hẹn, để cho một mình Tần Mặc Lĩnh ở trong quán cà phê.

Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Ti Tầm giống nhau, chưa bao giờ để tâm đến tình cảm, tất nhiên không hiểu tâm trạng thích một người, nói với anh ấy thì cũng không hiểu rõ.

"Tớ về đây." Tưởng Thịnh Hòa buông ly nước xuống, đi tìm Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ đang lau mắt kính, cẩn thận lau xong rồi bỏ vào hộp mắt kính, lần sau cầm ra thì có thể trực tiếp đeo.

Từ khi cô lau mắt kính đến bỏ vào hộp mắt kính rồi cho vào túi xách, Tưởng Thịnh Hòa đều xem vào mắt.

Lạc Kỳ ngẩng đầu, ông chủ đã đến.

Tưởng Thịnh Hòa nói với cô: "Về công ty."

"Buổi tối không phải có tiệc ăn mừng ạ? Ngài không tham gia?"

"Tôi còn có bữa tiệc xã giao khác." Tưởng Thịnh Hòa vừa đi vừa nói, "Các cô không cần đi."

"Được." Hôm nay cô lại có thể tan làm đúng giờ.

Lạc Kỳ xác nhận: "Tổng giám đốc Tưởng, ngài có thể ở công ty bao lâu? Có mấy tập tài liệu cần ngài ký hôm nay. Tôi đã nộp lên rồi." Chỉ chờ một chương trình của ông chủ.

Anh chỉ đưa cô trở về công ty, không ở lại lâu.

Tưởng Thịnh Hòa nói: "Trên đường đi ký cho cô."

Tài xế lái xe đến, căn cứ tính tự giác của trợ lý, vì công việc, lần này Lạc Kỳ lựa chọn ngồi hàng sau, ngồi ghế phụ để trao đổi với ông chủ thì không tiện.

Tưởng Thịnh Hòa cởi tây trang trước khi lên xe, bình thường đã quen đặt tây trang ở trên tay vịn chính giữa hai chỗ ngồi, hôm nay Lạc Kỳ ngồi hàng sau, anh để tây trang sang chỗ mình, cố gắng hết sức không để cho vạt áo vượt giới hạn rồi đi sang chỗ ngồi của cô.

Thỉnh thoảng có thể bảo cô hỗ trợ cầm tây trang, nhưng làm ông chủ thì không thể không có cảm giác biên giới.

Anh mở máy vi tính ra Lạc Kỳ cũng đồng thời mở máy tính, vì tiết kiệm thời gian của ông chủ, cô nói với ông chủ về trọng điểm của phần tài liệu thứ nhất: "Tổng giám đốc Tưởng, ngài tập trung xem thử điều thứ ba, năm và thứ sáu, điểm nhỏ của điều thứ hai."

Cô đã nắm được nội dung khác, nên không có bất cứ vấn đề gì.

Tưởng Thịnh Hòa lật tới mấy điều khoản kia rồi xem lướt một lần.

Mới phối hợp với cô ngày thứ hai, độ ăn ý không ít hơn khi phối hợp với Thư ký Cư ba năm.

Hai mươi phút, đã xem hết ba tập tài liệu.

Lạc Kỳ gạch bỏ một chuyện trong số chuyện phải làm sự, đến đây, tất cả công việc của hôm nay cũng đã được hoàn thành, chỉ còn lại một chuyện nhỏ, là gửi vào một phần hình ảnh và video đã quay chụp trong nghi thức ký hợp đồng vào hòm thư của Tiểu Khương.

Trước khi đến, Tiểu Khương cố ý dặn dò cô, nói lần này cách thức của ký nghi thức hợp đồng cao, nhân viên khác không vào theo được, chỉ có cô vào hội trường chứng kiến, đến lúc đó chụp hình ảnh hiện trường của Tổng giám đốc Tưởng, công ty cần.

Tưởng Thịnh Hòa vẫn nghĩ đến việc Lạc Kỳ chụp hình cho anh trong nghi thức ký hợp đồng, hiện tại mới rảnh hỏi. Trước kia anh không có hứng thú với hình ảnh bản thân tham dự hoạt động, nhưng hôm nay thì khác.

Anh xoay mặt, "Buổi chiều có chụp được hình không?"

"Chụp rồi."

"Gửi tôi mấy tấm. Hữu dụng."

"... Vâng." Lạc Kỳ mở album ảnh.

