Năm Thứ Mười Sáu Làm Nữ Phụ

Chương 11



22

Tiểu công tử nhà thái phó biết nhị hoàng tử ở trên thuyền, muốn vào chào hỏi.

Sắc mặt của nhị hoàng tử tối sầm lại, như thể việc tốt của hắn đã bị người khác làm gián đoạn.

Suy nghĩ một lúc liền để Thời Minh Kỳ bước vào.

Vị công tử ôn nhuận như ngọc chào hỏi hắn, nhìn ta bằng ánh mắt trấn an mà không để lại dấu vết.

Hắn ngồi xuống đối diện với ta.

Nhị hoàng tử lười biếng cong môi, ra lệnh cho hai vị mỹ nhân hầu hạ mình.

Thời Minh Kỳ ung dung không vội, bình tĩnh nhận lấy chén rượu được đưa vào tay, uống xong, nhẹ nhàng từ chối mỹ nhân phục vụ thêm.

Ừm, thật là cảnh đẹp ý vui a.

Lại giữ mình trong sạch.

Tên cẩu Kỷ Tiêu kia, lại khiến ta âm thầm ghen tị, thật là đáng ghét.

Có Thời Minh Kỳ ở đây, nhị hoàng tử không còn nói những lời cay nghiệt với ta nữa.

Chúng ta lên boong tàu thưởng thức phong cảnh một lúc.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Thời Minh Kỳ, ta giả vờ thân thể khó chịu rồi cáo lui.

Hắn cũng nói lời tạm biệt rất đúng lúc, cũng nói rằng hắn có thể đưa ta trở lại phủ Kỷ quốc công.

Nhị hoàng tử thâm trầm nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi mới thả chúng ta đi.

Trong lòng ta lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi rời đi, mới hỏi hắn: “Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện?”

"Ta tình cờ đang nói chuyện với một người ở gần đó và nhìn thấy. Ta đến nơi thì đã hơi muộn. Ngươi không sao chứ?”

"Ta không sao, ngươi đến vừa kịp lúc."

"Vậy là tốt rồi."

Nói xong cái này, chúng ta liền không còn lời gì để nói.

Dù sao, cũng không phải là đặc biệt quen thân.

Cùng trầm mặc một đoạn đường.

Giọng nói ôn hòa của Thời Minh Kỳ lại vang lên: “Thịnh tiểu thư, nói đến có chút mạo muội, nhưng ta vẫn là muốn hỏi một câu, ngươi và Kỷ Tiêu không phải là mối quan hệ biểu huynh muội bình thường có phải không?

Ta sử dụng chiến lược giả vờ ngu ngốc: "Nếu không thì còn có quan hệ gì nữa?”

“Ta từng vô tình nghe được rằng con dâu được các trưởng bối nhà họ Kỷ lựa chọn không ai khác chính là Thịnh cô nương.”

Ta bình tĩnh lại nói: "Đây là chuyện gia đình của Kỷ gia, hình như không liên quan gì đến ngươi."

Thời Minh Kỳ chuyển ánh mắt dịu dàng sang nhìn ta: "Đúng vậy, vốn dĩ không liên quan đến ta, nhưng nếu Y Dao quan tâm quá nhiều đến Kỷ Tiêu, vậy thì có liên quan đến ta."

"Ý ngươi là gì?”

"Thịnh tiểu thư biết rõ điều đó."

Cả hai chúng ta nhìn nhau trong vài giây.

Ta sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đang định nói tiếp thì giọng của Kỷ Tiêu dường như từ xa truyền đến: "Vãn Ý!”

Chfang mặc một bộ quan phục màu đen làm nhiệm vụ, xuyên qua đám người, chạy về phía ta.

Ta nhìn chàng từ xa, rồi quay lại nhìn Thời Minh Kỳ bên cạnh: “Ngươi và Khương cô nương từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cũng đã quen với việc đối xử tốt với nàng ấy. Nếu ngươi muốn nàng ấy nhìn thấy ngươi, ngươi phải tìm cách khác.”

"Biện pháp gì?”

Tuy nhiên, Kỷ Tiêu đã đến trước mặt, đồng thời nghe được lời nói của hắn và nhìn chúng ta với ánh mắt nghi ngờ.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy? Tại sao nàng lại đi cùng hắn ta, Vãn Ý? Nếu nàng khó chịu thì có thể đến tìm ta. Tại sao lại ở cùng với anh chàng này?“

Ta giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt Kỷ Tiêu mới bình tĩnh lại.

Rồi chân thành cảm ơn Thời Minh Kỳ: “May mà có ngươi, nếu không thì không dám nghĩ Vạn Ý sẽ xảy ra chuyện gì.”

Thời Minh Kỳ cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười, tựa hồ cùng Khương Y Dao đã ở bên nhau rất lâu, nhịn không được nói lại một câu: "Ngươi đã học qua đổi mặt sao? “

Khóe mắt Kỷ Tiêu giật giật: "Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi, Vãn Ý có ta ở bên là được rồi.”

