Nằm Vùng

Chương 2



2

Không phải vừa rồi còn muốn xử tôi sao?

Sao bây giờ đã muốn tôi làm bạn gái chứ?!

Tôi cố gắng hết sức để thể hiện vẻ rạng rỡ và ngạc nhiên vui mừng trên khuôn mặt, tiếp tục duy trì thiết lập bông hoa trắng tinh khôi của tôi: “Anh Tông, chuyện này quá… Quá nhanh rồi, tôi…”

Giọng nói của anh ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô Lục không muốn?”

Toang rồi!

Nếu tôi không đồng ý, anh ta thật sự sẽ giết tôi ngay lập tức mất!

Tôi vội vàng nói: “Tất nhiên tôi bằng lòng!”

Nghĩ đến việc độc thân 25 năm, không ngờ lại tìm một đại ca xã hội đen làm bạn trai. Tôi vì xuyên sách trừ gian mà trả giá quá nhiều.

Tông Dã mỉm cười nói: “Yểu Yểu, bạn gái của anh…”

Vừa rồi vẫn còn lạnh lùng gọi tôi là cô Lục, mới đó nhanh như vậy đã biến thành Yểu Yểu rồi!

A! Đàn ông! Thật đúng là xởi lởi!

Tôi đoán, anh ta đang đoán tôi người nằm vùng, chỉ là không có chứng cứ xác thực nên đang thử tôi.

Tôi đành phải rưng rưng phối hợp diễn với anh ta.

Mặc dù tôi và Tông Dã đã trở thành người yêu, nhưng… Bầu không khí giữa chúng tôi vẫn lạnh nhạt, ngột ngạt. Ngay cả khi chúng tôi đứng cùng nhau cũng không có chút không khí ngọt ngào của một căp đôi.

Nhưng tôi không thể lùi bước!

Ánh mắt tôi dán chặt vào cánh tay anh ta, vừa rồi tôi chỉ chạm vào một chút đã nghe được những lời đầu tiên trong lòng anh ta. Nếu tôi muốn tiếp tục nghe thấy tiếng lòng của anh ta, nhất định phải tiếp tục tiếp xúc với anh ta.

Tôi đánh liều tất cả.

Tôi giả vờ ngại ngùng, chủ động nắm tay anh ta.

Thực ra, tim tôi đang kinh hoảng. Bởi vì trước khi xuyên sách tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này, Tông Dã là đại ca xã hội đen tội ác tày trời, nhưng trước giờ chưa từng chạm vào phụ nữ.

Tôi sợ anh ta sẽ xử tôi ngay tại chỗ.

Có điều lúc ấy tôi cũng chỉ đọc một chút nội dung cuốn sách, không biết kết cục cuối cùng của Tông Dã là gì.

Hơn nữa kết hợp với dòng thời gian trong sách, lúc này Tông Dã chỉ mới cầm quyền còn chưa gặp được nam nữ chính. Nói cách khác, có lẽ tôi sẽ không gặp được nam nữ chính của thế giới này.

Khoảnh khắc tôi chạm vào tay anh ta, lông mi anh ta khẽ run lên trong nháy mắt, ngạc nhiên nhìn tôi.

Còn tôi cũng có thể chạm vào bàn tay lạnh ngắt của anh ta.

Tôi ngại ngùng nói: “Anh là bạn trai của em, em có thể nắm tay anh đúng không?”

Trên thực tế, tôi muốn nghe tiếng lòng của anh ta.

Tông Dã, anh sẽ không tiếp tục nghĩ tôi là người nằm vùng nữa đấy chứ? Anh không thật sự muốn xử tôi phải không?

Anh ta nhếch môi lên, thân hình rất cao cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên có thể.”

Ngay sau đó, giây tiếp theo, tôi liền nghe thấy lời sâu thẳm trong lòng anh ta:

“Chắc không phải nằm vùng, nằm vùng… Không có ngốc như cô ấy, thật ngốc.”

Tôi:…

Cả nhà anh đều ngốc!