Trước kia tham dự hoạt động quan trọng với Tưởng Nguyệt Như, thỉnh thoảng cô cũng phụ trách chụp hình để phòng khi sử dụng, nhưng bản thân Tưởng Nguyệt Như chưa bao giờ xem.

Cô chọn mấy tấm hình có góc độ tốt rồi gửi cho Tưởng Thịnh Hòa, không hình chụp một mình, tất cả đều là trong khoảnh khắc quan trọng ký hợp đồng với người phụ trách bên hợp tác.

Sau khi gửi cho ông chủ, cô gửi tất cả hình ảnh và video vào hòm thư của Tiểu Khương.

Tưởng Thịnh Hòa xem hình ảnh xong thì muốn hỏi cô có video hay không, xoay đầu nhìn thấy cô đang xóa hình ảnh, xóa đi hình ảnh và video quay vào buổi chiều khỏi album ảnh của cô.

Lạc Kỳ không chú ý ông chủ đang nhìn cô, giữ lại hình ảnh của ông chủ trong điện thoại riêng là kỳ lạ. Sau khi gửi cho Tiểu Khương thì cô xóa hết.

Tưởng Thịnh Hòa mất mấy giây mới lí giải hành động xóa hình của cô, mối quan hệ giữa ông chủ và trợ lý đã quyết định là cô sẽ không giữ hình ảnh của anh ở trong điện thoại di động của mình.

Anh tạo mới một album, tên là: Ảnh (tranh) của cô ấy

Cho mấy tấm ảnh Lạc Kỳ vừa gửi, kể cả bức vẽ đơn giản 'ánh nhìn chết chóc đến từ ông chủ' cô vẽ trước đó ở trong album mới tạo.

Lưu ảnh xong, xe hơi đậu ở dưới lầu cao ốc Viễn Duy.

Tưởng Thịnh Hòa vốn không dự định xuống xe, tối nay mấy người tham gia bữa hẹn ăn cơm đã thúc giục anh sang đó đánh bài sớm một chút, anh đưa mắt nhìn Lạc Kỳ xuống xe, nhưng nhìn thấy một bóng dáng không xa lạ gì đi ra cao ốc Viễn Duy.

Không chút nghĩ ngợi, anh cầm tây trang đẩy cửa xe đi xuống.

Bùi Thời Tiêu còn chưa quay về Thượng Hải, đã đặt vé xe buổi tối. Đi trạm xe thì đi ngang qua Viễn Duy, anh ta mua một bó hoa đưa đến quầy tiếp tân, ngay cả bản thân anh ta cũng không ngờ có thể gặp Lạc Kỳ ở dưới lầu.

Nhìn thấy cô và Tưởng Thịnh Hòa cùng xuống xe, vô hình trung, đáy lòng anh ta dâng lên sự ghen tuông.

Hiện tại anh ta nhìn ai thì cũng là tình địch, bao gồm cậu ba của nhà họ Tưởng.

Tưởng Thịnh Hòa biết anh ta là ai, Bùi Thời Tiêu cũng biết anh, nhưng hai người chưa từng gặp ở trong trường hợp chính thức, không quen biết thì không cần chào hỏi.

Lạc Kỳ xoay mặt nhìn Tưởng Thịnh Hòa, khó xử: "Tổng giám đốc Tưởng, ngài lên trước lầu, tôi xử lý một chút chuyện riêng, xong ngay ạ."

Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, cho dù bọn họ đã chia tay, thì lúc này anh vẫn không có lập trường để phát biểu cái gì.

Anh đi ngang Bùi Thời Tiêu, mắt nhìn thẳng.

Bùi Thời Tiêu sợ cô hiểu lầm, nóng lòng giải thích: "Anh chỉ đi ngang, không phải cố ý đến tìm em."

"Em lên đi, đừng chậm trễ công việc." Anh ta không ở lại lâu, lo lắng cứa vào lòng của cô, cất bước liền đi.

Lúc đi ngang, Lạc Kỳ mở miệng: "Một lần này thôi. Nếu có lần sau, thì một chút thể diện giữa chúng ta, tôi sẽ không để lại cho anh nữa."

Giọng nói của Bùi Thời Tiêu khàn khàn: "Được, đồng ý với em, sau này không đến tìm em." Anh ta nhìn cô: "Anh chờ em tha thứ, bao lâu cũng chờ."

Nửa năm hoặc là một năm sau, vậy thì lúc đó có lẽ cô sẽ không hận anh ta như vậy nữa.

"Anh sắp đi công tác rồi, ở chỗ trường cũ của em."

Anh ta nói xong, Lạc Kỳ đã đi xa mấy thước.