Có thể nói là qua cầu rút ván.

Sau khi Thời Minh Kỳ rời đi, Kỷ Tiêu mới kéo ta sang một bên, nhìn ta từ trên xuống dưới.

"Nàng không sao chứ? Nhị hoàng tử có làm gì nàng không?”

"Không có việc gì, Thời công tử đến vừa kịp lúc."

Kỷ Tiêu nhịn không được ghen tuông: "Nàng có phải là cho rằng hắn anh hùng cứu mỹ nhân rất đẹp trai hay không? Bây giờ trong lòng nàng, nam tử đẹp trai nhất ở kinh thành là ai?”

Ta:.”... Đồ ngốc."

Nói xong quay người rời đi.

Kỷ Tiêu vừa líu lo không ngừng truy vấn ta, vừa đưa ta về phủ.

Một vài ngày sau đó.

Người của nhị hoàng tử mang theo lễ vật đến nhà, muốn nạp biểu tiểu thư đang sống nhờ ở phủ Kỷ quốc công làm thiếp.

Kỷ Tiêu nhất thời giận dữ, liền người mang lễ vật đuổi ra ngoài.

"Biểu muội của ta vừa tài hoa vừa xinh đẹp, phải làm chính thê! Nhị hoàng tử xin đừng xúc phạm nàng!”

Lời này còn tính lịch sự và uyển chuyển bởi vì xem đến mặt mũi của nhị hoàng tử là một quý tộc.

Sau khi đóng cửa lại, chàng còn mắng nhiều lời thậm tệ hơn thế này.

Tất cả kinh thành đều biết, nhị hoàng tử cầu thân không được, thậm chí còn bị Kỷ tướng quân giận tím mặt đuổi ra ngoài.

Nhị hoàng tử mất mặt rất nhiều.

23

Nhưng loại chuyện tình gió trăng này dường như cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến nhị hoàng tử.

Người bình thường nghe được lời này chắc hẳn sẽ cười nhạo, nói rằng biểu tiểu thư phủ Kỷ quốc công không biết tốt xấu, phụ sự yêu thích của nhị hoàng tử. Lời đồn thổi tràn lan, muốn nói ai bất lợi nhất thì chính là nữ tử.

Khi Kỷ Tiêu đang làm nhiệm vụ, vô tình nghe được vài lời liền đem mấy người đang thì thầm đánh cho một trận.

"Những gì họ nói thật là khó nghe! Hoàn toàn là suy đoán ác ý! Nàng có thể là loại người như vậy sao?!!“

Chàng tức giận thở phì phò, đôi mắt chàng dường như chứa đầy tia lửa, nắm tay siết chặt lại.

Ta đưa tay ra vỗ nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt của chàng.

"Đừng tức giận, họ chỉ là những người không liên quan mà thôi. Lời đồn chỉ dừng lại ở những người đó. Ta tin rằng những người biết ta cũng sẽ không để ý những lời kia.”

Sắc mặt Kỷ Tiêu lúc này mới có vẻ tốt hơn.

Chàng xoay đầu lại nhìn ta.

Đôi mắt đen sáng của chàng mất đi vẻ tức giận, nhìn ta háo hức như một chú cún con.

"Ta có một cách rất hay để khiến bọn họ im lặng, nhưng ta không biết liệu nàng có sẵn lòng làm không?”

"Cái gì?”

“Để phủ quốc công tiết lộ ra tin tức về lễ đính hôn của ta với nàng, tin tức về tướng quân phu nhân dù sao cũng dễ nghe hơn là làm thiếp cho nhị hoàng tử.”

Động tác châm trà của ta dừng một chút.

Kỷ Tiêu thấy ta không đáp lại, tưởng ta sinh lòng lùi bước, liền có chút nóng nảy nắm lấy cổ tay ta.

"Làm sao? Nàng không nguyện ý?”

"Không có không nguyện ý."

Ta rót cho chàng một tách trà hoa cúc, có tác dụng an thần, giảm nóng trong người.

Ta nhíu mày nói: "Chờ một chút, ước hẹn một năm còn chưa đến đâu."

Kỷ Tiêu không nói gì, một hơi nốc ừng ực ly trà, sau đó hai tay chống cằm, kinh ngạc nhìn ta.

Có vẻ hơi suy sụp.

Ta đưa tay chạm vào đầu chó của chàng, hỏi rất là ôn nhu: “Sao vậy?”

“Vãn Ý, nhiều lúc ta luôn thắc mắc, chẳng lẽ nàng căn bản không thích ta chút nào sao?”

Chàng nắm bàn tay đang ở trên mặt chàng của ta, chậm rãi vuốt ve, còn nhè nhẹ hôn một cái.

