Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 9: Không bài xích



Tuần rồi thi thố mệt cả đầu, không onl được:”<

Lên đã nhận tin sét đánh Trùng sinh chi tự do có người làm hơn mình mười mấy chap:(( ai khóc giùm đi:(( nhác quá nên bỏ bộ đó:”> đú bộ này, từ rày 1 ngày 2 chap nha:”>

Lúc đến nhà chính Kim gia, Tạ Uyên liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ cạnh xe anh.

Tạ Uyên sờ sờ cằm, nhìn chiếc xe lạc lõng giữa phong cách toà biệt thự in hàng chữ “Xe chuyên dụng của công ty giải trí Kim Phủ”, không khỏi nhíu mày.

Cửa xe bị kéo ra, người bên trong ngáp một cái rồi mới bước xuống, sau lưng xách theo một cây đàn ghita, nam chính vẫn là idol hàng đầu giới showbiz giờ đây lại đầy vẻ mệt mỏi nặng nề trên mặt.

Nhưng lúc cậu nhìn thấy Tạ Uyên đứng bên ngoài cũng chỉ sửng sốt nhíu mày, không chào hỏi cũng chẳng rời đi, cứ đứng đối diện như thế với Tạ Uyên.

Hai người, kẻ xảo quyệt người lạnh lùng, bên nhàn nhạt cười bên nhíu mày.

Tạ Uyên đối với tình cảnh này cũng hơi giật mình. Anh biết khoảng cách ước chừng chỉ là hai ba bước này giữa hai người thật ra còn xa vời hơn cả núi đá, nhọc nhằn khó qua.

Anh biết Kim Dục Minh giận anh, cậu nhìn anh cũng chỉ vì Từ Y Y. Hai người dù đã chia tay, nhưng vẫn còn vương vấn nữ chính Từ Y Y như trước.

Đáng lẽ anh cũng phải là một nam thứ toàn tâm toàn ý đi giành giật nữ chính, nhưng trớ trêu thay lại bị một giấc mơ lèo lái suy nghĩ, chạy qua yêu thầm nam chính.

Tạ Uyên đối với hướng dẫn kì cục này không phải không nghi ngờ, nhưng anh gần như camtâm tình nguyện mà trúng kế.

Anh đã yêu rồi, thì dù có bị người đời chê trách cũng sẽ cố cưa cho bằng được.

Lúc Chu Khải xách hành lý xuống xe, liền thấy tình cảnh chủ tịch mới cùng cháu trai của chủ tịch tiền nhiệm “Thâm tình” nhìn nhau. [Hả? Hót niu, hót hiu……]

Chuyện giữa hai người, Chu Khải cũng biết sơ sơ, nhưng đáng lẽ phải là bầu không khí giương cung bạt kiếm chứ, coi như Kim Dục Minh gặp tình địch mà thế cũng chẳng có gì khác lạ, đằng này Tạ Uyên cứ kì kì làm sao…… Ánh mắt sâu xa kia của Tạ Uyên, trong tình cảnh này chẳng khác gì người yêu nũng nịu giận dỗi……

“Khụ, xin lỗi, chủ tịch Tạ. Gần đây Tiểu Kim công việc bộn bề, chưa kịp chào hỏi ngài……” Chu Khải ném suy đoán chập mạch kia của mình ra sau đầu, cắt ngang hai người, mở to mắt nói dối. [Địch ý của Kim Dục Minh đến người mụ cũng nhận ra đó chú.]

“Ừ, không sao. Tôi hiểu mà.” Tạ Uyên mỉm cười bỏ qua ánh mắt kia, nhìn Chu Khải, “Chạy qua chạy lại giữa hai đoàn làm phim chắc vất vả lắm…… Giờ quay xong, lại còn phải chuẩn bị cho album mới…… Đúng rồi, nghe nói anh tìm Vương Vệ Đông làm giám chế mà không được? Có cần tôi ra mặt mời ông ấy không……”

Chu Khải không khỏi vì thái độ Tạ Uyên mà kinh ngạc, tổng giám đốc Tạ thế mà lại nắm rõ lịch trình của Kim Dục Minh như lòng bàn tay, không lẽ lúc nào anh ta cũng đọc lịch trình công tác do trợ lí viết sao?! Hơn nữa còn biết cả rắc rối lớn nhất khi chuẩn bị album mới…… Chủ tịch nói gì cơ? Có thể giải quyết giúp mình á? Có khó khăn cứ tìm đến hắn? Ha, mình có nằm mơ không đây.