Bùi Thời Tiêu xoay người, cô nhanh chóng bước lên bậc thang, một đường bước nhanh đuổi theo Tưởng Thịnh Hòa, bước chân của Tưởng Thịnh Hòa không nhanh như vậy, đi vào bên trong cao ốc, cô ba bước thành hai bước đuổi kịp anh.

Trong lòng Tưởng Thịnh Hòa thoải mái không ít, nghiêng tầm mắt, "Nhanh vậy?"

Lạc Kỳ nín thở: "Vâng."

Bùi Thời Tiêu tìm đến công ty, ít hoặc nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tâm trạng của cô, lúc làm việc thì không cách nào chuyên chú, phạm đại kỵ của ông chủ.

Tiểu Khương cố ý nói với cô một trong số những điều kiêng kỵ của ông chủ chính là ai công và tư không phân, không xử lý xong chuyện riêng của bản thân, phải ầm ĩ đến công ty.

Vừa rồi đi gấp, cô âm thầm điều chỉnh hơi thở, "Đã xử lý xong rồi, thật xin lỗi Tổng giám đốc Tưởng, sau này sẽ không xuất hiện loại chuyện này trong giờ làm việc nữa."

Tưởng Thịnh Hòa vẫn dùng giọng điệu đáp lời cấp dưới của anh: "Không có gì."

Lạc Kỳ không nghe ra vui giận trong giọng nói của ông chủ, dù sao thì sau này không thể tái phạm lỗi sai giống vậy.

Người ở quầy tiếp tân chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa, nhiệt tình kêu cô: "Trợ lý Lạc, có hoa tươi của cô."

Là một bó hoa hồng phấn.

Lạc Kỳ không cần đếm thì cũng biết bó hoa hồng kia có tổng cộng 28 đóa. Hàng năm Bùi Thời Tiêu tặng cô hoa hồng là tuổi tác của năm đó.

Anh ta nói phải tặng đến khi đến 99 đóa.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn bó hoa kia, rồi đi thang máy.

Lạc Kỳ không nhận, làm phiền quầy tiếp tân: "Xử lý giúp tôi nhé, cảm ơn. Sau này bất kể ai tặng hoa, các cô từ chối nhận giúp tôi."

Trên bó hoa kia còn có tấm thẻ, phía trên chỉ có một câu chúc phúc đơn giản.

Kỳ:

Nghe nói em đổi vị trí làm việc, chúc mọi chuyện trong công việc mới thuận lợi.

Lạc Kỳ không cầm hoa, không biết trên thẻ viết cái gì.

Bên ngoài cao ốc, Bùi Thời Tiêu ngồi lên xe, lại nhìn cao ốc Viễn Duy một ánh mắt.

[ Anh ở đâu? Mẹ anh tìm em. ]

Thôi Bồng gửi tin nhắn cho anh.

Anh ta lại thất thần, không chú ý điện thoại rung lên.

Đầu kia của điện thoại di động, Thôi Bồng gấp gáp chờ anh ta nhắn lại, vừa rồi thư ký của Bùi Thời Tiêu gọi điện thoại cho cô ta, bảo cô ta đi một chuyến, cô ta còn cho rằng là Bùi Thời Tiêu tìm mình, nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha thì cô ta ngơ ngác.

Cô chưa bao giờ gặp mẹ Bùi, chỉ xem qua hình ảnh của bà ở trong điện thoại di động của Bùi Thời Tiêu, hình ảnh và người thật có chút khác biệt, người thật cao quý hơn.

Toàn thân lộ ra cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, ánh mắt mang theo gai góc.

Bà Bùi đặt ly trà xuống, "Đừng đợi nữa. Cô không đợi được nó đâu."

Bà không nhanh không chậm nói: "Biết nó ở đâu không?"

Thôi Bồng hơi mím môi, không lên tiếng.

Bà Bùi cười một tiếng, "Sao, không nói với cô à?"

Sắc mặt Thôi Bồng tái xanh, cô ta bị không mẹ Bùi nói với vẻ khó nghe, "Bác gái..."

"Không dám nhận." Bà Bùi cắt ngang cô, "Đừng nhận bừa thân thích, tôi không có cháu gái như cô."

Thôi Bồng chịu đựng: "Có thể bác đang hiểu lầm con rồi, con và Tổng giám đốc Bùi..."