Ta không khỏi cau mày: "Sao chàng lại nghĩ vậy? Rõ ràng là ta rất quan tâm đến chàng."

"Đúng vậy a, nhưng sự quan tâm của nàng khiến ta cảm thấy nàng đối xử với ta như một người anh trai."

Ta không biết tại sao Kỷ Tiêu lại nghĩ như vậy, nhưng có vấn đề thì chúng ta phải nói rõ để giải quyết.

”Ngươi nói cho ta, ta nghe."

Kỷ Tiêu nhếch miệng, rũ mi xuống, mắt không nhìn ta, trầm ngâm những đường vân trên bàn.

Ta nhìn thấy đôi tai của chàng đang chậm rãi nung đỏ.

"Lúc trước nàng bị bệnh, có một đoạn thời gian nàng đối xử với ta rất lạnh lùng. Ta thấy rất tủi thân, muốn hỏi tại sao nhưng lại sợ nàng tức giận, tình yêu của nàng dành cho ta sẽ nhạt dần đi. Nàng cũng không chủ động đến gần ta, vẫn là trước đó có một lần ta đã mượn rượu hôn nàng. Còn có, ta luôn cảm thấy nàng có chút dè dặt đối với ta, giấu giếm ta nhiều chuyện. Có tâm sự gì cũng không chịu nói với ta. Vãn Ý, ta không xứng đáng với sự tin tưởng của nàng sao?”

Chàng cúi đầu nói một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn ta, đôi mắt dường như hơi ươn ướt.

Giống như là thật sự cực kỳ tủi thân.

Cuối cùng, chàng hỏi: "Vãn Ý, tình yêu của nàng dành cho ta có giống như tình yêu của ta dành cho nàng không? Hay là nàng vẫn chỉ coi ta như anh trai của nàng thôi.”

Lời thú nhận bất ngờ này dường như đã ấp ủ trong lòng chàng từ lâu, cho đến hôm nay chàng mới thổ lộ.

Tim ta rung động.

Hóa ra khi ta thầm ghen tuông với chàng và nữ chính, khi ta dè dặt vì tương lai bất ổn thì chàng cũng lo lắng, bất an, sinh lòng nghi ngờ, cảm thấy ta căn bản cũng không thích chàng chút nào à?

Đồ ngốc.

Đại ngốc.

Ta đột ngột đứng dậy, bước tới chỗ chàng, một tay nắm lấy cổ áo chàng.

Kỷ Tiêu có vẻ bị hành động của ta làm cho kinh ngạc, ngơ ngác nhìn ta. Ta nhìn người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, cũng bởi vì bất an mà mấp máy môi.

Đầu ta nóng lên.

Trực tiếp hôn chàng một cái đi.

Không giống như lần trước cái này tên ngốc chỉ chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước liền rời đi.

Mà là ôm lấy mặt chàng, trằn trọc xâm nhập, triền miên hôn sâu.

Chàng có vẻ bị dọa cho sợ ngây người, hoàn toàn không dám cử động, giống như con cá trên thớt mặc ta muốn làm gì thì làm.

Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhắm chặt mắt lại, xấu hổ hoàn toàn không có ý định nhìn thấy phản ứng của chàng, càng không biết được chàng có nhắm mắt hay không.

Nụ hôn sâu kiểu Pháp đầu tiên giữa hai bé học sinh tiểu học đang yêu nhau kết thúc bằng việc răng ta vô tình cắn vào môi chàng. Mùi máu lan tỏa giữa môi và răng, và vì trái tim được kết nối nên cảm giác máu này cũng là ngọt ngào.

Cuối cùng cũng tách nhau ra.

Trong ánh mắt mờ mịt sương mù của Kỷ Tiêu dường như có một tia nóng bỏng khó tả.

Ta cụp mắt xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chàng: " Ta không chủ động? Nếu ta chủ động sẽ dọa ch.ết chàng."

Chàng không nhịn được cười, một tinh thần phấn chấn, thiếu niên khí phách.

Chàng đưa tay ôm ta vào lòng, ôm thật chặt, lời phàn nàn của chàng nghe thật ngọt ngào.

"Vãn Ý, nàng cắn làm miệng ta đau quá."

Ta dừng lại, cho chàng hai từ: "Đáng đời."

"Vãn Ý, nàng có thể hôn ta một lần nữa như nàng vừa làm không?”

“Miệng chàng không còn đau nữa à?”

"Vãn Ý, nàng có chút hung dữ, vừa rồi ta hỏi nàng như vậy, có phải nàng tức giận không?”

Chàng nghĩ sao?”

Bị chàng chất vấn tình yêu của ta dành cho chàng, có thể không tức giận sao?

Hừ, thanh niên đáng ghét.

"Vãn Ý...”

"Vãn Ý...”

"Vãn Ý......”

Ài, thật là phiền.

Nhưng cuối cùng ta cũng mỉm cười trong vòng tay chàng.