Không lẽ chủ tịch là dạng người hòa ái dễ gần? Không lẽ hắn đang cảnh cáo mình và Kim Dục Minh đừng có ỷ thế đang nổi mà khinh thường hắn? Chu Khải nghi ngờ suy đoán.

Cho đến khi một chiếc xe trắng chạy ra từ căn biệt thự, một vị quản gia nho nhã lễ độ mở cửa xe cho hai người.

Kim Dục Minh đơ mặt chui vào xe, đến lúc Tạ Uyên nâng hộ hành lí cho cậu, Chu Khải mới kịp phản ứng lại.

Nhìn cửa xe sắp đóng, Chu Khải dặn dò luôn miệng:“Đừng nghĩ gì lung tung nữa, cho cậu nghỉ hai ngày, cố mà sáng tác đi!”

Nghe đến câu này, Kim Dục Minh mày nhăn càng sâu.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, chỉ để lại Chu Khải đứng tại chỗ lắc đầu thở dài, ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không đoán ra được mục đích cao siêu này nọ của Tạ Uyên.

Cơ mà…… Chu Khải nghĩ đến vị thành viên hội đồng quản trị vừa bổ nhiệm kia đối xử với Kim Dục Minh khác hẳn với mấy nghệ sĩ và các lãnh đạo khác, liền cười tươi roi rói.

Được hưởng đặc quyền thì ngu gì mà từ chối?

Trong xe, Tạ Uyên và Kim Dục Minh đều tương đối im lặng. Hồi lâu, vẫn là Tạ Uyên mở miệng trước mà hỏi:“Cậu…… đang đau đầu chuyện sáng tác bài hát?”

Kim Dục Minh nhắm mắt lại, hoàn toàn không quan tâm đến câu hỏi của Tạ Uyên.

Tạ Uyên hơi mím môi, đối với thái độ không mặn không nhạt của Kim Dục Minh liền quyết định đâm thẳng chỗ đau luôn cho lẹ:“Là vì chuyện chia tay với Y Y sao?”

“Anh muốn gì?” Kim Dục Minh lạnh lùng nhìn Tạ Uyên, cậu cũng biết sau khi chia tay, người Từ Y Y tìm đến là ai, anh ta đang định khoe mẽ chắc?

“Cậu hình như lại hiểu nhầm gì rồi.” Tạ Uyên giọng điệu hòa hoãn, cố gắng tỏ vẻ mình rất mực chân thành, “Tôi không biết vì sao hai người lại chia tay, nhưng cũng không muốn thấy Y Y khó xử, nếu chỉ là hiểu nhầm nhỏ, hai người sớm giải quyết luôn đi, đừng cứ mãi tra tấn nhau thế.”

“Cô……” Nhắc tới Từ Y Y, Kim Dục Minh nhịn không được hỏi.

“Y Y cũng không sao, chỉ hơi ít nói, hay ngẩn người thôi.” Còn hay tới nhà tôi làm người sai vặt, dùng gương mặt tiểu thiên sứ của Tạ Dục để tự an ủi bản thân nữa, Tạ Uyên thầm oán trách.

Nghĩ đến độ thân thiết của Từ Y Y với đứa em kia của mình, Tạ Uyên càng thêm ghen tị. Đó là em trai tui, em trai ruột đó! Vì cái mèo gì mà những người tui yêu quý đều hông thương tui!

“Vậy à, thế thì tốt rồi.” Kim Dục Minh không chú ý đến biểu cảm kì quái của Tạ Uyên, chỉ hình như có vẻ kinh ngạc mà lầm bà lầm bầm đáp.

“Cậu không cần phải đề phòng tôi thế đâu. Giờ tôi chỉ xem cô ấy là em gái mình thôi……” Tạ Uyên ngẩng đầu nhìn Kim Dục Minh không mấy quan tâm, cũng biết cậu chẳng tin lời mình nói, nhịn không được lại quẳng thêm một câu, “Tôi…… Có người mình thích rồi.”

“Đến lúc du học rồi mới ý thức được.”

“Tôi……”

“Là đồng tính luyến ái.”

Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh kinh ngạc mà mỉm cười.

Anh nói ra do dự như thế, không phải bởi vì không có dũng khí thừa nhận, mà là quá để ý đến phản ứng của người này.

“Ừ.” Kim Dục Minh nhìn chằm chằm Tạ Uyên đang thấp thỏm nãy giờ, cuối cùng cũng gật đầu một cái, xem như tin lời Tạ Uyên.