Bà Bùi cắt ngang cô ta một lần nữa, "Cô cảm thấy tôi vô năng lắm sao, không phân rõ phải trái mà đã tìm đến nơi? Cô có thể bớt lại rồi đó, tôi không phải đàn ông, không trúng chiêu này của cô. Con trai tôi cố ý mù mắt, nhưng tôi không mù."

Thôi Bồng thời khắc cảnh cáo bản thân không thể tức giận, bởi vì bà là mẹ của Bùi Thời Tiêu, sau này ở bên cạnh Bùi Thời Tiêu thì không thoát khỏi gia đình của anh ta được, có chán ghét thì cô ta cũng phải nhịn, không thể nhịn được nữa lại nghĩ đến Bùi Thời Tiêu.

Cô ta thuận theo lời nói của mẹ Bùi Thời Tiêu: "Con không giải thích. Tâm tình của bác không tốt, con hiểu, có tức giận gì thì cứ nhắm vào con, bất kể như thế nào, tạo thành cục diện này của hôm nay thì đều là con sai, con không giữ chừng mực của bản thân cho tốt."

Bà Bùi cười giễu cợt, "Nếu biết sai rồi, vậy tôi cho cô cơ hội hối cải, tuần này bàn giao, tuần tới rời đi đi!"

Thôi Bồng vốn có thể giải thích: "Con vốn không muốn ở lại lâu dài, tạm thời ở lại là vì..."

Bà Bùi vung tay lên, không nhịn được nói: "Được rồi, không rảnh nghe cô tán gẫu. Cô không bận, công ty của tôi còn có một đống chuyện đấy, tiết kiệm thời gian của nhau đi."

"Biết hiện tại con trai tôi ở đâu không?" Bà lại quay lại đề tài.

Thôi Bồng cố gắng quản lý biểu cảm, bình tĩnh nói: "Cái này con không biết thật. Hiện tại trừ cần thiết chạm mặt, con không liên lạc anh ấy."

"Vậy à?" Bà Bùi kéo dài âm cuối, ý giễu cợt rõ ràng.

"Vậy tôi nói với cô nhé, nó lại không có tự trọng chạy đi Bắc Kinh rồi. Hôm qua đã đi, bây giờ còn chưa về, Lạc Kỳ người ta căn bản cũng không gặp nó, nhưng không ngăn được nó dây dưa không thôi."

"Bùi Thời Tiêu tìm cô thì chẳng qua là thói hư tật xấu của đàn ông thôi, nhất thời tìm kích thích. Nghe nói ngày đó cô bị đánh, có lẽ cô không biết, nếu ai dám động vào một đầu ngón tay của Lạc Kỳ, thì nó sẽ liều mạng bất cứ giá nào đấy."

"Đúng rồi, nó biết hôm nay tôi tới công ty, tối hôm qua tôi đã nói với nó là phải đuổi cô, cô xem nó có quan tâm không?"

Thôi Bồng cụp mắt, dùng sức cầm vỏ điện thoại di động, bàn tay đều run rẩy. Thư ký của Bùi Thời Tiêu và thư ký của mẹ Bùi Thời Tiêu cũng đứng ở bên cạnh, bọn họ nhìn tôn nghiêm của cô ta bị chà đạp tuỳ tiện.

Bà Bùi đứng dậy, "Thật sự cho rằng cửa nhà chúng tôi là ai đi vào cũng được ư? Thể diện ngày hôm nay, tôi cho cô rồi đấy, đừng có mà không cần. Tuần tới tôi nhìn thấy cô còn ở đây nữa, thì đến lúc đó đừng trách tôi vả mặt ngay trước mọi người. Tự thu xếp ổn thỏa đi."

Cầm áo khoác và túi, không nhìn Thôi Bồng thêm nữa.

Âm thanh giày cao gót đi xa, nước mắt của Thôi Bồng rơi ở trên điện thoại di động, loại sỉ nhục này còn tổn thương người ta trăm lần so với lúc trước Lạc Vũ đánh cô ta.

Cô ta không cam lòng, cũng sẽ không để cho bọn họ như nguyện, gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu: [ Mẹ anh về rồi. Xin lỗi, em liên lụy anh và trong nhà có mâu thuẫn. Nhìn thấy tin nhắn thì anh cũng không cần nhắn lại em nữa, em không sao, em hiểu tại sao mẹ anh tức giận như vậy. Tuần tới em từ chức, anh không cần lo lắng hạng mục, sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào, khoảng thời gian này, thật ra em đã bàn giao cho người ta rồi, chỉ sợ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, sẽ chậm trễ tiến triển, may mà có chuẩn bị. ]

[ Sau này đừng liên lạc nữa. ]

Cô giống như Lạc Kỳ mà xóa WeChat của Bùi Thời Tiêu, đồng thời thêm dãy số của anh vào danh sách đen.

Làm việc như vậy, ai mà không biết làm chứ.

- -

Sáu giờ lẻ năm phút, Tưởng Thịnh Hòa ở phòng làm việc còn chưa đi, bữa hẹn ăn cơm buổi tối là bảy giờ.

Từ khi quay về từ nghi thức ký hợp đồng, người của Bộ phận Giám đốc đã tan làm, toàn bộ khu làm việc tầng bốn mươi hai chỉ có anh và Lạc Kỳ. Nếu anh đi bữa hẹn ăn cơm, thì khu làm việc lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô, nên anh ở lại tăng ca với cô.

Lạc Kỳ sắp xếp xong tất cả tài liệu, khóa cửa tan làm, theo thói quen đi xem phòng làm việc của ông chủ, cánh cửa mở một nửa, đèn bên trong sáng rỡ.

Cô sang đó gõ cửa, nhắc nhở Tưởng Thịnh Hòa: "Tổng giám đốc Tưởng, buổi tối ngài có bữa hẹn ăn cơm."

Tưởng Thịnh Hòa đóng tài liệu lại, nói: "Đến sớm thì cũng là đánh bài."

Lạc Kỳ đi vào, "Ngài bận đi, tài liệu để tôi dọn dẹp, máy vi tính tôi tắt."

Tưởng Thịnh Hòa để tài liệu xuống, cho cô sửa sang lại.

Có một số việc, anh là ông chủ thì không thể giành làm, không thể quá rõ ràng chuyện chăm sóc cô.

Tài liệu trên bàn không nhiều, sửa sang lại chỉ cần hai phút, cộng thêm tắt máy vi tính thì cũng sẽ không vượt qua ba phút.

Tưởng Thịnh Hòa cầm tây trang rời khỏi trước, lúc đi thang máy thì không khỏi thả chậm bước chân.

Ở cửa thang máy chờ hai phút mới vào thang máy, thang máy riêng đi thẳng tới lầu thì chỉ cần mấy chục giây, lúc Lạc Kỳ đến thang máy, thang máy riêng của Tưởng Thịnh Hòa đã ở tầng này, cô không biết ông chủ cố ý chờ cô.

Trên đường đi xã giao, Tưởng Thịnh Hòa thông báo trong nhóm chat làm việc: [ Bữa liên hoan thứ sáu, hoan nghênh Trợ lý Nhà họ Lạc nhập, lại gọi thêm Thư ký Cư, chúc mừng cô ấy lên chức. ]

Lại @ Tiểu Khương: [ Nhà hàng cậu sắp xếp. ]

Tiểu Khương: [ Được ạ, Tổng giám đốc Tưởng. ]

Những người khác cũng rối rít đáp lại.

Trước kia Bộ phận Giám đốc đón chào người mới, ông chủ chỉ phụ trách thanh toán, chứ chưa bao giờ tham gia bữa liên hoan, bữa liên hoan thứ sáu đón chào người mới này, ông chủ không thể không đi, Tiểu Khương đang sầu nên chọn nhà hàng gì thì thích hợp.

Sau đó Tưởng Thịnh Hòa biên tập tin tức, gửi cho Tưởng Ti Tầm:

[ Thứ sáu về đi, buổi tối cùng ăn cơm. ]

[ Sắp xếp bữa liên hoan với Lạc Kỳ, tất cả mọi người của Bộ phận Giám đốc đều sang đó. ]

[ Anh và Lạc Kỳ thân quen, sang đó điều chỉnh bầu không khí. ]

Điện thoại di động tư nhân của Tưởng Ti Tầm chưa bao giờ cài chế độ im lặng, bị chấn động đánh thức: [ Bên chỗ anh trời còn chưa sáng! Lần sau em tìm anh thì có thể coi thời gian chênh lệch không hả! ]

Tưởng Thịnh Hòa coi như không nhìn thấy, [ Một lát bảo Tiểu Khương đặt vé máy bay cho anh. ]

Tưởng Ti Tầm: [... Anh có thư ký, không cần em đặt! Đừng nhắn nữa được không? Anh còn muốn ngủ nữa, mạng của anh cũng là mạng đấy! ]

Sống được ba mươi mốt tuổi, kết quả là lăn lộn đến mức băng qua đại dương vượt qua biển cả để làm người cùng ăn cơm.