Không có trào phúng, không có kỳ thị. Tạ Uyên thấy thái độ của cậu liền thoái mái thở ra, rồi không khỏi tò mò.

“Cậu không thấy bài xích à? Không cảm thấy ghê tởm?” Tạ Uyên gấp gáp hỏi.

Nhưng Kim Dục Minh chỉ kỳ quái nhìn anh một cái, trong showbiz người đồng tính không phải không có, Kim Dục Minh biết chỗ mẫn cảm của họ, nên chỉ nhẹ nhàng quâng quơ nói:“Cũng chỉ là thích một người cùng giới tính thôi mà.”

“Đúng vậy…… Cũng chỉ là thích một người cùng giới tính mà thôi.” Tạ Uyên vừa lầm bầm vừa cong môi, vui không chịu được.

“Ông Kim.” Tạ Uyên đi vào thư phòng, mỉm cười với Kim Phó Hoàn đang nằm trên ghế đọc sách, “Dạo gần đây sức khỏe ông thế nào ạ?”

“Cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.” Kim Phó Hoàn chăm chú đánh giá Tạ Uyên, “Ba năm không gặp, cháu trưởng thành lên nhiều, đúng là phải ra nước ngoài va chạm nhiều mới trưởng thành lên được.”

“Có thể đối phó với cái bẫy ông giăng ra mà lấy được quyền khống chế số cổ phần cao nhất trong vòng ba tháng……” Kim Phó Hoàn vỗ vỗ bả vai Tạ Uyên, than thở, “Giờ đúng là thời đại đi đâu cũng thấy nhân tài mà.”

Ông cũng không quá để ý việc mình mất đi chức chủ tịch hội đồng quản trị, đem công ty giao cho người có khả năng giúp nó trụ vũng, cũng xem như đã giải quyết được gánh nặng lớn nhất trong lòng Kim Phó Hoàn.

Tạ Uyên còn trẻ đã có thể  đấu đá với mấy tay cáo già trên thương trường mà lại không hề lép vế, coi như cũng khá phù hợp.

“Ông quá lời rồi, cháu sao có thể so với ông được,” Tạ Uyên cười khổ, “Cháu biết, với số cổ phần trong tay cùng lắm cũng chỉ có thể nắm quyền trong chốc lát, chỉ khoảng nửa năm sau địa vị đã dao động rồi.”

“Ha ha!” Bị phát hiện mưu đồ, Kim Phó Hoàn cười khoái trá, thằng bé này đúng là không thể xem thường mà.

Còn thằng cháu nhà mình, nghĩ thôi cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu:“Haiz, thằng nhóc nhà ông mà bằng được một nửa cháu thì ông đã đỡ phải lo rồi……”

Tạ Uyên không lên tiếng trả lời, bàn bạc chuyện thương trường cùng Kim Phó Hoàn một lúc, làm ông càng thêm yêu thích anh.

Tận dụng bầu không khí vui vẻ, Tạ Uyên rốt cuộc băng qua chủ đề chính, cầm hai văn kiện đặt trước mặt Kim Phó Hoàn:“Ông Kim, kỳ thật hôm nay cháu tới là vì chuyện này. Đúng rồi, trước khi xem cháu mong ông hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi đã.”

Chuẩn bị tâm lý thật tốt? Kim Phó Hoàn cầm lấy một văn kiện, lật ra xem, sắc mặt vốn đang thoải mái dần trầm xuống.

“Tiểu Tạ, ý cháu là sao.” Kim Phó Hoàn không hề khách sáo, người ông cần tìm là một người quản lí tạm thời, chứ không phải con quỷ định nuốt trọn gia sản nhà ông, “Nhà họ Tạ hẳn nên chuyên chú vào phương diện kiến thiết sắt thép đi chứ, tham lam quá không tốt đâu.”

“Ha ha, ông Kim, cháu chỉ muốn chứng minh năng lực của mình với ông thôi. Bằng không đến lúc ông xem văn kiện thứ hai kia cũng sẽ chỉ xem đó là trò đùa.” Tạ Uyên tựa hồ đã sớm đoán trước được thái độ Kim Phó Hoàn, anh chỉ chậm rãi đem thêm một phần văn kiện nữa đẩy qua.

Kim Phó Hoàn cầm lấy vừa liếc sơ qua, đã liền nhíu mày.

Lúc Tạ Uyên đỡ Kim Phó Hoàn đi ra thư phòng để xuống lầu thì đã qua hơn ba tiếng.

Kim Dục Minh lúc này đang nằm ườn trên sô pha, cầm đàn đàn câu được câu mất, thấy hai người xuống dưới, liền ngồi thẳng người lại.

Nhìn hai người kia một già một trẻ hài lòng mà cười gian như sói, làm Kim Dục Minh có cảm giác giờ đây hai người này so ra càng giống ông cháu hơn.

“Minh Minh ơi, con cần phải học anh Tạ Uyên của mình nhiều lắm,” Kim Phó Hoàn thở dài, “Cháu về thì đã về, nhưng để có thể tiếp nhận điều hành tập đoàn thì còn phải chờ lâu nữa……”

“Cháu hình như chưa hề nhắc đến chuyện sẽ tiếp nhận chuyện quản lí tập đoàn.” Kim Dục Minh bị so với “ông anh Tạ Uyên”, liền nhíu mày phản bác.

“Không phải cháu đã chia tay với con bé kia rồi sao? Không thì về đây làm gì! Cháu còn định chơi bời nữa à!” Kim Phó Hoàn tức giận đập lên tay nắm của sô pha.

“Bọn cháu chia tay không phải vì ba cái chuyện tào lao như phải nghe lời ông đâu!” Cứ đụng đến Từ Y Y, là Kim Dục Minh chẳng thể nào bình tĩnh được nữa.

“Âm nhạc là sự nghiệp của cháu, không phải trò chơi! Ông đã chướng mắt cháu ở đây, thôi cháu về.” Kim Dục Minh cầm lấy Guitar, đóng sầm cửa đi ra.

“Ai……” Kim Phó Hoàn nhéo nhéo mi tâm, “Mỗi lần gặp mặt là lại cãi nhau, cha nào con nấy, giống gì không giống cứ đè cái xấu mà học. Làm cháu chê cười rồi, Tiểu Tạ……”

“Dạ, đâu có.” Tạ Uyên có cảm giác, tình yêu cố chấp của Kim Dục Minh đối với âm nhạc thật dáng yêu.

Nếu người cậu ấy để ý là mình, thì hạnh phúc biết bao.

Cáo từ Kim lão gia tử khó chơi, Tạ Uyên lúc chuẩn bị lái xe rời đi lại thấy Kim Dục Minh vác hành lý đứng trước cửa, lưng đeo Guitar, mặt mày càng thêm lạnh lẽo.

“Sao thế? Không lẽ tìm không ra chỗ ở?” Tạ Uyên đậu xe bên cạnh cậu, hạ cửa kính xuống mà giỡn giỡn hỏi.

Lại không ngờ, Kim Dục Minh liếc mắt nhìn anh, không hề phản bác, mặt đầy cam chịu.

Cậu vừa gọi điện thoại cho quản lý Chu Khải, nhờ gã chuẩn bị cho một chỗ ở mới, lại bị kêu là đừng chạy loạn. Mấy ngày nay, Chu Khải quyết định lợi dụng đặc quyền Tạ Uyên ban cho, tiến hành một ít “hành động lớn”, khả năng sẽ đắc tội rất nhiều người, cậu tốt nhất nên ở nhà né qua mấy ngày.

Chuyện này càng khiến Kim Dục Minh phát sầu, trong tình huống này, khách sạn không thể tới, đâu phải cậu không biết nghề săn tin của lũ nhà báo kia chuyên nghiệp đến mức nào.

Nhưng mặt dày mày dạn về biệt thự, cậu càng không muốn……

“À, cậu có muốn……” Tạ Uyên kiềm chế nội tâm đang kích động, giọng điệu cố hết sức bình thản nói, “Đến ở nhà tôi không?”

Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên.

“Nhà bọn tôi còn thừa một phòng khách, chuyện an ninh rất đảm bảo…… Hơn nữa, Tiểu Dục còn quay quắt vụ cậu hứa kí tên cho nó lắm……” Tạ Uyên chậm rãi nói, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem nên dụ dỗ nam chính kiểu gì.

“Được, thế phiền anh vài ngày vậy.” Kim Dục Minh nghe Tạ Uyên nhắc tới Tạ Dục, liền gật đầu đáp ứng.

“……” Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh ngồi trên xe, hơi hơi……Dù là cưa nam chính hay nữ chính cũng đều phải dựa vào mị lực của thằng em khốn kiếp này!